Mưa vẫn như
cũ rả rích rơi xuống, có vẻ mưa cũng không lớn hơn, phía trong sân là
mười mấy người đàn ông tay mang võ trang. Cầm đầu là nam nhân cầm đầu
mặc bạch y, khăn trắng che mặt, đứng đó. Đứng bên cạnh bạch y nhân là
một lão già có trường râu dài, gầy gò, khổ luyện, ánh mắt sáng trưng,
cầm cung tên bắn vào trong ốc.
Lăng Khiếu
Dương dùng ánh mắt ám chỉ Hữu Hi trốn ở đây, đừng đi ra ngoài. Hắn
không biết ai muốn lấy mạng của hắn, nhưng hắn không muốn liên lụy Hữu
Hi, hai tay buông lỏng nàng phi thân hướng lên nóc nhà.
Bên ngoài
vừa thấy bóng người tính lao lên nóc nhà liền bắn cung, tiễn bay về phía Lăng Khiếu Dương. Lăng Khiếu Dương huy động kiếm chém đi từng mũi tên,
cả người linh hoạt né tránh.
Hữu Hi tựa
vào tường, trái tim hoảng sợ bất an, tiếng quát tháo vừa nãy, nếu nàng
nghe không lầm là của Tứ đương gia của Vô Âu Môn, hắn sao lại đuổi giết
Lăng Khiếu Dương?
Hữu Hi không kiềm lòng lại nhớ tới giọng nói đầy hận thù của Lăng Khiếu Dương, dáng
vẻ múa kiếm điên loạn của hắn, rồi hét to hắn muốn hoàng đế chết, muốn
Lăng Khiếu Dương chết, muốn Trấn Bắc tướng quân chết.
Trái tim Hữu Hi cứng lại, Hoàng Bắc Thiên bắt đầu báo thù rồi sao? Mấy ngày qua,
nàng ở trong khách điếm nghe người gian đồ đồn rằng Vô Âu môn chuẩn bị
khởi nghĩa, tấn công vào các tiểu thành, cướp đi quân lương của triều
đình. Bây giờ muốn giết người, trước là xuống tay giết Lăng Khiếu Dương, Bắc Thiên hắn cũng tới sao? Hữu Hi muốn quan sát một chút, nhưng tiễn
lao tới dày đặc, không muốn để nó bắn xuyên qua cơ thể mình, Hữu Hi đành phải trốn sau tường đất.
Trong lòng
lo lắng nổi lên, Tứ đương gia của Vô Âu Môn võ công bất phấn, nếu như
Hoàng Bắc Thiên đến, hơn nữa còn có đội cung tiễn chắc chắn Lăng Khiếu
Dương không phải đối thủ của họ, hắn chết là điều không còn nghi ngờ…
Hữu Hi kinh hãi khi nghe bên ngoài toàn tiếng đánh nhau, hai bên giao thủ, tên cũng không bắn nữa, có lẽ sợ đả thương phía mình.
Hữu Hi lúc
này mới thắm dò, đôi mắt từ cửa sổ hướng ra ngoài, chỉ thấy Lăng Khiếu
Dương đang cố hết sức giao thủ cùng Tứ đương gia và thân ảnh màu trắng.
Thân ảnh màu trắng che mặt khiến Hữu Hi nhớ tới, lúc Hoàng Bắc Thiên từ trên trời
bay xuống, tựa như tiên nhân, xuất hiện trước mắt nàng, cứu nàng đi. Ánh mắt của nàng chăm chú nhìn bóng người quen thuộc, trong lòng nhung ngớ, là Bắc Thiên, là hắn, hắn tới là vì đuổi giết Lăng Khiếu Dương.
Trái tim bị
đâm vào đau đớn, không muốn nghĩ tới, hắn nhất định thành thân rồi… nàng không muốn chuyện này là thật. Nhưng bây giờ nhìn thấy nam nhân mình
yêu lại không nhịn được đau lòng, trong lòng chua xót. Hai mắt đẫm lệ
nhìn Lăng Khiếu Dương bị Tứ đương gia đả thương phía sau lưng, cả người
lảo đảo, ngã về trước, kiếm trong tay Hoàng Bắc Thiên cũng lao về phía
Lăng Khiếu Dương.
Hữu Hi căng thẳng, king hoàng hét lên “Đừng”, nàng xông ra ngoài. Cung tiễn thấy người từ trong nhà tranh phóng ra,
tưởng là giúp đỡ Lăng Khiếu Dương, liền phóng tên hướng về phía Hữu Hi.
Sau khi
Hoàng Bắc Thiên nghe thấy giọng Hữu Hi, trái tim giật mình lại nhìn kẻ
dưới đã bắn tên vào Hữu Hi, hắn thất kinh bỏ mặc Lăng Khiếu Dương, lao
tới chỗ Hữu Hi. Kiếm trong tay vung lên chém đứt mũi tên, đi tới bên
cạnh Hữu Hi, ôm lấy thắt lưng nàng, người nhún nhẹ lên tránh được vài
mũi tên sau đó bình thản đáp xuống đất.
Lúc này,
ánh mắt hai người đan vào nhau, không biết là sau bao nhiêu ngày gặp
lại, đôi mắt và tâm trạng của cả hai đều ánh lên sự mâu thuẫn. Trong
lòng hắn thầm gọi tên nàng, trong lòng nàng cũng gọi tên hắn, nỗi nhớ
nhung triền miên chôn sâu nơi đáy lòng trong lúc này bùng lên.
Đôi mắt đen
của hắn nhìn Hữu Hi mặc đồ nam trang, tâm tình phức tạp suy nghĩ, Hữu Hi sao lại ở cùng Lăng Khiếu Dương. Thủ hạ chịu trách nhiệm đi tìm Lăng
Khiếu Dương không hề nói Hữu Hi cùng hắn ở một chỗ.
Phải rồi,
Hữu Hi mặc y phục này sợ rằng thủ hạ không nhìn ra, hơn nữa dù Hữu Hi
mặc đồ nữ cũng chưa chắc có người biết nàng là ai, thân phận thật của
hắn chỉ có một số ít người biết. Mới một tháng không gặp, ngắn không
ngắn, dài không dài nhưng hai người cảm giác như mười năm không gặp.
Hữu Hi gầy
gò như thế khiến HOàng Bắc Thiên đau lòng. Hắn chỉ muốn ôm nàng thế này
cả đời không buông ra, ước muốn đó cũng không thể, yên lặng không nói gì chỉ nhìn nhau. Trong lúc Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên đắm chím trong nỗi đau, cảm giác mâu thuẫn khi gặp lại thì Lăng Khiếu Dương bị Tứ đương
gia đâm vào cánh tay, bay lên cao đá vào ngực Lăng Khiếu Dương. Thân
hình cao lớn của hắn cuống quít lui về sau, tóc đen hỗn loạn ướt đẫm bết vào mặt hắn, cánh tay chảy máu, đôi mắt đen vẫn kiêu ngạo mười phần,
không nhận thua hay tỏ ra sợ hãi.
Hữu Hi định thần lại, trái tim căng lên: “Đừng đánh nữa, thả hắn ra đi, để hắn đi”
Ánh mắt
Hoàng Bắc Thiên lộ vẻ giận dữ, đối với lời cầu khẩn của Hữu Hi, hắn
không những không kêu thủ hạ dừng lại thậm chí còn bực mình, tại sao
nàng lại thay tên nam nhân này câu xin, hắn đáng chết.
Cung tiễn
lúc này cũng không đứng yên, muốn bắn chết Lăng Khiếu Dương, cung tên
giơ lên, Hữu Hi hoảng hốt, kinh hãi từ trong lòng Hoàng Bắc Thiên chạy
tới, không chút nghĩ ngợi đứng chắn trước mặt Lăng Khiếu Dương.
Hai mắt Hoàng Bắc Thiên tối sầm, tay nắm chặt, hạ giọng hô: “Nàng đang làm cái gì vậy?”
Hữu Hi trong lòng rối bời, nàng cũng không biết vì sao lại làm vậy, có lẽ vì Lăng
Khiếu Dương đã đơn phương cứu nàng vài lần, nàng không muốn hắn chết,
bối rối nói: “Ta… ta chỉ muốn các ngươi tha cho hắn, để hắn đi đi”
Nghe thấy
Hữu Hi nói thế, đôi mắt đỏ ngàu của Lăng Khiếu Dương trở nên nhu hòa,
lóe sáng lên, nhìn nữ nhân trước mặt đang dan tay bảo vệ hắn, hắn mỉm
cười. Yêu cũng được, hận cũng được, như vậy là đủ rồi, hắn từng đối với
nàng tệ như thế, nhưng nàng lại thay hắn cầu xin, nàng thiện lương, còn
hắn thì rất tàn nhẫn.
Hắn còn cầu
gì nữa, nàng hận hắn, chán ghét hắn, nhưng không hy vọng hắn chết như
vậy là đủ rồi. Hắn vươn cánh tay đẩy Hữu Hi ra, đôi mắt đen sâu thẳm
nhìn Hữu Hi, đi về trước hai bước.
Nhìn Hoàng Bắc Thiên mang bạch y, trong lòng hừ lạnh: “Chết có gì đáng sợ, đáng sợ nhất chính là sống trong đau đớn”
Hắn đứng thẳng lên, tay giơ kiếm lên, cười lạnh, không hề kiêng dè nói: “Đến đây, mặc kệ các ngươi là ai, muốn giết ta sao, bổn vương không có sợ chết”
Hắn nhìn
Hoàng Bắc Thiên, nhớ tới ngày đó ở hoàng cung, hắn cứu Hữu Hi khi hắn
đang bị thương, là bạch y nam nhân dẫn đầu đám loạn dân xông vào hành
thích hoàng đế, cứu đi Hữu Hi, hắn là ai, tại sao lại có cảm giác quen
thuộc như thế?
Hắn tại sao
lại cứu Hữu Hi, nhìn ánh mắt của hắn và Hữu Hi quen thuộc như thế, trong lòng lướt qua một suy nghĩ, Lăng Khiếu Dương lạnh lùng nở nụ cười.
“Muốn chết ta thành toàn cho ngươi”- Hoàng Bắc Thiên tàn nhẫn hô to, giơ kiếm, phi thân lên cao. Hắn muốn Lăng Khiếu Dương chết, hắn không thể sống nữa.
Kiếm trong
tay mang đậm mùi sát khí hướng về phía Lăng Khiếu Dương, Lăng Khiếu
Dương cũng nghênh đón, hai binh khí chạm vào nhau phát ra âm thanh xé
gió.
Trái tim Hữu Hi thắt lại, nàng đứng đó, chỉ có thể nhìn hai nam nhân đằng đằng sát
khí muốn đưa nhau vào chỗ chết. Một người là nam nhân nàng yêu, một
người lại từng tổn thương nay liều mạng bù đắp cho nàng, nàng làm sao
nhẫn tâm nhìn hắn chết.
Lăng Khiếu
Dương bị thương, không địch lại được Hoàng Bắc Thiên, trái tim Hữu Hi
thắt lại, nàng rất sợ nhìn thấy cảnh máu chảy. Hoàng Bắc Thiên võ công
được truyền lại từ Miêu Phách Thiên, nay đánh vào người Lăng Khiếu
Dương.
Hơn nữa sau
khi giao tranh, Lăng Khiếu Dương tốn không ít sức, hơn nữa cánh tay bị
thương khiến hắn dần dần đuối sức. CHớp nhoáng, Hoàng Bắc Thiên đá hắn
té xuống đất, thân hình cao lớn ngã xuống dính đầy buồn đất, Hoàng Bắc
Thiên đâm thẳng về phía Lăng Khiếu Dương.
Không! Hữu
Hi hoảng hốt, nàng không chút nghĩ ngợi, dùng cách nhanh nhất chạy tới
chỗ Lăng Khiếu Dương, ôm lấy hắn. Kiếm Hoàng Bắc Thiên không kịp thu
lại, mũi kiếm sắc bén đâm vào Hữu Hi, Hữu Hi đau đớn kêu lên
“Hữu Hi..!”- Lăng Khiếu Dương cùng Hoàng Bắc Thiên kinh hô.
Lăng Khiếu Dương tay đầy máu ôm lấy Hữu Hi, trái tim sợ hãi, tại sao lại cứu hắn, tại sao, hắn không đáng.
Hoàng Bắc
Thiên lại càng sợ hãi hơn, hắn đâm Hữu Hi, trong lòng đau đớn, một kiếm
đâm trúng nàng cũng là đâm vào trái tim hắn, đau siết. Chuôi kiếm trong
tay như làm phỏng tay hắn, hắn vội vàng buông ra, tức giận đá Lăng Khiếu Dương ra xa, đem Hữu Hi ôm vào lòng, quần áo tay của hắn dvà Hữu Hi
dính đầy máu.
Hắn bối rối lắc đầu, tay run rẩy, vỗ về mặt nàng: “Không… Hữu Hi nàng sao rồi!”- Đáng chết, hắn sao lại làm bị thương nàng, Hoàng Bắc Thiên loạn lên, hai mắt ửng đó, la hét.
Hữu Hi đau đớn nhíu chặt mày, gian nan nói: “Đừng giết… ta cầu chàng.. hắn đã cứu ta.. xin chàng!”
“Đừng nói nữa, ta đáp ứng nàng, không giết hắn!”- Hoàng Bắc Thiên bối rối đáp ứng, tay phong bế huyệt đạo Hữu Hi, có được lời hứa của hắn, tay nàng liền đặt trên mặt hắn, đôi mắt đau khổ mang
theo niềm hạnh phúc hư ảo. “Yêu nhau… có thể ở gần nhau, thật là… tốt, thật tốt”
“Chúng ta sẽ không chia ly, Hữu Hi, không có việc gì, Hữu Hi đừng sợ,.. đừng sợ… ta sẽ không để nàng chết”- Hoàng Bắc Thiên bối rối nói, lệ từ trên mặt rơi xuống.
Hữu Hi mỉm cười nhưng không thể nói được nữa, hai mắt khép lại, đem hình ảnh Hoàng Bắc Thiên đặt ngoài cửa mắt.
Đôi mắt Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi, nhìn Hoàng Bắc Thiên, hắn thấy được tình yêu
sâu đậm của nàng đối với Hoàng Bắc Thiên. Hắn đã đoán đúng, bạch y nam
nhân là người Hữu Hi yêu, hắn không có chết. Hữu Hi không yêu hắn, nhưng lại liều chết cứu hắn, tình yêu của nàng, lòng của nàng vẫn thuộc về
Hoàng Bắc Thiên. Nàng chẳng qua thiện lương, chỉ có một suy nghĩ đơn
giản, nàng không muốn gì cả, chỉ muốn được cùng nam nhân mình yêu ở
cạnh, nhưng bây giờ chỉ còn là đau khổ. Hắn lại lần lượt phá hủy đi hạnh phúc của nàng.
Trái tim Lăng Khiếu Dương nhói đau.
Hữu Hi liều
chết cứu Lăng Khiếu Dương, ai cũng không hiểu Hữu Hi tại sao làm thế,
mặc kệ Lăng Khiếu Dương đã từng thương tổn nàng nhiều đến thế, nhưng
nàng lại cứu, hơn nữa nàng lại cầu Hoàng Bắc Thiên tha cho Lăng Khiếu
Dương, lợi dụng lúc hắn mềm lòng nhất.
Hữu Hi bị
đưa vào thành nhỏ đưa cho người trong phân đà cứu chữa, nhìn thấy tính
mạng Hữu Hi bị đe dọa, Hoàng Bắc Thiên lòng đau như cắt, hắn đả thương
Hữu Hi. Nhìn Hữu Hi nằm trên giường thông minh, gương mặt tái nhợt, tóc
cắt ngắn, trái tim hắn không khỏi đau đớn.
Vì quyền lực vì báo thù, hắn không thể không giết phụ nữ, nhưng mà hắn chưa từng
nghĩ sẽ làm cho người mình yêu nhất chịu thương tổn. Hôm nay, hắn nằm
quyền rất lớn, thống lĩnh mười mấy vạn nhân mã, hắn công thành chiếm
đất, từng bước thực hiện kế hoạch bản thân. Chỉ có kế hoạch ám sát Lăng
Khiếu Dương vì Hữu Hi mà dừng lại.
Hắn canh giữ bên người Hữu Hi suốt mấy ngày mất đêm, một tấc không rời. Trong đêm
khuya, hắn nghe thấy Hữu Hi hôn mê vẫn gọi tên hắn, mỗi một tiếng rên rỉ gọi tên hắn đối với hắn đó là tình yêu tha thiết là nhung nhớ. Hữu Hi
nói đúng, nàng không cần gì cả, liều mạng vì tình yêu, hắn chính là tất
cả của nàng.
Nhưng hắn
chỉ cho được nàng tình yêu của hắn, không cho được nàng hạnh phúc, chỉ
để nàng sống trong khổ đau, từng chút một bị nổi đau thiêu đốt đả thương nàng.
Hoàng Bắc
Thiên hối hận, u uất nắm lấy tay Hữu Hi, hắn hy vọng một kiếm đó là đâm
trúng hắn mà không phải Hữu Hi. Hắn thế, nhất định có một ngàu, đem tất
cả những thứ tốt nhất có trong tay đưa cho Hữu Hi. Người của hắn, trái
tim của hắn đều là của Hữu Hi, không hề vì bất cứ ai mà dừng, hắn đã nếm đủ mùi vị cuộc sống bị người bày bố.
Nhưng Hữu Hi đã hôn mê suốt năm ngày vẫn không tỉnh lại, trái tim Hoàng Bắc Thiên bị dày vò điên cuồng, ngón tay run rẩy vỗ về mặt nàng, đau khổ nói nhỏ: “Hữu Hi, tỉnh lại, tỉnh lại được không, đừng ngủ nữa, đừng hành hạ ta nữa,
nếu không có nàng, Hữu Hi, ta sẽ rất đau khổ, ta cùng nàng đều đau, bởi
vì, ta và nàng giống nhau, ta cũng muốn ở cạnh nàng, nhưng ta cũng muốn
báo thù”
“Ta
muốn nàng ở bên cạnh ta, nhưng nếu ép nàng ở lại như vậy đối với nàng
rất tàn nhẫn. Buông tay, cả nàng và ta đều đau, không buông cũng đau,
Hữu Hi, ta phải làm sao , chẳng lẽ cừu hận này không nên báo sao?”
Giọng nói Hoàng Bắc Thiên nghẹn ngào, vừa nói xong, nhìn thấy Hữu Hi không hề phản ứng, hắn sốt ruột nói: “Hữu Hi, ta đáp ứng nàng, giết xong hoàng đế, chúng ta sẽ đi ẩn cư trên núi, sống cuộc sống bình thường, chỉ xin nàng đừng rời xa ta, tỉnh lại đi
Hữu Hi, tỉnh lại…”
Hoàng Bắc Thiên vừa nói, đau khổ đem mặt vùi vào lòng bàn tay Hữu Hi, từng giọt lệ nóng rực rơi vào tay nàng.
Sự thương
tâm quá độ của hắn không ai nhận thấy, bóng Miêu Hồng đứng ngay cửa,
nàng bưng thức ăn đứng đó, trên mặt nàng cũng là sự đau đớn cùng hận
thù, cuối cùng lặng lẽ rời đi.
Đêm kéo tới, Hoàng Bắc Thiên giúp Hữu Hi thay thuốc, xoay người vắt khăn muốn giúp
Hữu Hi lau mặt. Quay đầu lại, nhìn thấy hai mắt Hữu Hi khẽ chớp, trái
tim hắn mừng rỡ, nắm lấy tay Hữu Hi, kích động đến rơi lệ, vừa khóc vừa
cười nói: “Hữu Hi, nàng tỉnh rồi, nàng tỉnh rồi”
Hữu Hi nhìn Hoàng Bắc Thiên, tựa hồ suy nghĩ, mới dùng giọng nói nghèn nghẹn: “Ngươi.. là ai?”
Hữu Hi hôn mê suốt năm ngày, lúc tỉnh lại câu thứ nhất của nàng khiến Hoàng Bắc Thiên mất đi phản ứng