Lãnh Nữ Thập Nhị Phu

Chương 137: Chương 137: Yêu




Mâu quang nàng lóe lên tia rét lạnh, ba ngàn sợi tóc như chủy thủy, trắng như tuyết lay động thoáng nhìn như nhiễm một màn hàn sương lạnh buốt, giọng nói ẩn ẩn một cỗ tức giận : " Ngươi...như thế này gọi là bị thương ngoài da sao ? Ngươi không muốn sống nữa sao ?" Dứt lời, nàng phức tạp nhìn hắn, nam nhân này rõ ràng là lãnh khốc, lạnh lùng nhưng luôn làm nàng thấy áy náy với hắn.

Mạc Thương hơi mím môi, bởi vì vừa rồi động tác của nàng mạnh bạo nên máu tươi chảy ra nhiều hơn, cắn răng nói : " Là ta vô dụng." Cho dù đến nơi này đã hơn nửa năm hắn vẫn không quên hắn là sát thủ, là thanh kiếm trong tay nàng, để người khác có cơ hội đả thương làm nàng lo lắng là lỗi của hắn.

Tư Nguyệt trợn mắt, ngực phập phồng nửa ngày cuối cùng hóa thành bất đắc dĩ, mặc dù ánh mắt vẫn lạnh lùng tràn đầy sát khí nhưng giọng nói đã nhu hòa hơn : " Được rồi, chuyện này ngươi đã nói với Tư Không Hạ hay chưa ? Là sát thủ phương nào ?" Với võ công của Mạc Thương, kẻ bình thường không thể làm hắn bị thương đến nông nỗi này.

Mạc Thương lắc đầu, đôi mắt như đêm đen thoáng hiện thần sắc phức tạp : " Ta trở về đã đi thẳng đến đây, đám sát thủ có vẻ chỉ muốn bắt sống ta." Hắn biết bản thân thương thế nặng, hắn sợ hắn không thể nhìn thấy nàng được nữa vì vậy khi thoát khỏi vòng vây về đến đây hắn đã bất chấp tất cả chạy tới gặp nàng. Không ngờ lại gặp một màn như vậy...

Hắn thoáng cúi đầu, nàng tam phu tứ thị, hắn không thể ngăn cản, hắn tự cho rằng bản thân chỉ cần được ở bên nàng là đủ nhưng hắn đã lầm, nhìn thấy nàng ân ái với nam nhân khác đáy lòng hắn liền mạnh mẽ co rút, đau đớn này còn khó chịu hơn cả đau đớn do đao kiếm gây ra.

Nàng nhìn hắn thật sâu, nghĩ đến hắn vừa rồi nhìn nàng cùng với Mạc Khiết Thần, trong lòng có chút chua xót. Mười năm, hắn chưa bao giờ thay đổi. Cho dù hắn làm nhiệm vụ xa xôi đến đâu, khó khăn nguy hiểm đến đâu, thậm chí là bị trúng đạn cửu tử nhất sinh hắn đều cố gắng trở về gặp nàng. Ban đầu nàng chỉ cho là trùng hợp, sau này mới biết được hắn bề ngoài lãnh khốc trong nội tâm kỳ thực rất cố chấp. Nàng biết hắn sợ bản thân có chuyện nên mới chấp nhất muốn nhìn thấy nàng lần cuối, nghĩ tới đây Tư Nguyệt chợt thở dài. Giọng nói tuy ôn hòa nhưng đáy mắt vẫn ẩn chứa sát khí lạnh như băng : " Chuyện đó tạm thời không nói đến, ta đưa huynh đến cho lão gia gia chữa trị."

Nói xong, nàng đỡ hắn dậy, nhìn lướt qua một mảng lưng máu thịt nhầy nhụa, trong lòng tự trách càng sâu. Đi được vài bước, nàng như nhớ cái gì đó, quay đầu nhìn Mạc Khiết Thần vẫn đang chăm chú nhìn nàng, phảng phất ưu thương, cay đắng, nàng nhàn nhạt mở miệng : " Khiết Thần, ngươi tới giúp ta đỡ hắn một chút." Dù sao nàng cũng không thể nặng bên này, nhẹ bên kia.

Mâu quang Mạc Khiết Thần xẹt qua một tia vui mừng, nàng không có quên hắn ! Hắn cũng không câu nệ đi tới đỡ lấy Mạc Thương, đáy mắt có chút u ám. Hắn nửa hi vọng Mạc Thương có chuyện, nửa lại không muốn nàng đau lòng. Lần đầu tiên Mạc Khiết Thần hắn chùn bước.

Thời điểm đi tới Vân Vũ viện của lão gia gia Mạc Kiến Vũ, Hạ Lan Tích Vũ vừa được Mạc Kiến Vũ thi châm xong, tuy đôi mắt vẫn có chút u buồn, đạm như thủy nhưng thần sắc đã sáng lán hơn, xem ra kết quả trị liệu rất tốt.

Mạc Kiến Vũ thấy Mạc Thương được dìu tới, khuôn mặt biến sắc đánh giá vết thương, phức tạp nói : " Ngươi gặp ta chính là mạng lớn, nếu không cho dù là hoa đà tái thế cũng không cứu được ngươi." Nói xong, ông liền để cho Mạc Khiết Thần đặt Mạc Thương nằm sắp lên giường, trước xử lý vết thương sau lưng.

Hạ Lan Tích Vũ kinh ngạc, dù sao Mạc Thương và Hạ Trác đối với hắn tuy không phải thâm giao nhưng ít ra quen biết sâu hơn những người khác, lo lắng hỏi : " Nguyệt Nhi, hắn là bị làm sao ?" Tuy chưa từng thấy Mạc Thương xuất thủ nhưng hắn tin chắc võ công Mạc Thương không phải người bình thường có thể đối phó.

Tư Nguyệt để cho hạ nhân gọi Tư Không Hạ tới, phương mâu vẫn nhìn chằm chằm vết thương của Mạc Thương, đáy mắt lóe lên tia sắc bén lạnh lẽo : " Có lẽ là có người muốn bắt hắn uy hiếp ta."

Mạc Thương ở nơi này không thân không thích, không thù không oán, chỉ có người muốn uy hiếp, đả động nàng thì mới đánh chủ ý lên hắn !

Thần sắc Hạ Lan Tích Vũ và Mạc Khiết Thần biến đổi, có thể điều tra được hành tung của Mạc Thương và đánh trọng thương hắn thực không phải chuyện dễ dàng. Người ra tay tuyệt đối không phải người bình thường.

Tư Không Hạ rất nhanh liền tới, Tư Nguyệt để cho hắn mang theo người trở lại nơi Mạc Thương bị mai phục tìm kiếm manh mối. Lúc Tư Không Hạ nhìn qua vết thương trên ngực của Mạc Thương, khuôn mặt biến sắc, đăm chiêu hồi lâu mới nói : " Lâu chủ, nếu ta đoán không lầm Mạc công tử hẳn là bị đả thương bởi Âm Trảo Công."

Hạ Lan Tích Vũ cũng nhíu mày, một lần nữa quan sát kỹ vết thương trên ngực của Mạc Thương, âm thầm gật đầu : " Lời Bạch hộ pháp không sai, quả nhiên là Âm Trảo Công."

Tư Nguyệt đối với các loại võ công trên giang hồ có nghiên cứu ít nhiều nhưng dù sao cũng chỉ có hơn nửa năm, đối với Tư Không Hạ dĩ nhiên không thể sánh bằng : " Vậy ngươi có biết trên giang hồ kẻ nào sử dụng Âm Trảo Công hay không ?"

Tư Không Hạ trầm mặc nửa ngày, lắc đầu : " Cách đây mười năm có một kẻ xưng là Sáp Sí Hổ nổi danh sử dụng Âm Trảo Công nhưng hắn đã tuyệt tích trong giang hồ từ lâu, nay Âm Trảo Công xuất hiện khó có thể xác định được là kẻ nào ra tay."

Nàng vuốt vuốt cằm, cười lạnh một tiếng, mâu quang xám bạc như bao phủ tầng tầng lớp lớp hàn băng : " Quả nhiên là có chuẩn bị mà đến, ta không tin không tra được kẻ chủ mưu !" Dứt lời nàng phất tay để Tư Không Hạ rời đi, trước khi đi còn dặn : " Để cho Tà Dung tra xem gần đây có bang phái nào có dị động hay không, đừng để bọn họ tưởng hổ không phát uy thì nghĩ là mèo bệnh !"

Tư Không Hạ nghiêm túc gật đầu : " Dạ."

Đợi Mạc Kiến Vũ xử lý xong thương tích của Mạc Thương, Tư Nguyệt tận tay đút hắn uống thuốc sau đó dìu hắn nằm xuống nghỉ ngơi. Mạc Kiến Vũ thong thả Mạc Khiết Thần và Hạ Lan Tích Vũ đi ra ngoài để lại nàng và Mạc Thương, bước tới cửa Mạc Kiến Vũ thở dài : " Hắn lao lực quá độ lại bị thương nặng, nếu ngươi đưa đến trễ một chút nữa tính mạng hắn coi như xong."

Mâu quang Tư Nguyệt ảm đạm, thần sắc phức tạp nhìn Mạc Thương. Hắn vì nàng lao lực quá độ, nàng lại không thể phát hiện hắn bị trọng thương, thậm chí trong lúc đó còn cùng nam nhân khác ân ái. Nàng vốn cho rằng bản thân luôn thấu hiểu mọi chuyện, đối đãi công bằng, lúc này mới biết xưa nay hắn luôn là người trả giá, còn nàng là kẻ vô công thụ lộc ( không có công mà hưởng thụ ).

Nàng nắm chặt tay hắn, đôi vai có chút run rẩy. Mười năm trước nàng cứu mạng hắn, ân tình đó hắn vốn đã trả hết. Nàng làm sao có thể tiếp tục để hắn vì nàng vào sinh ra tử, vì nàng vô công trả giá ! Thanh âm nàng trầm thấp, nghe như tiếng gió thoáng : " Mạc Thương, ta xin lỗi, ngươi không cần phải vì ân tình mười năm trước mà bất chấp vì ta nhiều như vậy." Nói ra lời này không phải nàng từ chối tình cảm của hắn mà là nàng muốn hắn và nàng cùng đứng trên một vị trí chứ không phải hắn cho, nàng nhận.

Mạc Thương chợt mở mắt, lẳng lặng nhìn nàng, lẽ nào nàng nghĩ hắn chỉ vì ân tình đó mới bảo hộ nàng sao ? Lẽ nào bây giờ nàng cảm thấy hắn báo ân xong rồi muốn xua đuổi hắn ? bàn tay chợt nắm chặt thành quyền, bởi vì bị thương nên khẽ động thân thể liền đau đớn như bị xé rách, nửa ngày sau mới cắn chặt răng nhả ra từng chữ : " Ân cứu mạng, lấy thân báo đáp."

Nghe hắn nói xong, Tư Nguyệt thoáng nhướn mày, nhìn chằm chằm hắn, chợt hỏi : " Huynh có thích ta không ?" Trong đầu nàng chợt lóe ra suy nghĩ, hắn liệu có phải vì muốn báo ân nên mới ở bên cạnh nàng ?

Mạc Thương ngây người, thích, không, không phải thích, hắn yêu nàng, từng tế bào, từng máu thịt trên người hắn đều kêu gào là hắn yêu nàng. Giọng hắn khàn khàn, đôi mắt như đêm đen tựa hồ phủ một lớp sương mù : " Yêu." Ta yêu nàng. Cho dù nàng không yêu hắn thì hắn vẫn yêu nàng. Câu nói sau hắn chỉ dám lẩm bẩm trong lòng.

Căng thẳng trong lòng chợt tan biển, đúng vậy, hắn yêu nàng, nàng sờ lên mái tóc của hắn, nhè nhẹ vuốt ve, đôi mắt nhu hòa như thu ba, nhàn nhạt tươi cười, khuôn mặt vốn dĩ như tiên tử không nhiễm bụi trần ánh lên một nụ cười càng chọc người đui mù, phong tư khinh vân tế nguyệt, không gì bì kịp : " Ta cũng vậy. Ngươi là nam nhân của ta, trừ phi ta vong nếu không ngươi tuyệt đối không thể chết." Nàng nói mang theo một cỗ bá đạo lại đáng yêu như thiếu nữ mới lớn.

Mạc Thương sửng sốt, ta cũng vậy, ta cũng vậy...Nàng yêu hắn ? Nàng thực sự yêu hắn ? Hắn không kiềm được cả người run lên, máu tươi tứa ra thấm đẫm bạch lăng băng bó trước ngực và sau lưng. Hắn ngây ngẩn thật lâu mới không xác định hỏi : " Thật sao ?"

Nàng khẽ cười, tiếng cười như trân châu gõ ngọc bội thanh thanh thúy thúy : " Thật." Nhìn đôi mắt luôn ngàn năm băng lãnh không đổi hiện tại phủ một tia ngây ngô, vui sướng lòng nàng chợt rung lên nhè nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.