Lãnh Nữ Thập Nhị Phu

Chương 45: Chương 45: Trở Về




Cười thiên hạ !

Triều Thương khẽ nhếch môi, nụ cười phảng phất như thiên tiên thế ngoại, đẹp đẽ đến mê người. Hắn sống ẩn dật bao nhiêu năm không ngờ hôm nay lại phải cam bái hạ phong một nữ nhân. Khí phách của nàng, tiếng đàn của nàng khiến hắn không thoát ra được.

Tiếng đàn dứt, chìm vào khoảng không gian cầm âm mênh mông, Triều Thương chợt tỉnh. Hắn không chần chừ đáp ứng nàng đến Yên Tuyết Lâu. Mà Tư Nguyệt cũng đồng ý chỉ để hắn đàn ở sau rèm, không xuất hiện bên ngoài. Nói về phương diện đối đãi người tài, nàng quả rất để ý.

Yên Tuyết Lâu khai trương không phụ tâm tư nàng, mặc dù có không ít kẻ quấy rối nhưng đều được xử lý gọn gàng. Thứ nhất Thiên Hải Lâu thuộc thế lực giang hồ nên Yên Tuyết Lâu triều đình sẽ không làm khó xử. Còn người trong giang hồ, sau chuyện đại náo Yêu Huyễn thì danh tiếng của Thiên Hải Lâu ngày càng vang dội, đồng thời việc Ám Nguyệt Minh cùng Tử Giai Sơn Trang có quan hệ mật thiết được đưa ra khiến không ít người có tâm nhưng không dám động.

Trăng treo cô độc, bầu trời một mảnh đen kịt, bên đình nhỏ, bóng người ngồi xe lăn in đậm trên nền gạch mang theo cỗ hương thanh đạm.

“ Ngươi thật sự muốn đi ?”

Tư Nguyệt bước đến đẩy chiếc xe lăn của Hạ Lan Tích Vũ đến, tóc đong đưa theo gió.

Hạ Lan Tích Vũ nhìn bầu trời, mờ mịt nói : “ Nền móng ở Thương Long quốc không vững, ta đến đó sẽ giúp được ngươi.”

“ Ngươi thật nghĩ như vậy ?” Một ngươi si mê hương liệu như hắn lại muốn đến nơi khác kinh doanh giúp nàng, làm sao có thể tin ? Biết hắn có chuyện khó nói, nàng cũng không thể ép.

Hắn gật đầu, tay nắm chặt thành xe : “ Ta phải đi.”

“ Ta chờ ngươi.”

Đợi tà bạch y kia khuất xa, trong không khí đọng lại hương thanh mát, lành lạnh, Hạ Lan Tích Vũ nở nụ cười tự giễu. Hắn không biết từ lúc nào đã mong đợi nàng…Hắn được sao ? Nhìn đến đôi chân tàn phế của mình, hắn nhắm chặt mắt.

Thời gian nhanh như chớp đã đến hội Nguyên. Trước đó một ngày Vệ Tử Minh đã trở về. Nam Cung Hạo Kỳ mở tiệc tại Nam Cung phủ đón Vệ Tử Minh còn mời rất nhiều bằng hữu của mình đến.

Đêm

Tư Nguyệt đang ngủ, cửa sổ khẽ bật ra, từ ngoài tràn vào hương tử đàn quen thuộc, nàng hé mi. Sau chuyến đi dài, Vệ Tử Minh có phần gầy đi nhưng lại lộ thêm sự điềm tĩnh cùng lạnh lùng.

Hắn ôm Tư Nguyệt vào lòng, cằm để lên mái tóc dài đen nhánh, thanh âm khản đặc : “ Ta rất nhớ nàng.”

“ Chẳng phải ta đang ở đây sao ?” Nàng cũng không cười hắn, im lặng nằm trong lồng ngực rắn chắc, thoang thoảng mùi hương.

“ Có ai gây khó dễ cho nàng không ?”

“ Mọi chuyện rất ổn.”

“ Trong tay ta đã có chứng cứ mưu phản của Dạ Chương, chỉ cần thuận nước đẩy thuyền để Lí Doãn Nho giải quyết là được.” Hắn không an phận vùi đầu vào cổ nàng, làn da trắng như ngọc khiến người ta không chịu được chỉ mún giày vò cắn lấy.

“ Lí Doãn Nho không phải kẻ ngốc.”

“ Hắn sẽ không biết. Dù sao chuyện này chỉ lợi không hại, hắn nghi ngờ cũng phải làm.” Vừa nói hắn ngập ngừng, thì thào : “ Nguyệt Nhi, làm Thái tử phi của ta được không ?”. Như sợ nàng hiểu lầm hắn lại tiếp : “ Ta đáp ứng thì sẽ không nuốt lời. Đợi mọi chuyện xong xuôi ta sẽ nghe theo lời nàng.”

Tư Nguyệt im lặng. Nàng mấy ngày nay đã nghĩ đến, sau này nàng từ bỏ vị trí Nam Cung tiểu thư thì nàng với hắn còn có cơ hội không ? vả lại với thân phận hắn chỉ làm phu thị liệu có chấp nhận được ? Nàng xoay người nhìn hắn : “ Nếu một lúc nào đó ta rời khỏi nơi này thì sao ?”

Tim hắn rung lên, nắm chặt lấy bả vai nàng, giọng nói không giấu được sự run rẩy : “ Nàng đi đâu cũng phải mang ta theo.” Song hắn ôm chặt nàng, vùi đầu vào mớ tóc ngạt ngào hương, lành lạnh. “ Nàng muốn đi Thanh Loan quốc ?”

“ Có thể.”

Tay hắn càng ghì mạnh, ép sát nàng : “ Không cho phép bỏ lại ta.”

Một đêm đầy gió.

Sáng sớm, trời trong vắt, thỉnh thoảng vài gợn mây trôi nhẹ.

Tư Nguyệt là chủ sự nên giờ Sửu đã dậy vào cung lo liệu mọi thứ. Hội Nguyên năm nay được tổ chức phía Đông Thượng Uyển, bên trái là hồ sen, bên phải đi xa một chút là rừng mai, mùa này hoa chưa nở nhưng vẫn có thể nghỉ mát.

Bàn ghế hội Nguyên được bày biện hình chữ U, trên bậc tam cấp là ghế rồng của Hoàng đế, hai bên là Hoàng Hậu và Quý phi, dưới đó thêm mấy phi tần. Chỗ ngồi của khách nhân thì nam tả nữ hữu, được phân chia theo cấp bậc. Tư Nguyệt là chủ sự nên bàn của nàng đặt đầu tiên bên hàng nữ quyến, đối diện với Lí Doãn Nho cùng một vị lão quan gọi Trữ Bạch là Đại học sĩ Hàn Lâm Viện, ba người cùng Vệ Quân Thương xem như chủ khảo.

Giữa giờ Dần, mọi người từ từ tiến vào lấp đầy chỗ trống. Vệ Tử Minh là Thái tử nên ngồi gần Lí Doãn Nho, phía sau hắn là Vệ Tử Lăng, tiếp đó mấy vị hoàng tử khác cũng ngồi vào. Vệ Tử Nghi thấy nàng, mắt hiện lên tia mong ngóng.

“ Lão bát !” Vệ Tử Minh cau mày, ho khan.

Bên này nhắc Vệ Tử Nghi, bên kia Vệ Tử Lăng tựa tiếu phi tiếu nhìn Tư Nguyệt. Hắn rất muốn biết hôm nay nàng sẽ thể hiện ra sao a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.