Lãnh Nữ Thập Nhị Phu

Chương 119: Chương 119: Hồn Băng Châu




Tư Nguyệt bất đắc dĩ nhìn lướt qua bốn nam nhân tuấn mỹ phía dưới. Đang định mở miệng thì có một đạo âm thanh truyền vào.

" Bẩm Lâu chủ, Trầm hộ pháp trở về hiện đang đợi ở ngoài đại sảnh !"

Dứt lời, Hạ Trác "a" một tiếng, quỷ dị cười : " Hình như chúng ta quên mất một phiếu rồi."

Khuôn mặt Tử Giai Âu Thần và Hành Vân trầm xuống, Mạc Khiết Thần vẫn giữ vững nụ cười song khóe mắt lại chứa đầy tia rét lạnh.

Lần đầu tiên nàng có cảm giác chột dạ, nàng hơi cúi đầu uống tách trà nguội ngắt, ho một tiếng : " Nói với hắn thay y phục nghỉ ngơi trước. Đợi ta bàn xong chuyện sẽ cho gọi." Gần đây sự vụ bận rộn làm nàng quên mất còn có Hạ Lan Tích Vũ, lúc này Tư Nguyệt có chút quẫn bách.

" Dạ, Lâu chủ." Người kia lập tức lui ra.

Tử Giai Âu Thần nhìn nàng đang chăm chú uống trà, thăm dò : " Trầm hộ pháp đó là...?"

Hạ Trác liếc Tư Nguyệt, trả lời thay nàng : " Đều là "huynh đệ" với nhau. Mấy tháng trước hắn đi Thương Long quốc quản lý sản nghiệp giúp Nguyệt Nhi, có lẽ xong xuôi rồi nên mới trở về."

Mạc Khiết Thần nhếch môi cười, đôi mắt hoa đào cong cong như vầng bán nguyệt : " Vậy thì vẫn còn một phiếu nữa ?"

Nàng day day trán, không nhìn thẳng vào Mạc Khiết Thần : " Được rồi, chuyện đó chúng ta nói sau. Mọi người giải tán đi."

Mấy nam nhân nhìn nhau, mỗi người một thần sắc lui ra. Trong thư phòng chỉ còn lại Mạc Kiến Vũ và Tư Nguyệt. Hôm qua, thời điểm ở Bách Vân tộc, Mạc Kiến Vũ từng bắt mạch cho nàng nhưng vì thời gian cấp bách nên vẫn chưa nói rõ, hiện tại ông muốn xem kỹ hơn.

Khuôn mặt Mạc Kiến Vũ ngày càng ngưng trọng, án chừng một nén nhang sau ông mới chậm rãi mở mắt, mấp máy môi một hồi hỏi : " Cháu tu luyện Bắc Minh Thần Công đến tầng thứ bao nhiêu rồi ?"

Tư Nguyệt thành thực đáp : " Trước kia chỉ mới tới tầng thứ 8. Sau khi ngâm trong hàn đàm liền đột phá tầng thứ 9 rồi." Nàng dừng một chút, " Cháu nhớ Tà Dung từng nói hàn thủy ở Bắc Băng Thần Cung mới có khả năng giúp cháu đột phá, không ngờ ở hàn đàm ở Bách Vân tộc cũng có khả năng đó."

Mạc Kiến Vũ ra chiều suy tư : " Trong người cháu có một nguồn nội lực chí hàn cực mạnh, ta không biết nó xuất phát từ đâu nhưng bởi vì cháu tu luyện Bắc Minh Thần Công nên nguồn nội lực kia mới có thể dung hợp với nội lực của cháu. Hiện tại cháu đã đột phá tầng thứ 9, ta nghĩ cháu nên tìm nam nhân thân thể thuần dương để lấy dương bổ âm, như vậy tạm thời có thể trấn áp được chí hàn nội lực kia." Ông ho mấy tiếng," Ta hiện đã nghĩ tới một thứ nhưng vẫn chưa chắc chắn, tạm thời chỉ có thể dùng cách này mà thôi."

Nàng nhíu mày : " Là thứ gì ?"

Ông dừng một chút như cảm nhận xung quanh đây có ai hay không sau đó mới thấp giọng nói : " Chính là Hồn Băng Châu."

" Hồn Băng Châu ?" Nàng kinh ngạc. Đây chính là bảo vật trấn tộc của Hồ tộc, bởi vì nó nên Hồ tộc mới diệt vọng, phụ mẫu và ông ngoại của nàng mới mất tích !

Mạc Kiến Vũ gật đầu : " Đây chỉ là suy đoán của ta. Năm đó vô số thế lực tấn công lên Vu Lĩnh Sơn nhưng không có kẻ nào tìm ra được Hồn Băng Châu cả, ta nghĩ..." Ông dừng đôi mắt trên người nàng sau đó rũ mắt xuống, thở dài : " Hồn Băng Châu là cội nguồn của chí hàn nội công, ngoài nó ra ta không nghĩ có thứ gì có khả năng gây ra căn bệnh quái ác cháu từng nói."

Nàng như nhớ ra gì đó : " Mấy ngày trước cháu vẫn bị phong bế nội lực do bệnh phát tác nhưng sau khi ngâm trong hàn đàm ở Bách Vân tộc cháu đã phá vỡ được phong bế. Cái này...?"

" Ta nghĩ không phải do hàn đàm mà là do Phỉ Kiếm. Cháu từng nghe nói đến "Long châu Hồ tộc, Phỉ kiếm Bách Vân, Ngọc câu Thường Doãn, Tỷ ân Phượng Tỳ" chưa ?" Mạc Kiến Vũ trầm ngâm.

Câu nói này Mạc Khiết Thần từng đề cập với nàng, Tư Nguyệt đáp : " Cháu chỉ nghe qua nhưng không rõ."

Mạc Kiến Vũ chậm rãi nói : " Thế gian đồn đại có được Long châu Hồn Băng Châu của Hồ tộc sẽ có được nội lực ngàn năm cùng thiên hạ nhưng sự thật không phải vậy. Hồn Băng Châu được đặt trên Vũ Lĩnh Sơn hàng ngàn năm hấp thu chí hàn chân khí, nếu không có ba vật kia bù trừ thì tuyệt đối không thể dung hòa được Hồn Băng Châu. Phỉ kiếm được đặt trong hàn đàm cũng tương tự như vậy, cực khí từ Phỉ kiếm lan khắp hàn đàm nên cháu ngâm mình trong đó vừa vặn đã phá giải phong bế của Hồn Băng Châu. Nói chính xác có lẽ căn bệnh kia là do Hồn Băng Châu trong cơ thể cháu gây nên." Trong lòng ông thầm than, năm xưa vô số thế lực vì Hồn Băng Châu tiến lên Vu Lĩnh Sơn vậy mà không ngờ nó lại nằm trong tay một đứa bé trải qua suốt mười sáu năm.

Nàng ngẩn lên nhìn Mạc Kiến Vũ, nở một nụ cười lạnh lẽo : " Hồn Băng Châu ?" Nếu đó là sự thật, vậy thì nó chính là thứ khiến nàng đau đớn suốt mười sáu năm, khiến gia đình phụ mẫu nàng ly tán ! Đó gọi là có được thiên hạ hay sao ?

Mạc Kiến Vũ biết nàng đang xúc động, ông xoa xoa đầu nàng : " Cháu từng nói sau khi phát bệnh cháu sẽ mất nửa tháng mới có thể khôi phục nội lực đúng không ? Hiện tại còn bao nhiêu ngày nữa là nửa tháng ?"

Bàn tay ông ấm áp xoa xoa đầu nàng, đây là lần đầu tiên Tư Nguyệt cảm thụ được cảm giác này. Nam Cung Viễn nuôi dưỡng nàng mười sáu năm nhưng rốt cuộc hắn chỉ xem nàng như một công cụ giúp con trai hắn, chưa bao giờ đối xử tốt với nàng. Còn Nam Cung Tĩnh mặc dù yêu thương nàng nhưng rốt cuộc đó vẫn không phải là thứ thuộc về nàng. Nàng khẽ nhìn Mạc Kiến Vũ, ông nở nụ cười hàm hậu mà ấm áp, nàng bỗng cảm thấy khóe mắt cay cay : " Có lẽ là bốn năm ngày nữa. "

Mạc Kiến Vũ gật gật đầu : " Hiện tại cháu đã được Phỉ kiếm nhận chủ, trong người cháu lại có dòng máu Bách Vân tộc. Ta nghĩ chỉ cần cháu dùng dương ngự âm tạm thời sẽ điều khiển được chí hàn chân khí của Hồn Băng Châu. Bất quá nếu ta đoán không lầm vài ngày nữa cháu sẽ trở lại bộ dáng vốn có của cháu." Là một người con của Bách Vân tộc !

Tư Nguyệt hít một hơi, khẽ cười : " Không sao. Cháu nhất định sẽ bắt những kẻ năm xưa mưu lợi phải trả giả đắt !" Mâu quang lóe lên một tầng lạnh lẽo.

Mạc Kiến Vũ gật đầu : " Không hổ là cháu gái của Mạc Kiến Vũ ta." Lại nói," Nhưng cháu phải nhớ chuyện Hồn Băng Châu nhất định không được để lộ ra ngoài. Ta sẽ về Bách Vân tộc tìm hiểu thêm để giải quyết nó triệt để." Ông dặn dò nàng vài thứ song vốn định rời đi thì chần chừ một lúc, cuối cùng mới nói : " Nguyệt Nhi, năm đó ta và Thần Nhi dẫn quân lên Vu Lĩnh Sơn nhưng vì gặp bão tuyết suốt một tháng nên không thể cứu được Hồ tộc. Vì chuyện này Thần Nhi đã tự trách mười sáu năm, mười sáu năm nay nó tìm kiếm cháu khắp nơi, nhiều lần tu luyện đến tẩu hỏa nhập ma. Ta hi vọng cháu có thể cho nó một cơ hội, nó nhất định sẽ không bao giờ làm hại cháu." Hai đứa đều là cháu của ông, ông hi vọng bọn họ đều hạnh phúc !

Nàng nghĩ nghĩ rồi gật đầu : " Cháu sẽ suy nghĩ thêm."

Bọn trẻ tự có phúc của nó ! Mạc Kiến Vũ thở dài bước ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.