“Thái tử ta nghĩ việc đó cũng rất tốt”- Thái tử mỉm cười, hỏi Hoàng Bắc Thiên: “Bắc vương ý các hạ như thế nào?”.
“Thần cũng rất chờ mong”-Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng nói, ánh mắt nhịn không được hướng về phía Hữu Hi.
Thái tử vỗ tay một cái nói: “Rất
tốt, mọi việc đều do thái tử làm chủ, ngươi múa một vũ khúc, nếu như vũ
đạo không mới lạ, thì vương gia xử trí như thế nào, thái tử ta cũng
không cách nào can thiệp, ngươi nghe rõ rồi chứ”.
“Đa tạ thái tử”- Người trẻ tuồi này là thái tử, Hữu Hi thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người thị thiếp đối với nàng bất
nghĩa, nhưng cũng chỉ là một đám phụ nữ đáng thương, nếu như vì nàng mà
bị giết, cả đời nàng sẽ sống trong cơn ác mộng mất.
Hữu Hi thoáng nhìn Hoàng Bắc Thiên, nhợt nhạt cười, tin tưởng bản thân, khom lưng cởi giày nhét vào một bên.
Nàng muốn nhảy gì đây, ba-lê vũ, không
phải là vũ đạo nàng thích nhất, mẹ nàng lúc còn sống, đã cho đi đọc,
nhưng sua khi qua đời, chỉ còn lại ba, nàng ngay cả cơ hội đi học còn
không có, huống chi là vũ đạo.
Nàng từ từ nhắm hai mắt lại, nghĩ tới
động tác mà mình muốn nhảy, bắt đầu cử động nhẹ nhàng, mở rộng, bắn ra,
mở ra, duỗi bàn chân nhấc lên, đá chân, động tác vẽ thành một vòng tròn, còn có một loại kỹ thuật, xoay tròn người, nhảy với một tâm trạng nhớ
thương Nhất Thần, còn đối với Lăng Khiếu Dương là cực hận, kỹ thuật
nhảy của nàng rất đẹp, vừa nhu nhược yếu đuối, vứa thể hiện sự cô độc
động lòng người.
Làn váy ở đầu gối theo nàng mà xoay tròn, bàn chân mảnh khảnh di chuyển.
Đôi chân nhỏ nhắn trắng toát, dùng mũi chân mà múa, chỉ cần xem thì sẽ bị nó làm cho mê muội, tất cả mọi người đều đắm chìm ở đó
Chỉ có Lăng Khiếu Dương giống như một
ngọn núi lửa, mỗi động tác xoay tròn, bay vọt của Hữu Hi, cũng làm cho
hắn xúc động muốn đem nàng bóp nát.
Cánh tay trắng nõn, cùng đôi chân tinh
tế, là cho hắn say mê, hắn rất muốn, rất muốn đem tất cả tròng mắt của
nam nhân ở đây tháo ra.
Gương mặt Lăng Khiếu Dương âm trầm đáng sợ, nhưng ánh mắt lại mê say nhìn Hữu Hi.
Hữu Hi liên tục xoay tròn cực kì đẹp mắt, ưu nhã dừng lại, khúc nhãc cuối cùng cũng hết, nàng vững vàng đứng ở
đó, hơi thở dồn dập, nàng đã cố hết sức rồi, mặc dù có điểm mới lại,
những người ở đây không biết có nhìn ra.
“Tốt, nhảy rất đẹp”- Thái Tử vẻ mặt kinh ngạc, vỗ tay nói tốt.
Các đại thần cũng không nhịn được mà vỗ
tay, vũ đạo của Hữu Hi bọn họ chưa từng nhìn thấy, vừa mới lạ lại vui
đùa, hơn nữa còn thuần khiết mang theo vài tia ướt át.
Tầm mắt của Hoàng Bắc Thiên dừng lại trên chân Hữu Hi, thật lâu không cách nào dời đi, chân nàng có sao không?.
Hữu Hi hành lễ lui ra, nàng chỉ muốn bảo
vệ tánh mạng của mọi người, nên thối lui đi ra cửa cùng mấy người thị
thiếp quỳ gối xuống.
Vương gia cũng không tái ra lệnh kéo xuống giết hết, mọi người vẫn tiếp tục tiệc rượu.
Tất cả náo nhiệt đứng lên, coi như chuyện vừa qua chỉ là một tiểu khúc nhỏ, Hữu Hi cúi đầu, nhưng vẫn như cũ có
thể cảm giác được một ánh mắt sáng quắc đang dao động trên người nàng.
….
Tiệc rượu kết thúc, đầu gối của Hữu Hi cũng đau nhức chết lặng, Hữu Hi cùng các vị thiếp rời khỏi đại sảnh.
Các đại thần nói lời tạm biệt, rồi ôm lấy thái tử hướng ra phía ngoài, Hữu Hi nghe đằng sau mình những âm thanh
hò hét, cũng từng bước chướng về nơi của mình
Chân có chút đau đớn, vì không mang giày, nên đi lại rất chậm, đột nhiên nghe được sau lưng nàng một âm thanh
lạnh lẽo quát lên: “Đứng lại!!”.
Hữu Hi không tự chủ được nghe theo lệnh,
thân thể bình tĩnh chậm rãi xoay người, nhưng lại nhìn thấy gương mặt
tuấn tú của Hoàng Bắc Thiên.
Hắn hướng nàng đi tới.
“Này!”- Hữu Hi dơ tay
đánh người đơn giản bắt chuyện , không rõ vì sao Hoàng Bắc Thiên lại
cùng vương gia quen biết nhau, thật sự rất trùng hợp, chân không để hắn
chứng kiến bộ dạng của nàng.
Hoàng Bắc Thiên đứng bên cạnh, một câu
cũng không nói, chỉ ngồi xổm xuống, sau đó túm lấy tay nàng dùng sức
kéo, Hữu Hi liền ngã vào lòng Hoàng Bắc Thiên, ngồi trên đầu gối của
hắn.
Hữu Hi còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy
trong tay Hoàng Bắc Thiên có một đôi giày, nàng vừa cởi giày là hắn đã
nhặt được, Hữu Hi có chút ngượng ngùng không được tự nhiên
“Đau không?”
“Thương thế của ngươi đã tốt hơn chưa”
Hai người đồng thanh đặt câu hỏi. Lặng im…
“Đã không đáng ngại nữa”- Hoàng Bắc Thiên nắm lấy chân của Hữu Hi.
Hã, hắn không phải giúp nàng mang hài chứ? Hữu Hi vội nói: “Oh, đã không đau nữa rồi, ta tốt lắm”.
Hoàng Bắc Thiên vẫn như cũ cố chấp, lòng bàn tay nâng lấy chân Hữu Hi, giúp nàng mang giày vào.
Một người nma nhân cường tráng, nhưng lại làm một việc nhỏ thế này, trái tim Hữu Hi ấm áp mà cảm động, hắn là
người đâu tiên đối tốt với nàng kể từ khi nàng đến thời cổ dại này.
Hoàng Bắc Thiên ngẩng đầu, gương mặt nhỏ
nhắn của Hữu Hi gần trong gang tấc, môi gần như muốn chạm vào nhau,
trong đêm nàng có thể nhìn rõ mặt Hoàng Bắc Thiên.
Hữu Hi vội vàng đứng lên, cách xa vài bước. Cúi đầu nói: “Cám ơn ngươi, ta phải đi rồi”- Hữu Hi vừa nói xong liền xoay người rời đi.
Hoàng Bắc Thiên nhìn Hữu Hi, nhưng lại không nói, yên lặng xoay người cước bộ về phía ngược hướng với Hữu Hi.
“Này, ngươi tên là gì?- Hữu Hi đột nhiên quay lại, hướng về phía lưng Hoàng Bắc Thiên mà hô.
“Hoàng Bắc Thiên”- Hoàng Bắc Thiên không xoay người lại, lạnh lùng bỏ lại ba chữ, biến mất trong màn đêm.
“Ah, ta gọi là Hữu Hi”-Hoàng Bắc Thiên tên rất hay, Hữu Hi nhẹ mỉm cười.
Biến mất trong màn đêm, nhưng Hoàng Bắc Thiên lại tự nhủ thầm, tên là Hữu Hi, Hữu Hi.
Hữu Hi nhìn cho đến khi Hoàng Bắc Thiên
biến mất, len lén đi ra phía cửa sau, mới vừa đi được hai bước, trước
mắt đã thấy một bóng đen hiện lên, ngăn cản đường của nàng.
“Muốn chạy trốn?”- Lăng Khiếu Dương lạnh lùng mở miệng.
Trái tim của Hữu Hi trong nháy mắt nhảy lên theo bản năng, hít thở không thông suốt, lui lại mấy bước. “Ta chỉ muốn quay về chỗ của mình ở”.
Lăng Khiếu Dương bóp lấy cổ của Hữu Hi, lạnh lùng nói: “Ai cho phép ngươi ăn mặc như vậy, giống như kỹ nữ xuất hiện trước mặt mọi người, thành tâm đối với bổn vương ngươi để ở đâu?”
Kỹ nữ? Chỉ là một cái váy đâu rách chỗ
nào, cũng đã dài tới gối, váy không có ống tay áo, nàng không cảm thấy
có chỗ nào sai cả, hiện đại mặc còn ít hơn thế này. Hơn nữa chẳng phải
do hắn mà nàng phải mặc thế này?
Hơn nữa còn tức giận, phi thường tức giận, nhưng tại sao nàng lại tức thế này, Hữu Hi hô hấp khó khăn, gian nan nói: “Không phải tại vì ngươi mà ta mặc thành thế này sao?”
Lăng Khiếu Dương vỗ tay, nhìn thấy đôi chân trơn bóng Hữu Hi, , phẫn nộ kéo rớt váy nàng: “Ngươi cho dù có mặc hay không vẫn có điểm giống với kỹ nữ”.
Hữu hi bên trong mặc cái quần đùi dạng ống, hay chính là nội sam, còn lớn hơn là quần lót của ngươi hiện đại.
Nhưng cảm gái bị kéo vụn quần áo quả thật rất khó chịu , tay nàng dùng sức bài khai tay Lăng Khiếu Dương, hy vọng hắn buông tay.
Nhưng Lăng Khiếu Dương gặm lấy bả vai nàng. Tràn ngập sắc huyết nói: “Ta đúng ra phải đối đãi với ngươi như kỹ nữ, ngươi như thế mới thỏa mãn”.