Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên thân mặt gần
gũi, dáng vẻ kiều diễm ôm lấy nhau như một lưỡi dao sắc bén trực tiếp bổ xuống đầu Lăng Khiếu Dương, làm cho hắn từ đầu đến tim đều đau đớn, tứ
chi tê dại.
Hữu Hi từ trên người Hoàng Bắc Thiên ngồi dậy, gương mặt nhỏ bé không có dấu hiệu của thuốc phát tác, trong đầu
Lăng Khiếu Dương chỉ hiện lên suy nghĩ là dược tính trên người nàng đã
được ai đó giải.
Khí nộ công tâm mất đi lí trí giận dữ hét lớn: “Ta giết ngươi!”- Dứt lời tung quyền đánh về phái Hoàng Bắc Thiên.
Hữu Hi ôm lấy Hoàng Bắc Thiên, chắn trước người của hắn, Lăng Khiếu Dương chỉ nhìn thấy một bóng lưng mảnh khảnh, quyền của hắn vẫn không ngừng tung ra, hai mắt như sắp phun ra lửa. Nắm tay run lên, các đốt ngón tay trắng bệch, trong đầu chỉ có tức giận
phẫn hận, tay túm lấy Hữu Hi: “Đi theo ta”- Nghiến răng nghiến lợi nói,
sau đó đem Hữu HI giữ lấy kéo trên đất.
Lúc này, trái tim Hoàng Bắc Thiên như bị
đao cắt, người phụ nữ mà mình yêu mến nhưng hắn lại vô lực bảo vệ, chỉ
biết ngồi phịch trên giường, giống như phế vật nhìn Hữu Hi bị Lăng Khiếu Dương khi dễ.
Hữu Hi xin lỗi, có đúng hay không, hắn
đau lòng nói không nên lời, trong mắt chỉ toàn đau khổ cùng miễn cưỡng.
Từ trong mắt Hoàng Bắc Thiên, Hữu Hi biết hắn vì nàng mà đau khổ, vì
nàng mà áy náy, nàng cũng biết, Hoàng Bắc Thiên nội tâm đau khổ, hắn
sống như thế so với chết càng khó chịu hơn
Nhưng, hắn là hy vọng sống duy nhất của
nàng, cho dù sống trong đau khổ, không còn tự tôn cũng phải cố gắng mà
sống. Đoạn tình cảm này rất khổ cực, rất chua xót hành hạ trái tim cả
hau, Hữu Hi nhẫn nhịn không để bản thân rơi lệ.
Lăng Khiếu Dương nổi giận kéo nàng đi ra
ngoài, nàng chỉ biết ngoái đầu lại nhìn Hoàng Bắc Thiên đau khổ ra sức
dùng tay đánh vào tường, hắn đau, hắn khóc, nàng thấy Hoàng Bắc Thiên
đau khổ rơi nước mắt.
Không!! Hoàng Bắc Thiên đừng khóc, đừng
khóc, đây là con đường mày đã lựa chọn, không phải lỗi của nàng, không
phải. Có phải nàng nên buông tay đoạn tình cảm này như vậy mọi người
không ai đau khổ nữa.
Hữu Hi tan nát cõi lòng mỗi lần nghĩ tới, Hoàng Bắc Thiên từ từ biến mất nơi tầm mắt của nàng, lưu lại xung quanh chỉ còn cơn giận của Lăng Khiếu Dương vây lấy nàng. Hắn cả người tức
giận, tay nắm lấy cổ tay nàng, khiến cho nàng như muốn xé ra làm đôi,
bước chân vội vàng hấp tấp, nàng chỉ có thể thê thảm lảo đảo đuổi theo
bước chân của hắn.
Trên đường bị lôi kéo về Vương phủ, trong đầu nàng chỉ ngập đầy hình ảnh đau khổ của Hoàng Bắc Thiên. Cho đến khi hai cánh tay của Lăng Khiếu Dương phẫn nộ giữ lấy vai nàng, cho đến khi trong mắt nàng nhìn thấy dung nhan dữ tợn của Lăng Khiếu Dương, Hữu Hi
mới định thần lại.
Tay hắn dùng sức, mơ hồ lộ ra sự tức
giận, vẻ mặt tan nát cõi lòng, đôi mắt đen cuồng loạn trở nên dữ tợn,
môi mím lại, muốn tức giận nhưng cuối cùng chỉ hung hăng buông lỏng
nàng, chân dài nhấc lên, bàn bát tiên liền ngã rầm trên đất nát vụn.
Bao nhiêu đồ quý bằng sức đều bị hắn nổi
giận làm vỡ, rơi trên đất nứt thành từng miếng nhỏ giống như trái tim bị nghiền nát.. Tay hắn thậm chí còn vươn lại chút máu, hắn nổi giận hủy
tất cả mọi thứ trong phòng đều hủy đi trừ Hữu Hi, là hắn không thể hủy
diệt.
Nàng đứng đó, lạnh lùng nhìn hắn nổi
giận, nhìn dáng vẻ điên cuồng mất đi lý trí của hắn, nhìn bộ dạng đau
khổ của hắn, lòng nàng dĩ nhiên có chút khoái cảm.
Hắn tại sao phải quan tâm, tại sao phải
đau khổ, hay chỉ vì ham muốn chiếm đoạt? Không, không quan trọng, nghĩ
tới những gì Hoàng Bắc Thiên phải chịu, nghĩ tới nàng cùng Hoàng Bắc
Thiên yêu nhau nhưng không thể gần nhau, chút đau đớn này của hắn có
đáng gì.
Nhín dáng vẻ đau khổ của Bắc Thiên, bộ
dạng cố gắng nhẫn nhịn của Hoàng Bắc Thiên, từ sâu trong đáy lòng nàng
rất đau. Lúc đầu có nhiều điều muốn nói, rất muốn giải thích, nhưng cuối cùng lại chỉ im lặng, hắn đau đớn như thế này không phải rất tốt sao.
Trong phòng trở nên hỗn loạn, Lăng Khiếu
Dương tức giận muốn giết người, thậm chí kích động muốn bóp chết Hữu Hi. ÁNh mắt cuồng loạn, mang theo nổi giận, ánh mắt ửng hồng nhìn Hữu Hi
lạnh lùng đúng yên trái tim lại càng nhói đau.
Bước chân hoảng loạn đi tới bên cạnh Hữu
Hi, máu tươi từ tay hắn nặng nền chảy xuống đặt trên bả vai nàng, giọng
nói vang vọng đau khổ: “tại sao… tại sao??!!” – Hắn đã hao tổn biết bao
nhiêu tâm tư chỉ vì một người phụ nữ, đổi lấy nàng cùng nam nhân khác
triền miên ôm nhau.
Hắn tỉnh táo tự hỏi tại sao lại đau đớn,
khó khăn như thế này. Một tay phẫn nộ ôm lấy Hữu Hi đi đến trước giường, khom người đem Hữu Hi đặt dưới thân.
Hắn muốn tẩy đi tất cả mùi vị nam nhân
trên người Hữu Hi, hắn muốn phần nóng rực của mình nằm trong cơ thể
nàng, thân thể của nàng không thể mang thai con người khác, không thể.
Lăng Khiếu Dương sắp phát điên rồi, hắn
lấy ra một viên thuốc, mạnh bạo nhét vào miệng Hữu Hi, hai tay ôm lấy
nàng, phảng phất như muốn đem nàng hòa vào máu xương bên trong hắn.
Hữu Hi bị ép nuốt vào viên thuốc, hai mắt bất lực chết lặng nhìn thẳng lên đỉnh giường, nàng không còn sức để
giãy giụa nữa, cho dù giãy dụa cũng không thoát khỏi hai tay hắn.
Hắn nhìn nàng uống thuốc sau đó từ từ có
tác dụng, suy nghĩ trong nàng trở nên hỗn loạn, thân thể bắt đầu có một
luồng khó nóng di chuyển, phản bội bản thân, không có chuẩn bị trước,
nàng bật khóc, đối với vận mệnh này cảm thấy bất đắc dĩ, đối với Hoàng
Bắc Thiên thì đau lòng, còn đối với Hoàng Bắc Thiên thì hận
Hắn điên cuồng chiếm lấy thân thể nàng,
làm cho cơ thể chặt của nàng vây lấy phần cứng rắn của hắn, đem cơ thể
nhỏ hẹp của nàng chống giữ đến tận cùng, dung nạp thứ to lớn của hắn.
Hắn hôn lên khắp nơi, dùng chính khí tức
bản thân gột sạch thân thẩ của nàng đã từng bị nam nhân khác chiếm lấy,
đưa phần nóng rực của hắn phun vào sâu cơ thể của nàng, trong tâm chỉ
muốn nàng sinh con cho hắn, nam nhân kia đừng bao giờ nghĩ ở trong cơ
thể Hữu Hi.
Dù là cuồng loạn, mạnh mẽ, chiếm đoạt nhưng vẫn mang theo sự ôn nhu cẩn thận như mọi ngày, hắn không muốn làm nàng bị thương
Lần lượt đoạt lấy, lần lượt mê loạn, cho
đến khi trời sáng, hắn mới buông nàng ra, ôm lấy Hữu Hi đang mê man lẳng lặng nằm im. Mắt hắn dán chặt vào dung nhân say ngủ của nàng, trái tim
xé rách đau đớn, trong đầu toàn là hình ảnh Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên
đang ở trên giường, trái tim thắt lại, cánh tay lại siết chặt lấy nàng,
nội tâm sợ mất đi gì đó.
Lăng Khiếu Dương tự ý xông vào Minh Viên, bị hoàng đế trách phạt, phạt đánh 20 roi, lấy làm gương cho kẻ khác.
Dù bị đánh, hắn cũng không chậm trễ một ngày chiếm lấy Hữu Hi, từ đêm
hôm đó, Lăng Khiếu Dương đối với Hữu Hi nhu cầu không giới hạn, giống
như muốn Hữu Hi nếu có chết cũng chỉ có thể ở bên hắn.
Hữu Hi chỉ có thể im lặng chịu đựng, trái tim từng ngày bị Lăng Khiếu Dương hành hạ, không biết đến cuối cùng thì ngày tự do của nàng mới tới. Nàng cũng không dám nghĩ Hoàng Bắc Thiên
bây giờ đang đau khổ ra sao, không dám nghĩ tới. Cuộc sống bây giờ đã
rất khổ sở, tâm và thân thể này vốn đã chia đôi ra.
Trong lòng yêu Hoàng Bắc Thiên, nhưng
thân thể này lại hầu hạ dưới thân nam nhân mình hận nhất, cảm giác này
khiến Hữu Hi muốn hóa điên. Sự sống của Hoàng Bắc Thiên là do người phụ
nữ mà mình yêu nhất dùng thân thể tự lừa gạt lòng chịu khuất nhục đổi
lấy, không những vậy tính mạng của cả nhà hắn, hắn chắc chắn rất đau,
đến cả quỷ cũng chẳng chịu nổi.
Lăng Khiếu Dương mỗi ngày lại dùng thuốc
khống chế thân thể Hữu Hi, buộc nàng hầu hạ dưới thân hắn, hắn thật sự
muốn một đứa con sao. Nhưng thân thể nàng, không cách nào sinh con được
nữa, nàng mất đi khả năng làm mẹ.
Hắn làm như vậy cũng chỉ phí công, Hữu Hi cười lạnh. Đối mặt với hắn, nàng cũng dần chết lặng, thân thể nàng như
mất đi linh hồn, mỗi một ngày nàng đều tự bán đi bản thân, mỗi một ngày
chỉ sống trong đau khổ, đây là ông trời trừng phạt tình yêu ích kỷ của
nàng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, trời đã
vào đông giá rét, bên trong Di Tâm Cư cũng đặt một lò sửi ấm áp, trên
người Hữu Hi mặc bộ quần áo dày, tuy rất ấm áp nhưng lòng của nàng thì
không cách nào ấm lên
Hữu Hi suốt một tháng như kẻ câm điếc,
thời gian một tháng, nàng không mở miệng nói một câu, ngay cả thở dài
cũng không. Lăng Khiếu Dương bảo nàng ăn, thì nàng ăn, bảo nàng uống thì nàng uống, bảo nàng ngủ thì nàng ngủ, nàng đã hoàn toàn trở thành người câm không khác gì tượng gỗ. Nàng không muốn nói chuyện, càng không muốn cùng Lăng Khiếu Dương nói chuyện, cũng không muốn nói gì với mọi người. Nàng tự dìm bản thân vào nỗi đau, sống mà không có Hoàng Bắc Thiên bên
cạnh chỉ có thể tưởng nhớ, trừ Hoàng Bắc Thiên ra, sinh mạng này của
nàng coi như chẳng còn quan trọng nửa.
Tuyết rơi, tuyết lại bắt đầu rơi,, nhớ
lại lúc ở Đồng thành, vào ban đêm, Hoàng Bắc Thiên lại ở cùng nàng, hai
người ngồi trên nóc nhà xem tuyết rơi. Vừa lãng mạn vừa vui vẻ.
Năm nay tuyết rơi, nàng chỉ có thể một
mình đứng giữa tuyết nhìn những bông tuyết rực rỡ rơi xuống. Hoàng Bắc
Thiên, có khỏe không, có lạnh không, có đói không, có đang nhớ nàng
không. Đã tới thời gian đi thăm Hoàng Bắc Thiên, nhưng lúc này nàng
không thể đi.
Gương mặt khóc đau đớn của Hoàng Bắc
Thiên vẫn in đậm trong lòng nàng, nghĩ đến nàng từ trong lòng hắn bỏ đi, trái tim cũng khóc theo cũng rướm máu. Lần trước Lăng Khiếu Dương nổi
giận xông vào Minh Viên mang nàng đi, Hoàng Bắc Thiên chỉ đành bất lực.
Nghĩ tới trái tim lại đau đớn, đau đớn
không thở nổi, giống như có thể cảm nhận được nỗi đau chua xót khi gặp
Hoàng Bắc Thiên, không gặp nhưng nỗi nhớ nhung lại đau đớn hành hạ nàng
giống như đã ngàn năm,
Bông tuyết rơi đầy trên chiếc áo khoác
lông cừu màu đen, mái tóc đen của nàng bị bông tuyết bao phủ, nàng vẫn
như cũ đứng yên nhìn bông tuyết bay xuống, ánh mắt mênh mông, lẳng lặng
nhìn ra xa đến ngẩn người.
Lăng Khiếu Dương đứng đó cách không xa
nhìn thân thể yếu ớt trong tuyết, trái tim phiếm đau, giẫm lên tuyết đi
tới bên cạnh Hữu Hi, giữ lấy bàn tay nàng trong tay mình, lạnh quá, phụ
nữ ngốc nghếch này rốt cuộc đã đứng đây bao lâu
Hắn không nói gì, chỉ đem tay nàng đặt bên môi hà hơi thổi vào cho ấm, sau đó kéo tay nàng đi vào trong vườn.
Hắn biết cho dù hắn nói gì nàng cũng
không đáp, cho nên hắn cũng chọn lựa im lặng, hai người tĩnh lặng giẫm
lên tuyết, hoà với tiếng gió. Đi tới trước cửa vườn, Lăng Khiếu Dương
dừng lạnh, bàn tay ấm áp che mắt Hữu Hi, một tay kéo nàng về trước.
Hữu Hi không phản kháng, không nói gì cả, chỉ tùy ý để hắn dẫn đi. Đi vài bước, dừng lại, bàn tay to lớn ấm áp
trước mắt nàng chậm rãi rời đi, đập vào mắt nàng chính là cả không gian
màu hồng của hoa. Hoa mai Ngạo Tuyết mùi hương thoang thoảng, Hữu Hi đắm chím trong biển hoa giống như tiên tử hạ phàm.
Chỉ là trên nét mặt không có lấy vui
sướng, không kích động chỉ hờ hững, Lăng Khiếu Dương cũng quen với sự
lạnh lùng của nàng, cầm lấy cành mai đặt vào bàn tay nhỏ bé của nàng.
Hữu Hi nhìn cành mai trong tay, nhớ tới ý nghĩa của nó: “kiên cường, cao nhã, cốt cách”
Hắn đưa nàng cầm. Hắn nhìn hai mắt nàng,
muốn thấy được sự vui sướng kích động trong mắt nàng, nhưng không hề có, chỉ có sự trống rỗng lạnh nhạt. Hắn cảm giác thật bất lực, nàng nhu
thuận, an tĩnh giống như con búp bê bằng gỗ, không ầm ĩ không náo loạn,
cũng không phản kháng.
Hắn đã sai rồi sao, chẳng lẽ sự cố chấp
của hắn là sai sao. Hơn một tháng nay, nàng không đi gặp Hoàng Bắc
Thiên, hắn đáng ra nên cao hứng nhưng trái tim lại cảm thấy hoảng sợ. Sự yên lặng của Hữu Hi làm hắn rất bất an, hắn không biết nàng đang suy
nghĩ gì.
“Lăng”- Một tiếng gọi dịu dàng từ phía sau Hữu Hi và Lăng Khiếu Dương vang lên.
Dạ Lan đi tới, vẻ mặt nhu tình lãnh đạm
tươi cười đi vào trong biển hoa, không thể phủ nhận nàng rất đẹp. Nụ
cười của nàng khiến người ta thần hồn điên đảo, nụ cười của nàng khiến
hoa thất sắc, nàng còn hơn cả muội muội Lãnh Dạ Hủy, xinh đẹp kiêu diễm.
“Thiếp tùy tiện đi xung quanh,
không ngờ trong lúc vô tình lại tìm đến đây, vườn nhiều hoa mai thật sự
rất đẹp, không biết muội muội thích không?”- Nàng ôn nhu nói, trong mắt Lăng Khiếu Dương quã nhiên có chút yêu thương nhưng cũng ẩn chứa đau khổ,
Hữu Hi nắm chặt hoa mai trong tay, cả một mảnh vườn lớn như vậy ngập đầy hoa mai trong một đêm, thật là tốn không ít công sức, nhưng nàng không muốn biết, cũng không cần biết.
Bàn tay Lăng Khiếu Dương đang ôm Hữu Hi chậm rãi buông ra, đôi mắt nhìn Dạ Lan trở nên âm trầm, tựa hồ có chút tự trách.
“Thân thể nàng khỏe rồi sao?”- Hắn hỏi.
“Thân thể như thế này cũng là tốt rồi, qua được một ngày, chỉ cầu mong thân thể này an phận là được. Dù
sao trái tim của Vương gia đã không còn ở bên cạnh Lan Nhi”- Trong mỗi lời nói đều có chút cô đơn và thương cảm làm cho Lăng Khiếu Dương không khỏi nhói đau.
“Muội muội không ngại để tỷ tỷ cùng Vương gia nói mấy câu chứ!!”- Dạ Lan nhợt nhạt cười, ôn nhu nói.
Hữu Hi không trả lời, vẻ mặt bình tĩnh,
nắm hoa mai xoay người đi ra khỏi sân, lúc ra khỏi vườn, hoa mai trong
tay nàng cũng rơi xuống đất. Hắn cho, nàng không cần. Hữu Hi không quay
về phòng, mà giẫm lên tuyết dày, ra khỏi đại môn của Vương phủ, nàng nhớ Hoàng Bắc Thiên.
Muốn gặp nhưng rồi không dám, ánh thấy
ánh mắt đau khổ tận cùng không cách nào chịu đựng được của hắn. Nàng
nhịn vài ngày, cuối cùng cũng nhịn không được, tự mình đi bộ tới Minh
Viên, tuyết rơi trên mặt đất để lại một chuỗi dấu chân thật dài.
Minh Viên bị bao phủ bởi một màu trắng,
Hữu Hi không đi vào cửa, mà đi tới nơi vách tường nàng thường cùng Hoàng Bắc Thiên nói chuyện. Nàng đứng đó, nhìn tường cao, trái tim đau đớn,
Hoàng Bắc Thiên ở bên trong. NHưng như cách cả một tòa núi lớn, gương
mặt nhỏ nhắn áo vào bức tường lạnh lẽo, lòng chua xót khẽ rơi lệ.
Cúi đầu khóc, thương tâm yên lặng, làm
sao để được gần nhau mà không có gánh nặng, không còn khó khăn nữa.
Chẳng lẽ cả đời này không thể bên nhau?
Dù đã che miệng, nhưng tiếng khóc nức nở của Hữu Hi vẫn phát ra.
“Hữu Hi, là nàng sao, là nàng ở bên ngoài đúng không?”- bên trong tường phát ra giọng nói lo lắng.
Nước mắt Hữu Hi càng rơi nhanh hơn. Bắc Thiên của nàng vẫn chờ nàng, vẫn một mực chờ nàng tới.