Lãnh Quân Dạ Thiếp

Chương 25: Q.2 - Chương 25




Lăng Khiếu Dương ngây ngốc hồi lâu, sau đó cả người mặc nội sam trắng toát đi nhanh như lưu tinh về phía cửa.

Trong lòng chất chứa hoài nghi cùng sững sờ đúng ra hắn nên vui vì người mà hắn yêu nhất trở về. Chỉ là trong lòng muốn lập tức đến cửa, xem cuối cùng là người hay quỷ.

Đi tới trước cửa, cánh tay hắn duỗi ra đầy nhẹ cánh cửa sơn đỏ, đôi mắt đen từ từ nhìn rõ gương mặt đã khiến hắn như mất đi nửa trái tim, khiến hắn nhớ nhung bao nhiêu lần. Nàng một thân áo tím ưu nhã xuất chúng, so với trước kia gầy hơn rất nhiều, gương mặt vẫn xinh đẹp mang theo kích động, nước mắt ngập đầy nhìn hắn.

Lăng Khiếu Dương từng bước đi ra ngoài, tới gần Dạ Lan, đôi mắt ngóng trông nàng. Da Lan, là Dạ Lan của hắn, nàng không chết, sống sờ sờ trước mặt hắn. Hắn kiềm được vươn tay, chạm vào mặt nàng, vẫn cảm giác mềm mại ấm áp như trước đây.

Dạ Lan nắm lấy tay Lăng Khiếu Dương, lòng bàn tay ấm áp của hắn áp vào mặt nàng, tay đưa lên vỗ về Lăng Khiếu Dương mang theo tình yêu vô hạn, tới gần hắn rồi gắt gao ôm lấy hắn, tiếng kêu xé gió gọi hắn: “Lăng, thiếp trở về rồi, thiếp trở về rồi”- Nàng giống như trải qua vạn ngày cực khổ, vừa nói vừa nghẹn ngào khóc nấc lên.

Lăng Khiếu Dương mất đi phản ứng, đứng yên bất động, tùy ý để Dạ Lan ôm hắn, trái tim không hề xúc động ngược lại còn tĩnh lặng. Dạ Lan đã chết nhưng sống lại, lại còn ôm hắn xuất hiện trước mặt hắn.

Vì cái chết của nàng trái tim của hắn đã tử bao nhiều lần, chảy bao nhiêu lên, cố gắng quên đi nàng cũng những đau khổ. Vì cái chết của nàng, hắn điên cuồng hủy hoại từng người liên quan, hắn xem chuyện nàng mất đi như một giấc mộng. Mà hôm nay, nàng quay lại bên cạnh hắn, xuất hiện trước mắt, tại sao hắn không cảm nhận được bất cứ niềm vui sướng nào, ngược lại còn cảm thấy trầm trọng.

Cánh tay đờ đẫn ôm lấy Dạ Lan.

Trong vương phủ như bùng nổ, Chuyện Lãnh Dạ Lan chết đi sống lại làm cho mọi người đều bàn tán tò mò. Lúc đầu rõ ràng đã chết bây giờ lại còn sống trở về, hai tỷ muộn họ mang trong mình cừu hận không biết sẽ thế nào đây.

Vương gia tuy trước kia yêu Lan phu nhân nhưng hiện giờ đối với Hủy phu nhân cũng rất quan tâm thật là làm khó Vương gia mà.

Bọn hạ nhân càng tò mò, Dạ Lan đã chết làm sao mà sống lại, bọn hạ nhân cũng nghĩ như vậy, cả Lăng Khiếu Dương và Hữu Hi cũng thế.

Lăng Khiếu Dương suy nghĩ rối tung cả lên, đầu tiên hắn hạ lệnh cho người hầu hạ Dạ Lan tắm rửa dùng bữa, nghỉ ngơi một lát, trong lúc đó hắn muốn bản thân tỉnh táo lại.

Lúc đầu Dạ Lan chỉ vì ăn phải điểm tâm do Dạ Hủy mang đến liền bị kịch đôc mà chết trong lòng hắn. Nếu như không phải nha hoàn nói điểm tâm do Dạ Hủy đưa tới, thì Dạ Lan chưa từng nói mình là do hại Dạ Hủy.

Lúc hắn muốn đi tìm Dạ Hủy tính sổ, nàng lại lôi kéo hắn không cho hắn đi, cầu xin hắn lưu lại một mạng cho Dạ Hủy.

Hắn lúc đó đồng ý, nhưng nhìn thấy Dạ Lan chết đi trái tim hắn cũng lạnh băng, đau lòng khóc rống lên, sau đó muốn giết chết Dạ Hủy. Nhưng khi vào phòng Dạ Hủy, đã phát hiện nàng trốn đi, cuối cùng không bắt được kẻ hạ độc.

Hắn lúc ấy liền thế với trời, hắn nhất định đem nàng trở về vì Dạ Lan mà nỗ lực hết mình. Vì thế hắn vẫn lặng lẽ tìm kiếm, mất bao nhiêu công sức cũng tìm thấy Lãnh Dạ Hủy ác độc kia. Sau khi hắn hành hạ nàng đến ngất đi, nàng tỉnh lại nói mình không phải Lãnh Dạ Hủy, cũng không biết hắn, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Hắn cho rằng nàng vì muốn thoát tội, thật là một nữ nhân ngu xuẩn, nàng tưởng rằng nói vậy hắn sẽ bỏ qua cho nàng sao? Không có, hắn dùng biện pháp tàn nhẫn nhất hành hạ nhục nhã nàng vì nàng hại chết Dạ Lan.

Sau đó lại bị nàng hút lấy, khiến hắn không thể nào ngừng tới gần nàng, rồi vì thù hận mà không tiếc tổn thương. Nhìn nàng yêu Hoàng Bắc Thiên điên cuồng, hắn luống cuống muốn nắm chặt lấy nàng lẫn trái tim nàng.

Hắn tự nói, vì nàng là vật để hắn chơi đùa, mặc dù bản thân không cần người khác cũng đừng nghĩ có được. Tưởng rằng tất cả đều là trả thù, nhưng hắn nhìn nàng hạnh phúc, hắn như mất đi tình yêu sống trong địa ngục, trong khi đó nàng lại say đắm trong tình yêu ngọt ngào, hắn không che phép, không đồng ý.

Hắn ngay từ đầu muốn nhìn nàng đau khổ, nhưng bây giờ hắn làm mọi chuyện vì muốn nàng vui, hắn thật bại quá nhiều lần cũng đau khổ quá nhiều lần.

Hắn ghen ghét Hoàng Bắc Thiên, hắn ghen ghét Hoàng Bắc Thiên vì Hoàng Bắc Thiên có thể nhìn thấy nàng cười, ghen ghét Hoàng Bắc Thiên vì hắn có được trái tim của nàng. Cũng đau khổ vì nàng đối với hắn lạnh lùng, hắn không cách nào chấp nhận được thái độ của nàng với hắn.

Là hận hay là… yêu!!

Không ! Không!!

Hắn chỉ muốn có được tình cảm của nàng, sau đó hung hăng đạp vỡ nó, hắn sao lại đi yêu một người giết chết chính tỷ tỷ của mình, giết chết người hắn yêu nhất, phụ nữ ác độc.

Nhưng chỉ cần nàng ở cùng Hoàng Bắc Thiên, mỗi khi hắn nghĩ tới nàng ngủ cùng nam nhân khác, trái tim hắn sẽ rất đau, đau đến bất lực, hắn chỉ vì một ánh mắt, một nụ cười, một câu nói lạnh lùng của nàng mà suy tính hơn thua.

Trong lúc hắn bị kẹt giữa yêu và hận, Dạ Lan lại xuất hiện trước mắt hắn, nói với hắn nàng còn sống, ông trời giống như một màn đêm đang đùa giỡn hắn. Nàng không chết, sống sờ sờ trước mắt hắn, ôm hắn, nói nhỏ nàng đã trở về

Hắn đáng ra nên mừng như điên nhưng tại sao lại không thể, tại sao, tại sao lại yên lặng, Lăng Khiếu Dương suy nghĩ hỗn loạn, chậm rãi đứng dậy, đi tới Nghĩa Hằng lâu, về nơi Dạ Lan nghỉ ngơi, đi tới “Thản nhiên cư”

Cánh cửa phòng chỉ khẽ khép, hắn không gõ cửa, tay đẩy vào cánh cửa liền mở rộng, hai nha hoàn liền thi lễ, hắn không thèm để ý đến trực tiếp đi vào trong tẩm.

Trong phòng đầy mùi hương của Dạ Lan, mùi hương rất mê người giống như nàng xinh đẹp, ưu nhã mà quyến rũ. Ngồi trước gương đồng là dáng người lả lướt tóc dài còn ẩm. Trước kia hắn luôn thích đứng ở sau ngắm nàng, nhìn qua gương đồng lộ ra nụ cười mê người.

Hắn đi tới phía sau, nàng liền mỉm cười, nụ cười hiện lên trong gương cùng mặt hắn giao vào nhau. Nàng xoau người lại vẫn xinh đẹp như trước nhưng giống như trải qua bao nhiên sương gió, sống rất gian khổ.

Nàng kéo tay hắn, đặt trên mặt nàng, vuốt ve, dịu dàng nói: “Lăng, mấy ngày qua chàng vẫn khỏe chứ?”

Thật khỏe sao?

Không, cuộc sống như địa ngục, sống không bằng chết, nguyên lại, lúc hành hạ Lãnh Dạ Hủy cũng là hành hạ mình.

Dạ Lan say sưa tựa vào thắt lưng hắn, mặt áp vào người hắn, lúc xưa khi còn yêu nhau sâu đậm luôn gọi nhau rất thân mật là Lăng

Nhưng hắn lại lạnh lùng nói: “Tại sao nàng lại quay về?”

Dạ Lan ngẩng đầu, trong mắt chất chứa sự đau khổ, ôn nhu hỏi: “Lăng sao chàng lại hỏi như thế? Chàng không còn yêu thiếp nữa đúng không? Có phải không… chàng đã yêu nữ nhân khác, thiếp còn sống khiến cho chàng không vui?”

Hai mắt nàng đầy nước, dịu dàng ôn nhu, lã chã chực khóc, khiến người khác cảm động, lời nói của Lăng Khiếu Dương như đả thương nàng.

Không yêu nữa, không còn yêu nữa, hắn đã suy nghĩ về vấn đề này, vẫn không có câu trả lời. Lăng Khiếu Dương hít một hơi thật sâu, nói: “Đừng nghĩ như vậy, ta chỉ quá sửng sốt, một người ta tưởng rằng đã chết đi nay lại đột nhiên sờ sờ xuất hiện, ta không biết mình nên phản ứng ra sao, chuyện nàng còn sống đương nhiên là tốt sao ta lại không vui”

Dạ Lan đứng dậy, uyển chuyển di động thân thể tỏa ra mùi độc dược đầy mị lực, nàng nắm tay Lăng Khiếu Dương để hắn ngồi xuống, nàng ôm lấy cổ hắn ngồi trên đùi hắn, thân thể mềm mại mang theo hương thơm tươi mái tựa vào lòng hắn, tham luyến tựa vào lòng hắn, nhung nhớ mùi hương của hắn.

Lăng Khiếu Dương đờ đẫn ôm lấy Dạ Lan, thân thể của nàng và hữu Hi thật khác nhau. Trong lòng bất giác nhớ tới Hữu Hi, vội vàng dẹp đi ý nghĩ này, mở miệng hỏi: “Nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cuối cùng mọi chuyện là thế nào?”

Đúng vậy, tất cả mọi người đều muốn biết, bí mật khiến Dạ Lan chết mà sống dậy là gì.

Mặt nàng áp vào người Lăng Khiếu Dương từ từ hồi tưỡng, lặng im hồi lâu mới nói: “Lúc đầu khi thiếp chết đi thiếp cũng không nghĩ mình có thể sống lại, lúc tỉnh lại xung quanh tối đen, thiếp còn tưởng mình đang ở địa ngục. Nhưng có người nói chuyện cùng với thiếp, hỏi thiếp có khỏe không. Sau khi thiếp đã nhận thức rõ mọi thứ biết mình còn sống, người hỏi thiếp là ông lão đầu tóc bạc phơ, ông ấy nói mình là độc thánh phát hiện thiếp ở giữa sông, nhìn thấy thiếp vì trúng độc mà chết liền bào chế thuốc giải cứu sống thiếp… sau đó nghe ông ấy nói, thiếp trúng độc chỉ làm cho tim không ngừng đập, thoạt nhìn như người đã chết nhưng thật sự chưa chết, dù sao nếu không có ông ấy cứu thiếp cũng đã chết thật rồi”

“Nàng còn sống sao bây giờ mới xuất hiện”- Tại sao, nếu xuất hiện sớm sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, để bây giờ yêu hay hận hắn cũng không rõ.

“Thiếp”- Dạ Lan vừa nói vừa rơi lệ, rời khỏi Lăng Khiếu Dương, đứng một bên cúi đầu lau nước mắt.

Lăng Khiếu Dương đứng dậy, vươn tay tính xoa vai nàng, nhưng cuối cùng chậm rãi rút lại đặt sau người. Dạ Lan quay đầu, vẻ mặt lê hoa lệ vũ đáng thương nói: “Độc thánh mặc dù cứu thiếp, nhưng con người ấy cổ quái cứu thiếp xong, mạng của thiếp giống như của lão, lão dùng cơ thể thiếp để thử độc. làm thiếp sống không bằng chết, mỗi lần độc phát tán, thiếp hận mình không chết đi. Nhưng thiếp muốn gặp chàng cho nên thiếp cố gắng sống, chỉ mong gặp mặt chàng một lần. Thiếp chịu đựng mọi hành hạ, lão ta sau khi chế được kỳ độc mới đồng ý trả tự do cho thiếp, khi đó, Lăng chàng là niềm hy vọng sống sót của thiếp. Nếu chàng không yêu thiếp, không cần thiếp nữa, thiếp nguyện ý rời đi”

Lăng Khiếu Dương ôm lấy Dạ Lan, nàng là người phụ nữ hắn yêu, khiến cho hắn lần đầu nếm trải cảm giác rung động, mê luyến nàng, khát vọng nàng.

Trong lòng ôm người mình yêu nhất nhưng trong đầu lại xuất hiện một hình ảnh khác. Gương mặt nhỏ nhắn quật cường, thay đổi thất thường, lúc tức giận kiêu căng, lúc lại rất sống động, làm người ta vừa yêu vừa hận. Nghĩ tới đó, cánh tay hắn ôm Dạ Lan càng siết chặt, tự nói với bản thân, nữ nhân mình yêu nhất đang ở đây, đang trong lòng.

Đừng suy nghĩ đến nàng, đừng suy nghĩ tới Lãnh Dạ Hủy, đừng. Nhưng trái tim lại rối loạn, Dạ Lan xuất hiện, như một hòn đá ném vào hồ nước tĩnh lặng, lúc hắn còn đang phân vân giữa yêu và hận bây giờ tiếp tục giãy dụa giữa yêu và hận, giữa yêu và không yêu.

Hai loại đau khổ này hành hạ trái tim hắn, làm cho hắn đau nhắm chặt hai mắt không cách nào tự trả lời.

Giờ ăn trưa tới, hạ nhân báo cho Hữu Hi biết Vương gia sẽ không đến dùng cơm. Hữu Hi gật đầu nói biết tự ngồi xuống bàn chậm rãi ăn, trong đầu dù không muốn cũng nghĩ đến, Lăng Khiếu Dương chắc đang cùng Dạ Lan ôn lại chuyện xưa..

Nàng ta không phải đã chết rồi, sao lại sống lại, hơn nữa mỗi khi nhớ tới lá thư này, cảm giác dường như cái chết của Dạ Lan thật kỳ lạ, nàng hoài nghi Dạ Lan xuất hiện là có mục đích.

Nếu nàng ta cùng nam nhân khác có hành vi ám muội, như vậy nàng ta yêu Lăng Khiếu Dương sao? Cái chết ban đầu đơn giản thế sao,, nếu như Dạ Hủy hại chết Dạ Lan thì vì mục đích gì? Chẳng lẽ chỉ vì tranh sủng. Nếu chỉ vì tranh sủng thì Hữu Hi không dám tin, Dạ Hủy giết chết tỷ tỷ mình.

Lăng Khiếu Dương tin nhưng nàng không tin, hoặc là cả Dạ Hủy lẫn Dạ Lan đều có bí mật không thể nói ra.

Bí mật của Dạ Hủy bị Dạ Lan phát hiện, nàng liền tàn nhẫn hại chết tỷ tỷ mình sau đó chạy trốn? Nhưng là bí mật gì làm cho nàng sợ hãi đến giết người. Thật không nghĩ ra, rối quá, Hữu Hi lắc lắc đầu, quên đi không nghĩ nữa, nàng phải cẩn thận ứng phó mới được.

Dù sao bây giờ thân phận của nàng là Lãnh Dạ Hủy, muội muội của Dạ Lan, một người từng là hung thủ hại sát tỷ tỷ mình, hai tỷ muội gặp lại không biết dáng vẻ sẽ ra sao. Hơn nữa, Dạ Lan sẽ ứng phó ra sao, nàng không biết, nàng nhất định phải làm rõ nghi vấn này.

Từ lá thư này cho nàng nhiều đầu mối, cũng khiến cho nàng càng sinh nghi. Nàng có nên đưa cho Lăng Khiếu Dương coi không, nếu giao cho Lăng Khiếu Dương nàng khó tránh khỏi phiền toái.

Thôi cứ im lặng vậy, xem Dạ Lan muốn làm gì, Hữu Hi uống một ngụm thuốc, không kiềm được lại, hắn không cùng nàng dùng cơm. Bữa ăn này quả thật không ngon, cũng không có cảm giác uy hiếp như mọi ngày.

Đêm đã kéo tới, Hữu Hi sau khi ăn cơm xong, nghe nha hoàn nói Lăng Khiếu Dương vẫn còn ở chổ Dạ Lan. Không hiểu sao khi đó, nàng nhìn chén thuốc nhưng không muốn uống, ăn thức ăn xong liền leo lên giường nghĩ ngơi sớm.

Bát thuốc vẫn để trên bàn, còn nàng tâm phiền ý loạn, suy nghĩ miên man, không biết Lăng Khiếu Dương cùng Dạ Lan đang làm gì.

Phỏng chừng là củi đốt liệt hỏa, đại chiến hai trâm hiệp, nàng sao lại nghĩ đến chuyện này chứ, Hữu Hi bưng kín mặt thầm mắng bản thân, trái tim ro thắt mãnh liệt. Mang theo cảm giác tự trách mình, nàng dần dần chìm vào giấc ngủ.

“Thản nhiên cư”

Dưới ánh nến, Lăng Khiếu Dương cùng Dạ Lan ăn tối, lúc chuẩn bị rời đi Dạ lan nhẹ nhàng giữ lấy hắn.

“Lăng đừng đi”- nàng ôn nhu thỉnh cầu.

Hắn cứ như vậy rời đi sao, hai người lâu ngày không gặp, hắn một chút cũng không muốn cùng nàng ôn lại kỉ niệm sao?

“Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi”- Hắn muốn đi xem Hữu Hi một lát, không biết nàng có ăn cơm uống thuốc không.

Giọng nói Dạ Lan dịu dàng đầy thương cảm: “Đừng để thiếp cô đơn, chúng ta xa nhau đã lâu, đừng đi nữa…”

Lòng mâu thuẫn, giãy dụa, chân dừng lại xoay người thở dài một tiếng, ôm lấy Dạ Lan đi vào giường đem nàng đặt xuống.

Dạ Lan cầm lấy tay hắn, ánh mắt nhu mỳ tham luyến nhìn hắn: “Lăng, chúng ta cùng nhau như trước đây được không.

Dạ Lan nói, Lăng Khiếu Dương hiểu, hắn cỡi giầy, leo lên giường nằm ở bên cạnh Dạ Lan. Dạ Lan dựa vào tay hắn, tay phải hắn đặt lên thắt lưng nàng, tay nàng thì áp vào ngực hắn.

Hắn nhìn nàng trong lòng thầm ca thán, nhìn thấy người phụ nữ mình nằm trong lòng, thân thể không có lấy nửa điể, dịch vọng. Mà nhìn hắn, nam nhân nàng yêu đối với nàng không còn mê luyến, nóng bỏng như trước.

Thời gian đã xóa đi tình yêu của họ, hay có nữ nhân khác thay thế vị trí nàng?

“Lăng, thiếp yêu chàng, rất yêu rất yêu”- Nàng đột nhiên nói.

Lăng Khiếu Dương giật mình không trả lời.

“Lăng, chàng còn yêu thiếp không?”- Giọng nói vô hạn đau khổ, nàng nắm lấy tay hắn đặt ngay trước ngực nàng, làm cho tay hắn để lên nơi mềm mại của mình: “Có cảm giác không? Đối với người phụ nữ mình yêu mà chàng không có chút cảm giác nào sao?”

Lăng Khiếu Dương đột nhiên xoay người đem Dạ Lan đặt xuống dưới thân, đôi mắt đen nhìn gương mặt bất an của nàng, do dự một lát, cúi đầu hôn xuống, yêu, hắn yêu nàng, tình yêu này sẽ không vì một người không thương mình mà biết mất sao? Không, không, hắn nói với chính mình hoan ái với Dạ Lan như trước đây.

Hai người hôn nhau, cởi bỏ quần áo, hai thân thể quen thuộc dây dưa một chỗ. Thân thể của hắn quen với mùi hương của nàng, cơ thể của nàng, lòng của nàng.. những thứ từng khiến hắn mê luyến. Ngày đầu tiên nàng trở về, hắn ham muốn nàng không phải vì dục vọng, không phải vì khao khát mà chỉ muốn chứng minh, hắn đối với nàng vẫn còn yêu, vẫn như trước đây.

Nhưng sự thật thì sao, làm vậy chứng minh được cái gì, quả thật đã chứng minh được, khi hắn cùng với Dạ Lan kết hợp một mặt cảm nhận thân thể Dạ Lan nhưng trong tim lại nghĩ tới nữ nhân khác.

Sáng hôm sau, Hữu Hi rửa mặt, sau đó lặng lẽ ăn cơm một mình, thức ăn không còn hứng thú nữa. Nàng ăn qua loa, sau đó bỏ đi, chén thuốc bổ vẫn không hề uống.

Không biết nàng hành động như thế muốn chứng minh gì chỉ là không muốn uống thuốc nữa. hắn cũng không hỏi nàng tại sao không uống. Hắn trước đây luôn khẩn trương hỏi nàng sao không uống thuốc, nhưng từ khi Dạ Lan quay về mọi thứ đều thay đổi.

Trong lòng có chút mất máy, kỳ thật là rất mất mát, Hữu Hi khẽ mỉm cười đi ra ngoài. Ánh mặt trời chói chang, nàng duỗi người ra, ngẩng đầu nhìn ánh nắng đang tỏa sáng, rồi nhìn thấy hai dáng người đang tới. Ánh mặt trời chiếu vào mắt khiến nàng có chút hoa mắt.

Chỉ thấy Lăng Khiếu Dương nắm tay một nữ tử đi về phía nàng. Gương mặt Lăng Khiếu Dương ;ạnh lùng, đôi mắt âm trầm giống như tức giận. Nữ tử bên cạnh hắn có chút quen mắt, hình như đôi mắt có chút giống Dạ Hủy, không cần nghĩ nhiều cũng biết, đó là Dạ Lan.

Từ khi nàng xuyên qua tới đây, mọi cực khổ đều do nàng ta, Lãnh Dạ Lan mà ra.

Hai người nắm tay nhau đi tới, nhìn đôi tay Lăng Khiếu Dương đã từng gây cho nàng biết bao đau đớn, cũng từng nắm nàng, ôm nàng nhưng giờ lại nắm tay Dạ Lan.

Hữu Hi không biết nên phản ứng ra sao, coi Dạ Lan như người quen hay người lại. Dạ Lan cùng Lăng Khiếu Dương đến gần, nàng ta ưu nhã, dịu dàng nói: “Lâu rồi không gặp muội, muội có khỏe không!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.