Hoàng Bắc Thiên đã hóa giải nguy cơ ngày
hôm qua, Hữu Hi ghi tất cả vào nhật ký, mỗi lần viết đến Hoàng Bắc
Thiên, ba chữ Hoàng Bắc Thiên làm cho Hữu Hi si ngốc đến ngẩn người.
Đi tới cổ đại này mới được mất ngày, Hữu
Hi ở trong vương phủ, nàng không dụng tâm nói chuyện với ai cả, cũng
không có thân hay bằng bằng hữu, cảm giác thế giới cổ đại này quá nhàm
chán và tĩnh mịch, duy nhất một mình Hoàng Bắc Thiên đối xử tốt với
nàng.
Sáng sớm Hữu Hi viết xong nhật ký, đóng nó lại, rồi đi đến Di Hiên Lâu. Tới trước cửa, Hữu Hi gõ nhẹ.
“Lại là ngươi”- Thiếu Cửu từ bên trong đi tới, mở cửa thì nhìn thấy Hữu Hi, thanh âm có chút bực mình.
“Hoàng Bắc Thiên có đây không?”- Hữu Hi thăm dò.
“Này, tên của chủ tử nhà ta có thể thuận miệng cho ngươi kêu vậy sao?”- Ngày hôm qua đã không so đo làm gì, hôm nay không có chủ tử hắn tiện thể phát uy
“Không gọi tên thì gọi gì bây giờ?”- Hữu Hi cau mày vẻ mặt nghi vấn.
Thiếu Cửu tức giận nói: “Đương nhiên là Bắc vương rồi”.
Hữu Hi đối với Thiếu Cứu có chút lơ đểnh, mỉm cười nói: “Được, như vậy phiền ngươi nói cho ta biết Bắc vương có ở nhà hay không”.
Thiếu Cửu chính là không thích nụ cười
của Hữu Hi, nó sẽ làm người ta lạc mất tâm trí, rõ ràng là một phụ nữ
nhưng lại có một bộ mặt thanh thuần động lòng người, Thiếu Cửu xúc động, quát: “Chính mình tự vào hoa viên mà tìm”-. Nói xong bịch một tiếng đóng cửa lại.
“Hoa viên”- Hữu Hi lẩm nhẩm một chút, liền hướng ra phái ngoài mà đi đến, hoa viên, xem ra nàng phải tốn chút thời gian đi tìm rồi.
…
Nghĩa Hằng Lâu.
Ngồi trên ghế là một vị phu nhân chừng năm mươi tuổi, một thân hoa phục, vóc dáng đoan trang.
Lăng Khiếu Dương thì ngồi một bên, vẻ mặt nhu hòa, đứng bên cạnh là một cô gái dịu dàng, sóng mặt thỉnh thoảng
vây lấy Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương nhìn vị phu nhân nói: “Mẫu phi thân thể phải an khang, nghỉ ngơi thật tốt, hài nhi ở đây mới cảm thấy yên tâm mà sống khỏe mạnh”.
Vị phu nhân này là Lan quý phi- mẫu thân của Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương ra lệnh không cho mọi
người nói chuyện vương phủ bị cháy, hy vọng bà có thể an tâm tịnh dưỡng, nhưng không biết kẻ đáng chết, lắm miệng nào nói ra, kinh nhiễu mẫu
thân.
“Khiếu Dương, con có bị thương không? Ta nghe nói vương phủ bị thiêu, có thể nào không lo lắng”- Lan quý phi ân cần nhìn Lăng Khiếu Dương, tròng mắt liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Cho nương nhìn ngươi một chút”.
Lan quý phi là một vị từ mẫu, lo lắng cho chính con mình, mặc dù con mình đã hơn hai mươi tuổi, nhưng vẫn quan tâm.
Lăng Khiếu Dương thân hình cao lớn đứng bên giường, đi thong thả qua lại vài bước, mỉm cười. “Mẫu phi xem ta có giống người bị thương không?”
Lan quý phi thấy Lăng Khiếu Dương khỏe mạnh, mới an tâm gật đầu: “Ngươi không có việc gì là tốt rồi, phủ cháy thì có thể trùng tu. Hoàng thượng đã hạ lệnh, cho ngươi được quyền tùy ý xây dựng phủ.”
“làm cho mẫu phi cực khổ rồi, thân thể người có tốt lên không?”- Lăng Khiếu Dương lo lắng hỏi.
“Không có việc gì nữa rồi đến cả thái y cũng phải kinh ngạc”- Lan quý phi khoát tay, không để ý lắm. “Nương vừa mới đến, hoàng thượng đã đặc biệt chuẩn tấu cho ta ở đây vài ngày,
như vậy nương có thể làm bạn với ngươi trong mấy ngày này”.
“Thật tốt quá”- Lăng Khiếu Dương nghe được Lan quý phi ở trong phủ liền vui vẻ nói. “Trong thời gian mẫu phi ở đây, nhi thần sẽ tiếp đãi người giống như trong cung, lấy tẫn hiếu đạo.”
Lan quý phi nhìn Lăng Khiếu Dương, trong
lòng tràn đầy hạnh phúc, mặc dù nam tử tính tình thông minh, cởi mở,
nhưng lại cực kì hiếu đạo, cả đời chỉ cần như vậy là hạnh phúc.
Lan quý phi vui mừng gật đầu, nhưng lại nhớ tới cái gì đó, cau mày hỏi: “Trong phủ đang yên lành, sao tự nhiên lại bị lửa thiêu cháy.”
Lăng Khiếu Dương tựa hồ không nghĩ tới mẫu thân nhắc tới việc này, nên chỉ nói: “Mẫu phi nghỉ ngơi nhiều, đem thân thể an dưỡng cho tốt, việc này giao cho con là được rồi”.
“Được, vậy ta không hỏi nữa”- Lan quý phi mỉm cười, lại nói: “Ta nghỉ ngơi một chút, Lăng Khiếu Dương cùng Vân San đi chung quanh một tí, ở đây có nô tài hầu hạ là tốt rồi”.
“Được, mẫu phi nghỉ ngơi, chốc lát lên dùng cơm trưa”.
“Uh, đi đi”- Lan quý phi nằm xuống, nhắm mắt lại.
Lăng Khiếu Dương nhìn mấy người cung nữ nói: ‘Cẩn thận hầu hạ”.
“Vâng ạ”- Cung nữ cung kính trả lời, đối với vị vương gia lạnh lùng này, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Lăng Khiếu Dương cùng Vân San đi ra ngoài Lan Quý phi rất nhanh chìm vào giấc ngủ, quả thật thân thể có chút yếu đi.
..
Lăng Khiếu Dương cùng Vân San rời khỏi Nghĩa Hằng Lâu, sua khi đi rất xa, mới hô lớn: “Người đâu”.
“Vương gia có gì sai bảo”- Quản gia ở phái sau chờ đợi Lăng Khiếu Dương phân phó.
“Dẫn Vân San đi chung quanh một chút, bổn vương có chuyện quan trọng muốn làm”- Lăng Khiếu Dương lạnh lùng phân phó, trước mặt người bên ngoài, Lăng Khiếu Dương là con người hoàn toàn khác.
Lăng Khiếu Dương nói xong mặt không chút thay đổi, hướng về phía phủ mà đi, Vân San quýnh lên kéo ống tay áo: “Khiếu Dương ca…”.
Lăng Khiếu Dương quay đầu lại nhìn biểu muội xinh đẹp, phóng ra một loại âm thanh trầm thấp. “Làm sao vậy”.
Vân San mỉm cười, đáy mắt có chút thất vọng, ôn nhu nói: “Nếu Khiếu Dương ca không rảnh, Vân San cũng không muốn đi, ta trở về chăm sóc di nương”.
Ý tứ mẫu phi rất rõ ràng, muốn cho hắn
cùng Vân San ở chung, Lăng Khiếu Dương không muốn làm mẫu thân không
vui, mi mắt nhíu lại, rốt cục xoay người: “Quên đi, tạm thời khác chuyện kia sang một bên, ta cùng ngươi đi xem hoa viên một lát.”
Nỗi thất vọng đáy mắt Vân San giảm xuống một chút, bàn tay nhỏ buông lỏng tay áo Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương không nói nữa, dẫn đường đi về hoa viên, Vân San gắt gao đi theo sau.
Nhìn theo bóng lưng Lăng Khiếu Dương, vẻ mặt ngọt ngào mỉm cười
…
Hoa viên vương phủ.
Thân hình cao lớn đẹp trai của Hoàng Bắc
Thiên đứng dưới một thân cây, thân cây này giống như cây ở trong tiểu
viện của Hữu Hi. Trong tay hắn cầm một mảnh lá cây, nhìn chăm chú, nhớ
lại, bên môi lộ ra nụ cười.
Nhớ tới Hữu Hi lúc thổi khúc nhạc, chăm
chú chỉ cho hắn, gương mặt sưng đỏ nghiêm mặt, nhưng lại đối với hắn
miễn cưỡng mỉm cười.
Hoàng Bắc Thiên đem lá cây đặt lên môi, nhẹ nhàng thổi khúc nhạc, bên tai hắn vang lên khúc nhạc du dương từ môi phát ra.
Kỳ thật hắn chỉ cần một lần là nhớ giai điệu khúc nhạc, chỉ cần một lần là học được.
Hắn chỉ muốn ở cùng nàng lâu hơn mà thôi, nhịn không được mà tự cười chính bản thân mình, khi không lại có suy nghĩ như vậy.
Hữu Hi rốt cục cũng tìm được hoa viên, bên tai nghe được một khúc nhạc quen thuộc, là khúc nàng chỉ Hoàng Bắc Thiên.
Thanh âm từ xa truyền đến Hữu Hi, xa xa
chứng kiến, đứng dưới thân cây là một nam nhân đẹp trai, tóc đen như
mực, phong thần tuấn lãng, là một nam nhân cực kỳ khí phách.
Khúc nhạc đột nhiên dừng lại, Hoàng Bắc
Thiên xoay người lại, tầm mắt hướng về phía nàng. Hữu Hi vì đi quá nhiều nên có chút mệt, mặt ửng hồng, chứng kiến Hoàng Bắc Thiên nhìn nàng,
cảm giác mặt mình nóng lên, nhưng lộ ra vẻ mỉm cười, đi về trước.
“Rốt cục cũng tìm được người”- Xem bộ dạng dường như đi không ít.
“Chẳng lẽ…. ngươi ở trong vương phủ mà lạc đường?”- Hoàng Bắc Thiên nhìn đầu đầy mồ hôi, sắc mặt ửng hồng của Hữu Hi hỏi,
vẻ mặt kinh ngạc, không nhịn được nhớ tới Hữu Hi cũng từng lạc đường.
“Oh… ta chưa già mà đã bị lạc đường”- Mặt Hữu Hi càng đỏ hơn.
Hoàng Bắc Thiên không dám tin, lắc đầu,
nhưng là muốn cười, nhìn trán Hữu Hi toàn mồ hôi hột đang chảy xuống,
hắn nhịn không được nâng tay, dùng ống tay áo lau trán ướt đẫm mồ hôi
cho nàng.
Hoàng Bắc Thiên ôn nhu cử động, mới làm cho Hữu Hi ý thức được mình đầy mồ hôi, vội vàng nâng tay chính mình lau đi mồ hôi. “Cám ơn”- Trái tim Hữu Hi nhảy loạn.
“Di, Khiếu Dương ca, bọn họ vốn là….”.
Một đạo âm thanh mềm mại on nhu cách Hữu
Hi và Hoàng Bắc Thiên không xa vang lên, dẫn tới Hoàng Bắc Thiên và Hữu
Hi quay đầu nhìn lại. Thấy gương mặt âm trầm của Lăng Khiếu Dương, con
người mang đầy sắc huyết, cả người rừng rực lửa giận. Đôi mắt gắt gao
nhìn chằm chằm Hữu Hi, phảng phất muốn dùng ánh mắt kéo nát Hữu Hi ra
khỏi Hoàng Bắc Thiên