Phượng Lâm hơi khựng lại, khuôn mặt đầy ngạc nhiên, nửa ngày sau mới nở nụ cười nói : “ Ta…Quân ca ca, A Đậu chỉ muốn lấy thân phận A Đậu tặng nó cho ngươi…”
Mặc Băng Quân thoáng trầm mặc, hắn nhàn nhạt nhìn Phượng Lâm sau đó đưa tay lên, nụ cười của Phượng Lâm càng sâu, ẩn ẩn mừng rỡ song không kịp định thần đã…
Cách!
Chiếc hoa đăng bị hất xuống, lộn một vòng trên mặt đất, ngọn nến nhỏ bên trong rơi ra đốt cháy từng cánh hoa bằng giấy lụa xinh đẹp. Mọi người xung quanh thấy vậy thì thoáng quay sang nhìn một chút song lại như cũ ồn ào náo nhiệt.
“ Ta không cần.” Trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn treo một nụ cười nhưng đôi mắt cùng thanh âm lại phi thường lạnh lùng và xa cách, hắn tiếp : “ A Đậu, đã không còn tồn tại rồi.” Nói xong hắn liền xoay người rời đi chỉ để lại một mảng hương hoa lan nhàn nhạt.
Phượng Lâm sững sờ, hai tay đưa lên vẫn như cũ chưa kịp rút về, đôi mắt hạnh vốn linh lung, rạng rỡ lúc này chứa đầy mịt mờ. Không chỉ Phượng Lâm, kể cả Tư Nguyệt và Phượng Trầm cũng không nghĩ đến hắn sẽ làm như vậy. Mặc Băng Quân, Tư Nguyệt thoáng nhìn theo bóng lưng hắn, rõ ràng là ôn nhuận như ngọc nam tử lại quyết liệt như vậy…
Chớp mắt, nàng quay sang Phượng Lâm, vốn định an ủi nàng ta song tay vừa đưa lên, Phượng Trầm đã đối mắt với nàng, hắn nhàn nhạt lắc đầu. Nàng như nghĩ tới gì đó, cũng thu bàn tay lại. Chung quy vẫn nên để Phượng Lâm tự thông suốt.
Một đường đi sau, Phượng Lâm không nói chuyện, Mặc Băng Quân im lặng, không khí lập tức trở nên trì trệ. Tư Nguyệt nhìn không quen Phượng Lâm u sầu, nàng trầm tư một lúc rồi mang nàng ta đến khu phố biểu diễn tạp kỹ. Vốn dĩ nơi này người đông hỗn tạp Tư Nguyệt sợ sẽ không an toàn nhưng so sánh thì chỉ cần Phượng Lâm vui là được.
Quả nhiên Phượng Lâm mặc dù buồn bã nhưng rốt cuộc cũng chỉ là tiểu cô nương, xưa nay nàng ít khi ra ngoài tham thú vì vậy dạo qua vài nơi liền như cũ nở nụ cười. Tư Nguyệt thấy vậy liền an lòng, thở phào nhẹ nhõm.
“ A Thiên, ta muốn xem người phun lửa.” Phượng Lâm vừa nói vừa kéo tay Tư Nguyệt.
Tư Nguyệt bất đắc dĩ nở nụ cười, không phản đổi mà để tùy nàng lôi kéo. Mạc Khiết Thần thấy vậy thì khẽ nhíu mày. Trong lòng hắn mà nói Tư Nguyệt cũng là một tiểu cô nương cần được nuông chiều tại sao ở đây lại phải nuông chiều, nhân nhượng Phượng Lâm ? Vì vậy hắn liền không thích Phượng Lâm. Song hắn liếc sang Mặc Băng Quân, bạc mâu lóe lên một tia thâm thúy.
Mặc Băng Quân vân đạm phong khinh chỉ đạm mạc đáp lại ánh mắt của Mạc Khiết Thần.
Phượng Trầm đi chính giữa hai người bọn họ, cái gì cũng không nói.
Phượng Lâm kéo Tư Nguyệt đến một góc phố, xung quanh là đông đúc người xem biểu diễn phun lửa. Phượng Lâm cũng không ngại khó, lấn lướt chen vào : “ A Thiên, hắn thế nhưng thật sự phun lửa a !”
Tư Nguyệt khẽ cười cũng không quầy rầy nhã hứng của nàng ta, chỉ nhàn nhạt gật đầu : “Ân.”
Đương lúc này,
Phụt !
Tia lửa chói mắt, người xem xung quanh vừa cảm thán, vừa tung hô ồn ào, ầm ĩ, đáy mắt Tư Nguyệt chợt lóe sáng, ánh sáng của vũ khí lạnh. Dùng khí thế sét đánh, Tư nguyệt đưa tay kéo lấy Phương Lâm vẫn đang chìm đắm trong màn biểu diễn, khẽ hô : “ Cẩn thận !”
Ánh sáng của lưỡi đao lóe lên, vùn vụt lao về phía Phượng Lâm. Bất quá Phượng Lâm đã bị Tư Nguyệt kéo ra sau lưng, lưỡi đao bóng loáng xẹt ngang, Tư Nguyệt xoay ngươi đưa tay bắt lấy lưỡi đao, chỉ nghe keng một tiếng, lưỡi đao lập tức bị bẻ gãy mà xung quanh, kẻ tập kích cũng lao ra càng nhiều tạo thành một mớ hỗn loạn.
“Chịu chết đi !” Sát thủ vứt lấy thanh đao bị gãy, tung ra một chưởng kình mạnh mẽ đánh tới.
Tư Nguyệt nheo mắt, khí vừa mới vận đã thấy một tà hồng y ngạo ngễ chắn trước mặt. Hắn, tóc trắng ba nghìn sợi, hồng y như máu, diễm lệ khôn cùng chỉ nhè nhẹ phất tay một cái đám sát thủ liền như đồ sư lập tức vỡ vụn, máu tung lên như mực vẩy ngang trời khiến người xem vừa phấn khích vừa hoảng sợ.
Hắn từng nói : “ Sau này ta sẽ bảo hộ nàng.”, mặc dù nàng cường đại, nàng vốn không cần hắn bảo hộ nhưng lúc này trong lòng vẫn ẩn ẩn một tia ấm áp. Đợi nàng kịp định thần đám sát thủ đã bị giải quyết hết, không một kẻ nào lành lặn toàn thây.
“ Nàng không sao chứ ?” Mạc Khiết Thần tuy là quan tâm nàng nhưng đôi mắt hoa đào lại lấp lánh tia sáng tựa hồ như muốn nói, ta vừa bảo vệ nàng đấy, mau khen ta đi.
Tư Nguyệt bất đắc dĩ, không nói tới chắc chắn đám sát thủ đó sẽ không làm gì được nàng, cho dù có thì giết bọn hắn với thực lực của Mạc Khiết Thần chẳng khác nào giết gà dùng dao mổ trâu, không đáng nhắc tới. Tuy vậy, nàng vẫn nhè nhẹ cười nói : “ Ta không sao, cảm ơn huynh.”
Rõ ràng chỉ là kéo nhẹ khóe môi nhưng cũng đủ chọc người đui mù. Mạc Khiết Thần ngẩn ra, nửa ngày sau mới hồi thần, nói : “Bảo vệ nàng là trách nhiệm của ta.” Dứt lời đôi mắt hoa đào khẽ đảo qua Phượng Trầm, ánh mắt chưa đầy sự khiêu khích.
Mà Phượng Trầm tuy có võ công nhưng phản ứng không đủ nhanh, dưới cái nhìn khiêu khích của Mạc Khiết Thần, đáy lòng càng trầm xuống, trong lòng dâng lên một cỗ không rõ tư vị.
Mạc Khiết Thần đạt được mục đích, khóe môi liền cong lên. Đối với hắn mà nói, Mạc Thương cũng được, Hạ Trác xem như cho qua, Hạ Lan Tích Vũ là bệnh nhân hắn không thèm để ý, còn lại, Phượng Trầm nam nhân này, ngoại trừ một chút dung mạo và khí chất thì có gì ? Không, cho dù là dung mạo Phượng Trầm cũng không so được với hắn, Mạc Khiết Thần tự luyến nghĩ. Vì vậy, vương gia thì sao ? Hắn nhất định khiến Phượng Trầm nhụt chí mà lui.
Bên này Khúc Lưu Thương cũng nhanh chóng đuổi tới, tuy đám sát thủ đều bị Mạc Khác Thần đánh cho không còn nguyên vẹn nhưng Tư Nguyệt vẫn không thể buông tha, nàng lệnh cho Khúc Lưu Thương sai người nhặt xác bọn chúng mang về cho Đại Lí tự thẩm tra.
Mà nàng vốn muốn đi dạo thêm một hồi nhưng dưới tình huống như vậy, nàng chỉ có thể đưa Phượng Lâm hồi cung.
Trở về vương phủ, Tư Nguyệt đầu tiên là đi đến phòng của Mạc Thương. Mạc Kiến Vũ đã nói qua, thương thế hắn hiện tại không đáng ngại, kiên trì uống thuốc cùng tịnh dưỡng vài hôm sẽ khỏi. Tuy vậy, Tư Nguyệt cũng không thể dễ dàng tha thứ cho chính mình, sau này nàng nhất định phải hảo hảo đối tốt với hắn.
Nhìn nam tử luôn luôn một bộ hắc y lãnh khốc giờ đây lại lẳng lặng nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, không chút huyết sắc, đáy lòng nàng khẽ nhói lên. Nàng đưa tay vuốt nhẹ tóc mai hắn, im lặng ngắm nhìn thật lâu, sau đó mới trở ra ngoài.
“ Bẩm vương gia, có người đưa thiếp mời đến nói là từ Yến Tâm Trai.”
Tư Nguyệt khẽ nhíu mày, đưa tay cầm lấy thiếp mời. Cũng không rõ trong thiếp viết gì mà khuôn mặt vốn lãnh diễm lại nhàn nhạt cong lên một nụ cười, nói : “ Để hắn truyền lời với chủ nhân hắn, ngay mai bổn vương sẽ tới.”