Đêm động phòng hoa chúc, Lăng Khiếu Dương say bí tỉ, tùy y’ để Dạ Lan la hét cũng không tỉnh lại. Mặc kệ là say
thật hay mượn rượu để vờ say, hắn bây giờ cũng không muốn tỉnh lại,
không muốn đối mặt với Dạ Lan.
Trái tim đang khóc, rất thống khổ..
Khách khứa sớm đã về hết, náo nhiệt cũng
không còn, trong vương phủ lại trở nên yên tĩnh, cái tĩnh này lại khiến
người ta có chút không quen.
Dạ Lan nhìn Lăng Khiếu Dương say khướt
như thế, đành dùng khăn tay thấm ướt lau mặt giúp hắn, rồi vì hắn cởi
giày, ngồi bên cạnh nhìn tuấn nhan của hắn.
Bàn tay chất chứa sự yêu thương mơn trớn
mi mắt rồi khóe môi của hắn, cuối người xuống, hôn lên môi hắn thật êm
ái. Xem ra nàng đã được đền bù xứng đáng, nàng bây giờ là Nghĩa VƯơng
phi, cùng nam nhân mình yêu ở bên cạnh, còn Dạ Hủy, vĩnh viễn cũng đừng
nghĩ đến chuyện đấu cùng nàng, nghĩ tới thắng lợi đạt được. nàng mỉm
cười, lòng đầy vui sướng nằm bên người Lăng Khiếu Dương. Ở trong lòng
hắn tìm kiếm chút cảm giác ấm áp và an toàn.
Nhưng sao lồng ngực của hắn giống như bị ai khác chiếm lấy, dù nàng có dựa gần vào cỡ nào đều có cảm giác thật xa xôi.
Dạ Lan cảm thấy thật phiền muộn và thương cảm, lại từ trong lòng hắn rút ra, cánh tay quàng ngay thắt lưng hắn.
Tựa hố đang tìm kiếm lại cảm giác yêu nồng nhiệt của trước kia. NHưng,
dường như không thể tìm thấy gì hết.
Cảm giác bất lực khiến nàng bi thương,
nhắm mắt lại, buộc bản thân không nghĩ nữa. Dạ Hủy đã chết, hắn sẽ quên
nàng ta, trái tim hắn sẽ trở về.
Nếu nàng chết đi, mà Lăng lại quên nàng như vậy Dạ Hủy chết đi hắn cũng có thể quên Dạ Hủy.
Đêm Khuya trầm đến đáng sợ…
Hữu HI bị đưa vào một khoảng sân, nàng rơ mắt nhìn mình bị đưa đến nơi xa lạ, ngay cả cơ hội kêu to cũng không
có. Là bị điểm huyệt, nếu như có thể sống sót ra ngoài, nàng nhất định
phải học môn võ này.
Nam nhân đá văng cửa phòng, rất nhanh đi
vào trong, xuyên qua ngoại thất đi vào trong tẩm, đứng trước một ngăn tủ gỗ màu xám, hắn nhấc chân đá mạnh, âm thanh “xôn xao” vang lên, một
cánh cửa mở ra.
Là mật thất, Hữu Hi kinh hãi giật mình,
bản thân bị mang vào trong, trong lòng không biết đang suy nghĩ, cái này gọi là mật thất có phải không?
Nam nhân khiên nàng trở vào, cửa mật thất tự động khép lại, hắn thô lỗ quăng Hữu Hi xuống đất. Hữu HI cả người
như tê dại, không thấy gương mặt của nam nhân, hắn đi tới góc xa kia
uống một chén nước.
Tiếng nước òng ọc vang lên, hắn đem chén
buông xuống, thô lỗ nói’: “Muốn sống thì hợp tác, nếu không đừng trách
đại gia đao hạ vô tình”
Hắn vừa mở miệng nói, Hữu Hi liền biết,
hắn không phải là nam nhân đã từng cùng Dạ Lan nói chuyện. Hữu Hi muốn
quay lại nhìn xem hắc y nhân là ai, nhưng thân thể không tài nào dịch
chuyển được, cứ như vậy cứng ngắc ngồi đó.
Tiếng bước chân của người lạ vang lên
phía sau nàng, đi tới gần. Tiếng bước chân dừng lại, Hữu Hi cảm thấy nam nhân đang đứng trước nàng. Nàng giương mắt nhìn, gương mặt hoàn toàn xa lại.
Hữu HI thầm hỏi, hắn là ai vậy.
Hắn cau mày, giọng nói thô to: “Ngươi chính là Lãnh Dạ Hủy”
Bọn họ chẳng lẽ là kẻ giết người? Hữu Hi
trong lòng lo lắng thầm nghĩ. Muốn nói, muốn trả lời nhưng bị điểm huyết rồi thì chỉ như người câm điếc.
Hắn không cần câu trả lời của nàng, khóe
môi co lại, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt nàng. Sau đó, tay điểm
vào người nàng, kéo ghế ngồi đối diện.
“Ngươi có phải rất muốn biết ta
tới tìm người làm gì đúng không? Đừng gấp, ta sẽ từ từ nói cho ngươi
biết, còn ngươi chỉ cần trả lời là được, nếu không, ta sẽ không cẩn thận làm ngươi bị thương như thế sẽ rất tệ”
Ngực Hữu Hi tê đau một chút, mở miệng nói: “Ngươi là ai, tại sao bắt ta, ngươi muốn biết cái gì?”
Nàng lạnh lùng hỏi, ánh mắt không chút khiếp sợ, ngược lại còn nhìn thẳng hắn.
Người kia cũng không nổi giận, ngược lại còn âm hiểm cười nói: “Lá gan cũng rất lớn, bản thân ta xem ra đã đánh giá thấp ngươi. Ngươi là người thông minh, chắc biết ta muốn cái gì”- Hắn chậm rãi mà nói, dáng vẻ thong thả.
“Ta không biết thuật đọc tâm, có gì thì nói thẳng ra”- Hữu Hi đương nhiên biết hắn muốn gì.
“Ngươi không biết cũng không sao, ta nói cho ngươi biết”- Nam nhân đứng dậy, hai mắt híp lại nhìn Hữu Hi: “Ta nghe nói trên người ngươi có địa đồ mà ai ai cũng muốn, nó có thể giúp
trường sinh bất lão, thống trị thiên hạ, ngươi có muốn nói cho ta biết,
đồ ở đâu không, đem đồ giao cho ta, ta cho ngươi con đường sống”
Hữu Hi cười cười: “Nếu thật có
như vậy, thiên hạ đã trong tay ta, làm gì để cho ngươi làm càn như thế,
những lời này chẳng qua đều là vô căn cứ, ngươi cũng không ngu ngốc
giống đám người đó mà nhẹ dạ cả tin chứ?”
“Câm mồm, đứng vội nói nhảm”- Sắc mặt hắn trở nên âm tàn, cau mày nói: “Ngươi không chịu nói”
“Ta không biết gì cả, thì làm sao mà nói”- Hữu Hi cao giọng vẻ mặt quật cường.
“Rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt”- Nam nhân giận dữ, tàn nhẫn lớn tiếng: “Trước tiên ta chặt đứt tay ngươi xem ngươi có nói không?”- Hắn vừa nói vừa rút kiếm nhãn mục chói sáng, vẻ mặt ác độc.
“Đợi đã”- Hữu Hi đứng lên – “Muốn ta nói cũng không sao, nhưng ta muốn gặp một người, nhìn thấy nàng ta xong sẽ nói cho ngươi tất cả.
“Ngươi có tư tách ra điều kiện với ta sao? Ta nghĩ ngươi nên hiểu rõ tình hình hiện tại của bản thân”- Giọng nói thâm hiểm không hề có chút kiên nhẫn.
Hữu Hi nhíu mày không sợ nói
“Ta biết rõ chứ, nhưng nếu như
không nhìn thấy nàng ta, ngươi giết ta tất cả bí mật ngươi muốn biết
cũng không có, còn nếu chặt đứt chân tay, ta không muốn làm phế nhân mà
sống, chết đi còn tốt hơn, ta lại càng không nói cho ngươi biết”
Người kia âm tàn nói: “Miệng lưỡi cứng cựa, ta đem xẻo một miếng thịt của ngươi, xem ngươi nói hay không”
“Cần gì phải khiến máu tanh chảy ra”- Hữu Hi cười nói, trong lòng có chút sợ hãi. “Ta chỉ muốn gặp Dạ Lan, chỉ cần nàng ta tới, ta sẽ nói với ngươi tất cả, ngươi cũng đâu tổn thất gì”
“Ngươi”- Nam nhân chán nản nói. “Tại sao phải gặp nàng ta, ly’ do là gì?”
Xem ra hắn biết Dạ Lan, không sai, bọn họ là cùng một giuột, Hữu Hi suy nghĩ rồi đáp: “Bởi vì trong tay nàng ta có nửa tấm địa đồ!”- Hữu Hi chẳng qua biạ chuyện không biết hắn có tin không. “Ngươi đem nàng đến, thì sẽ có nửa tấm địa đồ, nửa còn lại ta sẽ giao cho
ngươi, hơn nữa còn nói cho ngươi biết huyền cơ bên trong, nhưng ngươi
phải hứa không giết ta, ngươi không thất hứa chứ?”
Người kia hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi!”
“Tin hay không tùy ngươi, dù sao ta cũng bị bắt, chạy cũng không thoát, đến lúc đó tùy ngươi xử trí”
Hắn do dự, tay điểm vào ngực Hữu Hi, nàng cảm thấy cả thân thể cứng đờ, muốn nói cũng không phát ra tiếng, muốn
động cũng không thể di chuyển cơ thể.
Nam nhân trầm tư chốc lát, mới nói: “Đừng có giỡn với ta, nếu không ngươi cũng chết không dễ chịu đâu”- Nam nhân nói xong, xoay người mở cửa mật thất, bỏ đi.
Bên trong mật thất, nàng như khóc gố đứng bất động, trong lòng nghĩ tới hăn đi đâu, là đi tìm Dạ Lan hay đi xin
chỉ thị của ai đó. Ngày đó ở trong căn nhà kia, người cùng Dạ Lan nói
chuyện là Vu Hành Quân, tại sao bây giờ kẻ xuất hiện không phải là hắn.
Hoặc hắn không muốn bại lộ thân phận, nên phái thân tín đi thay. Nếu như nàng tính sai, hắn cùng xích nguyệt thái tử không có quan hệ gì, như vậy sinh mệnh của nàng xem ra phải để ông
trời định thoại.
Trời vẫn tối đen, Hữu Hi cũng không thể nhìn thấy ánh rạng đông.
Lăng Khiếu Dương thật sự say sao, không
có, chẳng qua là trốn tránh, trời vừa tờ mờ sáng, hắn phát hiện Dạ Lan
ngủ thiếp đi, lúc này mới đứng dậy, yên lặng rời khỏi Nghĩa Hàn Lâu,
chân không tự chủ được đi tới Di Tâm Cư,.
Trong lòng hoài đau khổ. Hắn cưới Dạ Lan, xem như đã bỏ qua cơ hội cùng người hắn yêu, Hữu Hi sẽ không cho hắn cơ hội nào nữa.
Mặc kệ thế nào, nàng cũng ở bên cạnh hắn, hắn sẽ cho nàng mọi thứ nàng muốn. Đứa con trong bụng hắn cũng sẽ chăm
sóc, dù trong lòng đau đớn đến tận cùng. Có lẽ là yêu ai yêu cả đường
đi. Dù lòng đau nhưng không chán ghét cũng không phẫn phận.
Đường đi tới DI Tâm Cư mông lung, yên
tĩnh lạ thường, ngay cả mùi hương thơm mát mọi ngày của Hữu Hi cũng nhạt nhòa. Trong lòng nghi ngờ, Lăng Khiếu Dương đi tới nội tẩm, ánh mắt lo
lắng nhìn lên giường Hữu Hi, chăn mền vẫn rất gọn gàng, Hữu Hi không về
hay sáng sớm đã đi ra ngoài?
Trái tim hắn lại trở nên bối rối xen lẫn
bất an, bước thật dài, tay vuốt nhẹ ra giường, chăn rất lạnh, không có
chút hơi ấm của người vừa ngủ qua.
Hắn hoảng hốt, Hữu Hi đi đâu, chỉ đi ra
ngoài một chút, hay là rời bỏ hắn? Là vì hắn lấy nữ nhân khác!! Hữu Hi
không vui. Nếu như nàng thật sự để , có phải nàng đối với hắn không
phải không có cảm giác.
NHưng, thái độ nàng đối với hắn là không quan tâm, lại càng không lặng lẽ rời đi, có lẽ nàng chỉ đơn thuần là ra ngoài.
Lăng Khiếu Dương chạy khỏi Di Tâm Cư, tới Nghĩa Hằng lâu, trừ nơi này ra, hắn không nghĩ nàng còn đi đâu nữa.
Tiến vào trong phòng, đôi mắt đen vội
vàng tìm kiếm bóng dáng Hữu Hi, nội ngoại đều tìm kĩ lượng, nhưng thật
sự Hữu Hi không ở đây.
Không. Lăng Khiếu Dương đáy lòng co thắt
lại, từ trong tẩm chạy vội ra ngoài, lúc từ nội tẩm chạy ra ngoài, lúc
đi ngang qua cửa phòng, đáy mắt hiện lên gì đó, thân thể lui lại, chuyển động, hắn nhìn thấy tất cả hoa hồng mà Hữu Hi làm đều biến mất, nàng
đem chúng đi đâu?
Hắn chạy qua lại, tìm thật kỹ, lòng quặn
đau, xảy ra chuyện gì, tại sao Hữu Hi lại hủy hết số hoa đó, nàng đâu
rồi. Hắn đang muốn gào thét thật to kêu người ở đâu, nhưng nhìn nhìn
thấy trên bàn những nhánh hoa sắp thành hàng như cố y’. Hắn níu mày,
tinh tế nhìn viết: “Một mình theo hoa tìm ta”
Một mình theo hoa tìm ta, có y’ gì?
Lăng Khiếu Dương trong đầu tự hỏi, một
mình tìm nàng, theo đóa hoa tìm tung tích nàng, là ám chỉ hắn không nên
kinh động đến ai sao? Nàng sợ ai biết chăng?
Lăng Khiếu Dương trong nháy mắt hiện lên
thân ảnh Dạ Lan lướt qua, không biết tại sao niệm đầu tiền, cảm giác
sự bí ấn của HỮu Hi cùng với Dạ Lan có liên quan.
Lăng Khiếu Dương lo lắng như lửa đốt,
thân hình cao lớn nhanh nhẹn phóng ra sân, hắn phi thân từ dưới lên mái
hương cầm lấy đèn lồng, chiếu sáng khắp mọi ngã bên trong Nghĩa Hằng
Lâu.
Hắn tìm được hoa hồng thứ nhất, trong
lòng vui vẻ, tiếp tục tìm kiếm, hoa hồng rơi trên tảng đá sau đó là bức
tường rồi không nhìn thấy gì nữa, chẳng lẽ Hữu Hi băng qua tường.
Nàng ngay cả thang còn giữ không nổi, sao leo qua tường được, trái tim Lăng Khiếu Dương trở nên căng thẳng, vội
vàng suy nghĩ, nhất định xảy ra chuyện. Khẳng định có người thừa lúc hôn sự có nhiều người, lẫn vào trong vương phủ, bắt Hữu Hi.
Không, Hữu Hi không thể xảy ra chuyện,
hắn không còn có thể nghĩ tiếp, Hữu Hi sao lại biết trước chuyện sắp xảy ra mà xếp dòng chữ kia, cũng không biết nàng vì sao xảy ra chuyện như
vậy mà không nói, còn dùng hoa hồng làm ám hiệu.
Hắn phải chuẩn bị cẩn thận, không để Hữu Hi gặp chuyện, liền xoay người chạy về phía nơi ở của Lưu An.
Trời dần dần sáng, Lăng Khiếu Dương ném
đèn lồng xuống, lo lắng không bỏ lỡ bất cứ gì mà xem xét, Lưu An nửa đêm bị Lăng Khiếu Dương gọi dậy cùng tìm kiếm.
Đi đến đoạn đường, Lăng Khiếu Dương dừng
lại ngay trước cửa sân, hắn thấy đóa hồng an tĩnh nằm trên đất. Hắn khom lưng nhật lên, bỏ vào ống tay áo, ngẩng đầu cẩn thận xem xét xung
quanh, sau đó bảo Lưu An rời đi.
Hắn trong im lặng lắng nghe, bên trong
rất an tĩnh, giống như không có người, hắn phi thân nhảy qua tường, ngã
sấp xuống, đôi mắt đen như hình thành kết giới quan sát bốn phía vắng
lặng, liền nhanh nhẹn phóng vào trong.
Lăng Khiếu Dương nhìn chung quanh tròng,
không ai cả, sân sạch sẽ, phòng cũng vậy, hẳn có người ở, nhưng giờ lại
không thấy ai, thật quái dị.
Hữu Hi ở đây sao? Hắn muốn hét to, nhưng
sợ tổn hại Hữu Hi đành tự mình tìm kiếm đáo hồng. Ánh mắt lo lắng bỗng
tối lại khi thấy trước ngăn tủ là đóa hồng, hắn trong lòng hoan hỉ,
nhưng cũng hoảng sợ, bất an.
Hữu Hi quả thật ở đây, nhưng nàng đâu, có khỏe không, đây là điều hắn lo nhất. Nếu trong phòng có ai mà hoa hồng
lại mất tích ở đây, như vậy nhất định có mật thất. Nhìn ngăn tủ màu đen, hắn dùng sức đẩy, nhưng không hề chuyển động, cũng không có bất cứ phản ứng gì. Hắn tức giận dùng sức đá vào ngăn tủ, một tiếng cạch cửa thông
đạo mở ra.
Hắn cuối cùng kinh hỉ, vội vàng lách mình đi vào, cửa mật thất tự động khép lại,
“Dạ Hủy”
Hắn quả nhiên nhìn thấy Hữu Hi, thất kinh hô lớn. Nàng đứng yên, không thể trả lời, chỉ có đôi mắt xinh đẹp là
chuyển động. Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi như thế, y’ thức nàng hẳn là
bị điểm huyệt, vội vàng thay nàng giải huyệt.
Thân thể đau nhức, Hữu Hi cả người khụy xuống, Lăng Khiếu Dương đỡ lấy nàng.
“Nàng khỏe không?”- Hắn lo lắng hỏi.
Hữu Hi lắc đầu nói: “Không sao”- Nhìn thấy hắn như có điểm thất vọng,
“Ta mang nàng đi”- Lăng Khiếu Dương tính kéo Hữu Hi đi nhưng nàng không chịu.
Lăng Khiếu Dương vừa tính nói, thì nghe được tiếng bước chân, Hữu Hi quynh lên, chỉ vào đống cột trụ bên cạnh bảo hắn qua đó.
Lăng Khiếu Dương không rõ, nhưng nhìn
thấy dáng vẻ lo lắng của Hữu Hi, hắn đành phi thân qua đó, giầu mình sau những cột trụ, Hữu HI lại khôi phục tư thế đứng ban đầu.
Cửa mật thất mở ra, phát ra tiếng, một người phụ nữ cùng nam nhân đi vào