Lãnh Nữ Thập Nhị Phu

Chương 93: Chương 93: Đánh Giá Của Phượng Lâm




Ô Nhĩ Thừa Vân bị bắt, Thảo Oa quốc lập tức lui binh, nhanh chóng phái sứ giả đến nghị hòa cắt bảy thành trì cùng với vô số châu báu để đổi lấy Ô Nhĩ Thừa Vân cùng Hàn Tinh. Sở dị bảy thành trì là vì Tư Nguyệt muốn bọn chúng hiểu được cái gì gọi là mất nhiều hơn được.

Trong lúc đó tin tức Phượng Tịch mưu phản cũng được truyền đến. Vốn tưởng kế hoạch đã thành không ngờ mất cả chì lẫn chài, Phượng Tịch đánh liều dùng ba vạn quân tử thủ kinh thành. Xem ra hoàng quyền thực sự có sức hấp dẫn rất lớn.

"A Thiên, ngươi ngủ chưa ?"

Tư Nguyệt vốn đang thiền, không mở mắt đáp : " Chưa, ngươi vào đi."

Phượng Lâm vận áo sa mỏng màu vàng, tóc buông thõng được buộc lại bằng chuỗi hồng trân châu khiến đôi mắt hạnh càng trở nên trong suốt. Mấy ngày nay nàng ta luôn nghĩ đến cái chết của Mạnh Tương nên khuôn mặt gầy gò đi mấy phần, dáng dấp cũng ảm đạm.

Tư Nguyệt chậm chạp hé mắt, vỗ vào chỗ đệm bông bên cạnh nàng nói : " Sao ngươi còn chưa ngủ ? Ngươi nên dưỡng sức nhiều một chút, sắp tới sẽ rất bận rộn."

Phượng Lâm cắn cắn môi, đáy mắt phức tạp nhìn Tư Nguyệt một hồi lâu mới lên tiếng : " A Thiên, có phải ta không xứng đáng trở thành quân thượng hay không ?"

Tư Nguyệt nhíu mày, đáp : " Cái này là quyết định của mẫu hoàng ngươi, không lẽ ngươi cho rằng mẫu hoàng ngươi thực không sáng suốt ? Ngươi đừng nghĩ tới Mạnh Tương nữa, trên đời này cái khó đoán nhất là nhân tâm, ngươi cho bọn chúng một quả táo chúng sở dĩ chịu đáp lại ngươi là vì chúng muốn được nhiều hơn thế, cho tới khi ngươi không còn gì để cho thì chúng sẽ phản bội ngươi. Ta muốn ngươi biết, không có cái gì gọi là trung thành tuyệt đối, mà chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Ngươi hiểu không ?" Giọng nàng đều đều, phượng mi kiên định nhìn thẳng vào mắt Phượng Lâm.

Phượng Lâm ngây người, nửa hiểu nửa không nói : " Mạnh Tương cùng ta lớn lên, hoàng tỷ vẫn luôn ôn hòa với ta vậy mà xoay lưng tất cả đều phản bội ta. Ngươi nói ta còn có thể làm một quân vương thu phục nhân tâm sao ?"

Tư Nguyệt cười nhẹ : " Bọn họ vì lợi ích lớn hơn mà phản bội ngươi, đối với những người như vậy chỉ có thể diệt mà không thể dung. Nếu không một ngày nào đó họ sẽ leo lên đầu của ngươi." Song nàng ôn hòa nói : " Những chuyện đó, từ từ ngươi sẽ hiểu. Nhưng ngươi phải biết, ta nhất định sẽ không phản bội ngươi." Thậm chí nàng có thể dạy nàng ta đế vương thuật. Bất quá đây không phải đế vương thuật của cổ đại mà là thuật lãnh đạo của hiện đại. Còn nếu muốn nàng dạy Phượng Lâm trở thành một quân vương vô tình, nàng thoáng nhớ lại nụ cười của nàng ta, nàng không muốn dạy cũng không thể dạy.

"Ta tin ngươi !" Phượng Lâm gật đầu, còn nắm chặt tay của Tư Nguyệt.

Tối đó Phượng Lâm cũng không trở về lều của nàng ta mà cùng Tư Nguyệt trò chuyện đến tận khuya rồi ngủ tại đó. Sáng hôm sau, đại quân lập tức khởi hành về kinh. Tư Nguyệt nhân cơ hội đó thăm dò rồi viết thư đưa đến mấy cửa hàng của Thiên Hải Lâu. Lúc này Mạc Thương, Hạ Trác và Tử Giai Âu Thần mới thả được tảng đá trong lòng xuống, lập tức lên đường đến Thanh Loan quốc. Dĩ nhiên đại lễ kế vị cũng được dời lại, dù sao cả Bắc Băng Thần Cung đều đã công nhận Tư Nguyệt là tân Cung chủ.

Đi suốt mấy ngày đêm, đại quân dừng chân tại thành Nam Xuân cách kinh thành Nam Thẩm hai dặm. Hiện nay kinh thành trong ngoài đều dày đặc binh lính, kinh thành lại là trọng địa của Thanh Loan quốc nên không thể tùy tiện công thành. Điều này khiến Phượng Lâm lẫn Tư Nguyệt đều đau đầu.

" Quân thượng, hay là chúng ta nhờ Trầm Vương giúp đỡ ?" Sơ tướng quân ra ý kiến.

Phượng Lâm nghĩ nghĩ rồi gọi ra một ám vệ : " Hoàng huynh hiện đang ở đâu ?"

Ám vệ cung kính trả lời : " Bẩm quân thượng, nửa tháng trước Vương gia đã trở về kinh thành, hiện đang ở trong phủ."

Phượng Lâm gật đầu, gọi ngươi mang giấy bút đến viết thư cho Trầm Vương. Song kinh thành hiện nay đã bị phong tỏa, một con ruổi cũng khó lọt huống hồ gì là đưa thư. Phượng Lâm một lần nữa nhăn mày.

Đương lúc căng thẳng, bên ngoài chợt vang lên âm thanh vô cùng ôn nhu : " Thê chủ !"

Cả ba người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy ba nam nhân vô cùng anh tuấn đang đi đến. Một người vận hắc y, mày kiếm sắc bén, hơi thở lạnh lùng. Một người mang trường bào màu trắng, tay thêu tường vân, mắt hồ ly cười như không cười. Người còn lại vận gấm bào màu thanh thiên, nụ cười ôn hòa như gió xuân khiến không ít người phải lóa mắt. Vâng, không ai khác chính là Mạc Thương, Hạ Trác và Tử Giai Âu Thần.

Ám vệ vẫn luôn cúi đầu đứng bên cạnh Phượng Lâm chợt biến sắc, võ công của hắn nếu xếp trong giang hồ cũng đứng hàng cao thủ vậy mà ba nam nhân này đến hắn lại không cảm nhận được chút khí tức nào, nếu bọn họ thực sự có ác ý chắc chắn hắn không phải đối thủ.

Tư Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt : " Các ngươi đến rồi à ?" Rồi nàng quay sang Phượng Lâm, thấy nàng ta vẫn đang kinh ngạc thì vỗ nàng ta một cái : " Bọn họ đều là phu thị của ta."

Được nàng công nhận là một chuyện còn công khai lại là chuyện khác. Hạ Trác và tử Giai Âu Thần đều nở nụ cười tươi như hoa. Mạc Thương xưa nay lạnh lùng cũng không ngoại lệ, khóe môi dường như cong lên.

Phượng Lâm giật mình mãi một lúc sau mới lên tiếng : " Gặp qua ba vị muội phu !"

Ba người Mạc Thương thoáng nhìn Phượng Lâm, tinh tế đánh giá nàng ta một cái. Trên đường đi đến Thanh Loan quốc bọn họ đã điều tra ít nhiều về tình hình nơi này lẫn vị quân thượng tên Phượng Lâm. Phải biết Tư Nguyệt là người phi thường lạnh lùng, không bao giờ dư hơi nhúng tay vào việc của người khác, nay nữ tử này có thể khiến Tư Nguyệt ra tay lãnh binh xem ra cũng có chút bản sự khiến Tư Nguyệt hứng thú. Ba người cung tay thành quyền : " Gặp qua quân thượng !"

Phượng Lâm cười tươi : " Ây, các ngươi là phu thị của A Thiên. Đừng đa lễ như vậy !" Mặc dù Phượng Lâm có chút ngốc nhưng không phải hoàn toàn không dùng được, ba người phu thị này của A Thiên vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường. Song nàng ta hơi mâu thuẫn, vốn dĩ nàng ta muốn ghép Tư Nguyệt với ca ca của nàng ta, giờ lại nhảy ra ba phu thị đều là nhân trung long phượng, thử hỏi nàng ta làm sao mở miệng đẩy bọn họ đi để Tư Nguyệt chấp nhận ca ca của nàng.

Vừa nghĩ Phượng Lâm vừa lén đánh giá ba người Mạc Thương. Nam nhân vận hắc bào sát khí đằng đằng, mặc dù ngũ quan như khắc song không thể so sánh với ca ca ôn nhu của nàng a. Lại đến nam nhân thứ hai, nụ cười kia nhìn kiểu gì cũng vô cùng gian xảo, A Thiên lại là người chính trực ( hẳn là chính trực :v ) chắc chắn hắn ta không được sủng. Còn người thứ ba tuy cười đến ôn hòa, dung mạo tuấn mỹ nhưng xét về tài hoa, nàng tin chắc ca ca nàng cao hơn một bậc. Đánh giá xong Phượng Lâm lập tức ưỡn cao ngực, ca ca nàng vẫn còn hi vọng a.

Bỏ qua ánh mắt tìm tòi của Phượng Lâm, Tư Nguyệt nói với Tử Giai Âu Thần việc đưa thư vào trong thành. Cái gọi là Tứ Đại Sơn Trang dĩ nhiên không chỉ xét về độ giàu có còn xét về mặt thế lực, đúng như Tư Nguyệt nghĩ, Tử Giai Âu Thần đối với chuyện này chỉ cần phẩy tay một cái là xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.