Lãnh Mỹ Nhân

Chương 2: Chương 2: Lan Đức phi




Ánh nằng vàng ươm như mật ong chiếu xuống mặt Lan Tử Tình. Nàng ngước đầu lên cảm nhận sự tự do, hai hàng mi cong cong khẽ chớp.

Gã cai ngục chỉ dẫn nàng ra khỏi đại lao, sau đó xoay người rời đi. Đột nhiên, một đám người xuất hiện, cuối cùng đứng trước mặt nàng. Dẫn đầu là Thái ma ma, nô tỳ thân cận của Lan Đức phi. Đám nô tỳ nhún người hành lễ với nàng.

Mời công chúa đi theo ta, gặp Đức phi. Thái ma ma nói.

Vâng. Nàng đáp lại lễ phép, giọng nói nhẹ nhàng.

Thái ma ma cẩn thận nhìn Lan Tử Tình từ đầu đến chân, âm thầm đánh giá nàng. Dường như 3 năm nay nàng học được rất nhiều điều. Cô gái ương bướng năm nào nay đã trở thành một người ngoan hiền.

Lan Tử Tình cũng phát giác được ánh mắt của Thái ma ma,nhưng nàng im lặng và ngoan ngoãn theo lưng bà tới Đan Hà cung.

Trên đường, nàng nhận được rất nhiều ánh mặt khinh thị, thương hại. Thậm chí là những lời nói cay nghiệt từ các nô tỳ và thái giám.

Hả? Công chúa đâm chết Tiểu Dục, phản ý chỉ của Hoàng thượng đó à? Một cung nữ thì thầm bên tiểu nô tài. Mặc dù nói rất nhỏ nhưng nàng vẫn nghe rõ mồn một.

Năm xưa, nàng dại dột đâm chết một tiểu nô tỳ 9 tuổi còn non nớt. Đối với Tiểu Dục, Lan Tử Tình vô cùng tội lỗi, chỉ cầu muội ấy ở trên trời tha thứ cho nàng. Đêm thất tịch năm đó, nàng hẹn Triêu Phong ở bờ sông nơi tổ chức lễ hội. Nàng đã trang điểm rất kỹ càng, chọn một bộ váy màu tím vô cùng quý giá đứng đợi chàng. Đợi mãi cũng không thấy chàng tới. Sau đó, nàng nhận được tin Triêu Phong đi cùng Nhậm Tiểu thư. Nàng uất hận, nhận nhịn cho đến khi về phủ. Nàng tức giận ném hết đồ đạc, mặc nô tỳ can ngăn. Không biết, từ đâu Lưu Dục chạy tới bên nàng nói: Lúc nãy muội thấy Phong Vương gia cùng Nhậm Tiểu thư đi với nhau, trông họ thực đẹp đôi. Chỉ là một câu nói ấy thôi, nàng đã không thể kiềm chết một nhát đâm sâu vào Lưu Dục. Lan Tử Tình còn nhớ tới hàng nước mắt lăn dài của Tiểu Dục cùng vơi lời chất vấn:

Sao tỷ lại làm vậy? Vì sao? Vì sao?

Tiểu Dục ngã xuống nền gạch. Nàng đã giết chết một cô nương nhỏ còn ngây thơ, vô tội.

Lan Tử Tình lấy lại bình tĩnh, đối với loại biểu cảm ấy, chỉ biết mỉm cười cho qua. Họ đích thực nói đúng, chẳng hề sai bất cứ điều gì.

Đi một lúc, cuối cùng nàng cũng đên Đan Hà cung. Nàng bước vào, cúi đầu xuống, hành lễ:

Ái Li xin bái kiến cô cô.

Lan Nhĩ nhìn Lan Tử Tình, ứa nước mắt. Bà lấy khắn tay nhẹ nhàng chấm lên mắt, mỉm cười phúc hậu:

Ôi! Lan nhi của ta. Đứng dậy đi. Ngẩng mặt lên để cô cô xem nào.

Nàng đứng dậy, từ từ ngước mắt lên. Lan Nhĩ thương cho đứa nhỏ, mặc dầu dung nhan nàng mĩ lệ nhưng không thể che giấu sự bi thương.

Thật xinh đẹp! Đúng là nét đẹp tựa lan thảo, rất giống đại tẩu nhà ta

Đại tẩu? Là mẹ của nàng, một thời là đệ nhật mĩ nữ An Thành. Chỉ tiếc là bà đã không còn, bà đã cùng với phụ thân cưỡi hạc về Tây Thiên rồi. Nhắc đến đây, mặt nàng hiện lên sự buồn bã.

Biết mình nhỡ lời, Lan Nhĩ chuyển đổi sang chủ đề khác:

Lan nhi, con cũng mệt mỏi rồi. Ta đã chuẩn bị xe ngựa, con nên về Vương phủ nghỉ ngơi khỏe. Ngày mai lại đến đây hàn huyên với ta

Lan Tử Tình hành lễ xin lui. Nàng được Thái ma ma dẫn đường ra khỏi hoàng cung, trèo lên chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn và phóng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.