Lãnh Phi Sủng Phu

Chương 2: Chương 2: Tra nam tìm tới cửa (1)




Hạ Ngưng Tuyết an ổn ở trong phòng dưỡng bệnh hơn một ngày. Nàng thừa biết ở Thượng thư phủ sẽ chẳng có ai tới hỏi han nàng đâu. Ngoại nhân không hiểu chuyện luôn cho rằng nàng và muội muội Hạ Thủy Dung đều là dòng dõi chính nữ, chỉ có người trong phủ mới hiểu rõ thân thế khó xử của nàng.

Ngưng Tuyết là đại nữ nhi do phu nhân chính thất đầu tiên của Hạ Thượng thư sinh ra. Lam Nguyệt Băng, mẫu thân ruột thịt của nàng, tuy chỉ là con gái của một phú thương giàu có, nhưng lại là người vợ luôn kề vai sát cánh bên Hạ Chính Đình từ thuở hàn vi, chính ngoại công nàng đã giúp đỡ ông từ một thư sinh nghèo khổ tiến đến Ngũ phẩm Binh bộ Thị lang.

Chỉ là cổ nhân dạy không sai: Thuở hàn vi mới thấu tấm chân tình, khi giàu sang chỉ còn biết danh lợi.

Hạ Chính Đình là một mỹ nam tử có tiếng, tiền đồ lại rộng mở, dễ dàng lọt vào mắt xanh của Du Hải Linh, ái nữ Binh bộ Thượng thư tiền nhiệm.

Cùng lúc đó Lam Nguyệt Băng vì khó sinh nàng mà qua đời, Hạ Chính Đình nhanh chóng đưa Du Hải Linh về làm phu nhân Thượng thư phủ, chẳng bao lâu đã sinh hạ cho ông một trai một gái: Đại thiếu gia Hạ Khiêm Quân cùng Nhị tiểu thư Hạ Thủy Dung.

Còn Hạ Ngưng Tuyết nàng chỉ tồn tại như một minh chứng cho quá khứ cơ hàn, từng phải luồn cúi trông chờ vào sự giúp đỡ bên ngoại tộc của Hạ Chính Đình mà thôi. Phu nhân Du Hải Linh mới vào cửa đương nhiên không đơn giản, khi mang thai Hạ Khiêm Quân thì liên tục đau yếu, bà ta nói có thể do phong thủy không hợp nên mời pháp sư về giúp đỡ.

Ai ngờ từ đó trong phủ rộ ra tin tức Đại tiểu thư Hạ Ngưng Tuyết sinh vào ngày chí âm, là trời sinh Huyền Âm linh thể,có số khắc song thân. Hạ Chính Đình tuy dẹp hết mọi tai tiếng thay nàng, nhưng từ đó càng thêm phiền chán người nữ nhi này.

Suốt 15 năm trưởng thành ông không có lấy một lần ghé thăm, hay quan tâm nàng dù chỉ một chút. Giờ đây nàng có thể được người đời biết đến hoàn toàn nhờ một đôi song thủ gảy lên khúc Đàm trung u nguyệt trong lễ sinh thần đệ tứ thập của phụ thân.

Dĩ nhiên, người ngoài không đến làm phiền nàng, nàng sẽ rất thoải mái. Nhưng buổi sáng ngày thứ hai sau khi trọng sinh, Thanh Liên từ đâu hớt hải chạy về gọi nàng, trong giọng còn có chút vui mừng

“ Đại tiểu thư, Đại tiểu thư! Người xem, là Nhị công tử Khang vương phủ đến phủ chúng ta! Phải chăng ngài ấy đến xin lão giachỉ hôn cùng người? Nếu chuyện thành, người sẽ không phải gả cho vị thế tử kia nữa, người sẽ được hanh phúc bên người thương trong mộng nha!”

Bàn tay đang bưng chén thuốc của Hạ Ngưng Tuyết hơi run lên, dọc theo sống lưng tản ra một cỗ hàn ý lạnh lẽo, hận ý khiến cho đôi mắt trong suốt của nàng thoáng chốc tối sầm, không khí trong phòng cũng theo đó bỗng dưng hạ xuống như trời vào giữa đông. Thanh Liên thoáng rùng mình, e ngại nhì Hạ Ngưng Tuyết..

Nhưng chỉ chốc lát, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Hạ Ngưng Tuyết nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, nàng sai Thanh Liên đi tìm Thanh Trúc trở về, còn mình ngồi ở trước gương tự trang điểm.

Với hiểu biết rất rõ của nàng về Hàn Tử Kính, sẽ chẳng có chuyện hắn lại bất chấp cùng nàng ở chung một chỗ, lần này tìm đến tuy rằng có chút bất ngờ bởi vì kiếp trước không có màn gặp gỡ này, nhưng cho dù hắn có mục đích gì, nàng sẽ gặp chiêu phá chiêu, nước đến tự có núi ngăn, không cần phải lo lắng. Nàng đã thề sẽ đòi lại tất cả những gì hắn nợ nàng, đã đến lúc nàng phải bắt tay vào bước đầu tiên trong kế hoạch.

Hạ Ngưng Tuyết mặc váy dài màu trắng, khoác thêm áo choàng lam sắc mỏng manh, do cách ăn vận cùng khuôn mặt xanh xao vì chưa hết cảm lạnh, từ trên người nàng lại toát ra vẻ yếu đuối chọc người thương tiếc. Nghe nói Hàn Tử Kính đang chờ nàng ở trong hoa viên, Hạ Ngưng Tuyết liền dẫn theo Thanh Liên cùng Thanh Trúc đi tới.

Từ xa đã nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ, lại gần hiện ra một khung cảnh lãng mạn, quấn quýt tình ý. Nam tử tựa chiến thần, hoàng sắc trường sam phủ lên thân hình mạnh mẽ, đôi phượng mâu sáng láng hữu thần, tỏa ra từng tia ấm áp ôn nhu, nhưng không chạm được tới đáy. Nữ tử thì thật xứng với câu 'hoa dung thủy cốt', một nụ cười đủ làm say lòng bất kỳ nam nhân nào, mắt đẹp nhìn nam tử đối diện lưu luyến tình trần trụi, không chút che dấu.

Hạ Ngưng Tuyết lại cảm thán có phải kiếp trước mắt nàng bị đui mù hay sao mà lại không nhận ra tình ý giữa hai người bọn họ. Chỉ là muội muội Hạ Thủy Dung của nàng đã đánh giá sai người nam nhân ma quỷ này, hắn vốn không có trái tim để yêu thương bất kỳ ai. Tại tiền kiếp, hắn vì muốn leo lên vị trí Khang thế tử mà không từ thủ đoạn, lợi dụng tình yêu của nàng, và cũng chính tay hắn âm thầm hạ độc mẹ ruột mình để chứng minh cho Khang vương thấy,hắn không có ý tranh giành với đại ca Hàn Tử Phong. Nhưng một khi đã đạt được mục đích, hắn nỡ tâm vứt bỏ nàng như món đồ chơi đã chán, còn tìm cách đuổi giết bằng được Tử Phong nay đã không còn chút uy hiếp nào với hắn.

Chỉ nghĩ đến đây, ngọn lửa hận thù trong lòng vừa được áp chế lại như muốn bùng lên thiêu đốt lý trí cùng thân xác của nàng. Hạ Ngưng Tuyết nắm chặt ngón tay đến trắng bệch, đôi môi tái nhợt mím chặt để không phát ra tiếng rít cuồng nộ.Thanh Liên ở một bên lo lắng hỏi han, nàng đành cố gắng bình tĩnh đáp lại rằng không sao. Khi đó, đôi nam nữ phía trước mới nhận ra sự có mặt của Hạ Ngưng Tuyết. Hạ Thủy Dung nhìn Hạ Ngưng Tuyết bằng ánh mắt ghen ghét, rồi phất áo bỏ đi không nói câu nào. Còn Hàn Tử Kính, sau một hồi lúng túng, hắn lấy lại khuôn mặt tươi cười như không có chuyện gì, bước lại gần Hạ Ngưng Tuyết, giọng nói sủng nịnh hỏi han

“ Nàng đến từ bao giờ, sao không lên tiếng? Có biết đứng ngoài trời lâu như vậy sẽ dễ bị cảm lạnh không? Nàng còn đang bị bệnh! Nếu nàng cứ mãi đau yếu thế này, ta, ta,....ta sẽ đau lòng lắm!”

Hắn nói như thể một nam tử lần đầu thể hiện tình cảm với đối phương. Hạ Ngưng Tuyết cười nhạt trong lòng, Hàn Tử Kính ngươi diễn thật như con hát, không trách được người khôn ngoan như Khang vương cũng bị ngươi lừa dối bao năm. Nàng rất muốn tránh xa đôi bàn tay đang chỉnh áo choàng cho mình, nhưng giờ thì không thể làm thế, giương đôi mắt u buồn lên nhìn hắn, trong giọng nói vừa mịt mù, vừa có chờ mong

“ Hàn công tử, huynh nói vậy là có ý gì?”

Hắn rất phối hợp bày ra vẻ mặt thâm tình, bối rối nói

“ Chỉ là, chỉ là, ta thương nàng, thích nàng, muốn cùng nàng nắm tay đến bạc đầu giai lão. Ngay từ lần đầu tiên thấy nàng, ta đã đem tâm trao cho nàng rồi. Khi ấy ta mới hiểu thế nào là ' nhất kiến như cố, tái kiến khuynh tình'. Nhưng ta lại nghe Nhị muội nàng nói, nàng sắp gả cho đại ca ta. Ta, ta.....”

Nàng cũng 'thâm tình' lôi kéo cánh tay hắn, cố nín thở cho gương mặt nhuộm sắc hồng như thiếu nữ thẹn thùng

“ Hàn công tử cũng là người trong tâm tiểu nữ. Nếu chúng ta lưỡng tình tương duyệt, hay chàng cùng ta đến cầu xin phụ thân để chúng ta kết thành phu thê, cho thỏa nỗi tương tư này!”

Khuôn mặt Hàn Tử Kính nhanh chóng hiện lên vẻ khó xử, hắn ôm lấy Hạ Ngưng Tuyết vào lòng an ủi

“ Ngưng Tuyết, hãy tin ta, dù có khó khăn vất vả thế nào, ta cũng sẵn lòng làm mọi thứ để có được nàng. Nhưng việc này hẳn Hạ Thượng thư đã bàn cùng phụ vương ta, có lẽ đã có quyết định, chuyện thành hôn của nàng cùng đại ca đã là ván đóng thuyền. Ta không muốn làm đứa con bất hiếu, càng không muốn tội danh này rơi trên người nàng. Chỉ trách thân phận ta thấp kém, không xứng được sánh bước cùng nàng. Chúng ta là hữu duyên vô phận! Nếu đã vậy, hãy cùng nhau lưu giữ tình cảm này, có lẽ mai đây nàng ở bên đại ca sẽ dần quên ta đi, nhưng Hàn Tử Kính ta dám thề, đời này người ta yêu chỉ có Hạ Ngưng Tuyết nàng!”

Nói rồi, hắn buông Hạ Ngưng Tuyết ra, quay đầu bỏ đi với bóng hình lầm lũi, cô đơn.

Còn nàng, nhìn theo hắn mà khuôn mặt hoàn toàn lạnh băng, đâu còn bộ dáng sầu khổ vì bị chia uyên rẽ thúy như vừa rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.