Lãnh Quân Dạ Thiếp

Chương 3: Q.2 - Chương 3




Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi, gương mặt trắng bệch của Hữu Hi, trái tim Lăng Khiếu Dương co rút lại đau đớn. Nàng sợ hắn thậm chí là rất ghét hắn. Sự ôn nhu của nàng cùng nụ cười mềm mại chỉ xuất hiện trước mặt một nam nhân khác. Hắn là ma quỷ, trong mắt nàng hắn ác hơn bất cứ thứ gì, vì nam nhân nàng có thể thay đổi có tính cách quật cường của mình đến cầu xin hắn.

Lăng Khiếu Dương cười lạnh lẽo, hắn muốn xem coi phụ nữ này có gì tài cán mà khiến Hoàng Bắc Thiên hi sinh nhiều như vậy: “Như thế nào, không muốn sao, khúm núm trước mặt ta làm không được sao?”

Lúc nói như vậy, trong lòng hắn mong nàng bỏ đi, vì như vậy chứng tỏ nàng không quan tâm Hoàng Bắc Thiên, không hề yêu hắn sâu đậm. Hắn không biết chứng minh điều đó thì có ích gì. Nhưng trước mắt….

Nàng đứng thẳng dậy, hai mắt thẫn thờ rồi bình tĩnh trở lại nhìn hắn. Môi run rẩy nói ra từng câu từng chữ lạnh như băng: “Chỉ cần ta ở với ngươi một đêm ngươi sẽ bỏ qua cho Hoàng Bắc Song thật sao?”- Giọng nói chậm rãi nhưng run rẩy, nàng sợ, nàng ghét hắn.

Đôi mắt Lăng Khiếu Dương trở nên âm trầm, tay nắm chặt, nhìn tay Hữu Hi run rẩy cởi bỏ quần áo chính mình.

“Nếu đã như vậy, cơ thể của ta có thể giải được mọi oán hận phải không?”- Áo bên ngoài của Hữu Hi rơi xuống đất.

Thân hình cao lớn của Lăng Khiếu Dương thong thả lui về sau, bên trong suy nghĩ như vừa bị giáng một cú đích đáng. Nàng đã đồng ý. Buồn cười thật!! Nàng vốn rất sợ hãi cùng hắn hoan ái, thậm chí còn chết đi, nhưng vì Hoàng Bắc Thiên mà ở trước mặt hắn cởi áo, thắt lưng. Hắn làm được rồi, nhưng không biết nên khóc hay nên cười. Hắn cười khổ, nhìn Hữu Hi!

Hữu Hi kinh ngạc nhìn Lăng Khiếu Dương không nói gì cả: “Ngươi đổi ý sao?”.

Ánh mắt Lăng Khiếu Dương liên tục chuyển động, hắn muốn nàng có rất nhiều cách, nhưng không chấp nhận việc nàng vì nam nhân kia mà hy sinh nằm dưới thân hắn.

Hữu Hi không biết những suy nghĩ của Lăng Khiếu Dương, nhìn Lăng Khiếu Dương mãi vẫn không nói lời nào càng làm nàng không biết hắn nghĩ gì, không nhịn được nói: “Ngươi muốn thế nào đây, ta đang nói chuyện với ngươi đó, ngươi không phải muốn cơ thể của ta sao, lấy đi rồi buông tha cho Hoàng Bắc Song”

Hữu Hi đang nói. nhưng lại cảm giác phần eo căng ra, có người đang giữ lấy thắt lưng nàng ôm chặt. Lồng ngực quen thuộc nhưng đầy sự tức giận. Hữu Hi sợ hãi quay đầu nhìn Hoàng Bắc Thiên. Hoàng Bắc Song vẻ mặt tái mắt, dự tợn như muốn dọa người khác: “Bắc Thiên, ta… ta..!”

Hoàng Bắc Thiên nghiêm mặt không nói lời nào, khom lưng nhặt áo của nàng lên rồi tự tay mặc vào cho nàng, tay hắn, mỗi động tác đều ẩn chứa lửa giận.

Lăng Khiếu Dương rười rộ lên: “Bắc Vương huynh, đây là nữ nhân huynh xem trọng sao, chỉ cần không chú ý liền chạy đến chỗ bổn vương tự tay cởi quần áo”

Tay Hoàng Bắc Thiên siết chặt cánh tay Hữu Hi đến đau, hắn lạnh lẽo nhìu Lăng Khiếu Dương: “Nữ nhân của ta rất thuần khiết, khó tránh khỏi sẽ bị loại người trác bỉ, vô sỉ lợi dụng”

Lăng Khiếu Dương sắc mặt trầm xuống, căm tức nhìn Hoàng Bắc Thiên: “Ngươi dám nhục mạ bổn vương?”

Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng đáp: “Thần chỉ nói như vậy thôi Vương gia chớ để bụng”

“Bổn Vương vì ngươi đã nhẫn nại đủ rồi!”- Lăng Khiếu Dương nổi giận gầm lên, một chưởng sắc bén hướng về Hoàng Bắc Thiên, thân ảnh Hoàng Bắc Thiên chợt lóe lên, đem Hữu Hi đẩy ra ngoài, khiến nàng ngã ngồi trên đất.

Hoàng Bắc Thiên cùng Lăng Khiếu Dương giao đấu, hai người lửa giận phừng phừng, ra tay không chút lưu tình cực kỳ tàn nhẫn.

“Không, đừng đánh nữa, dừng tay đi!”- Hữu Hi bối rối nhìn hai người, lo lắng hét lên.

Hoàng Bắc Thiên cùng Lăng Khiếu Dương chẳng nghe thấy tiếng Hữu Hi, liên tục ra chiêu, mỗi chiêu lại nồng đậm mùi sát khí.

Lăng Khiếu Dương bay lên không trung, muốn một chưởng đánh vào ngực Hoàng Bắc Thiên. Hoàng Bắc Thiên linh hoạt né tránh, thuận thế nhấc chân đá vào bụng Lăng Khiếu Dương. Thân thể Lăng Khiếu Dương rơi xuống bàn, bàn gãy nát vụn. Hắn cau mày, khuỷu tay chảy máu, đôi mắt đen lại đỏ ngàu, hắn còn chưa kịp đứng lên, Hoàng Bắc Thiên đã bay tới đang muốn đá thêm một cước, nhưng tay Lăng Khiếu Dương lại mò được chân bàn sắc nhọn, nhắm ngay đến chỗ Hoàng Bắc Thiên mà đâm vào bả vai.

Hoàng Bắc Thiên đau đớn lui về, Lăng Khiếu Dương nhanh nhẹn đứng dậy, duỗi chân đá Hoàng Bắc Thiên lăn ngã xuống đất, chân đặt lên ngực Hoàng Bắc Thiên, tay nắm chặt tính vung về phía Hoàng Bắc Thiên.

Hữu Hi nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên bị thương, Lăng Khiếu Dương lại tính ra tay giết, nàng nhìn thấy chân bàn vỡ vụng bên cạnh liền cầm lên đánh mạnh vào đầu Lăng Khiếu Dương.

Đầu Lăng Khiếu Dương đau ê ẩm, ngừng tay, quay đầu lại. Đôi mắt đau khổ nhìn Hữu Hi.

Khóe miệng Hoàng Bắc Thiên đầy máu tươi, tung chân đá văng Lăng Khiếu Dương, thân hình cao lớn của Lăng Khiếu Dương bay lên, rơi xuống, bịch một tiếng. Lăng Khiếu Dương thừ người ra, bất động, dường như mất đi ý chí chiến đấu, thần sắc đau khổ lướt qua mặt hắn. Vẻ mặt ấy không phải vì đau đớn mà là vì vết thương trên đầu.

Hoàng Bắc Thiên tiến tới túm lấy vạt áo Lăng Khiếu Dương, đang tính ra tay thì bên ngoại truyền đến một giọng quát nói quát lớn.

“Nghịch tử dừng tay!”

“Vương gia”

Nắm tay Hoàng Bắc Thiên đang dí sát mặt Lăng Khiếu Dương, nghe tiếng quát, liền do dự không cam lòng bỏ tay xuống.

Ánh mắt Lăng Khiếu Dương vẫn không rời khỏi Hữu Hi. Hắn cười, cười trong đau khổ, cười vị bi thương, cười vì mình phát điên.

Lúc này hai người kia đi vào, một bên là mẫu thân Hoàng Bắc Thiên người còn lại là Cao Mạc hộ vệ Hoàng Bắc Thiên. Cao Mạc tiến lên tính đỡ lấy chủ tử, nhưng Lăng Khiếu Dương vung tay đẩy hắn ra.

Lão phu nhân nhìn cảnh tượng xung quanh mà kinh hãi, dõ cây trượng trong tay xuống đất, trách mắng Hoàng Bắc Thiên: “Ngươi.. nghịch tử, còn không quỳ xuống xin vương gia tha tội!”

Lăng Khiếu Dương xoay người, lạnh lùng nói: “Các người ra ngoài, ra ngoài hết”

“Vương Gia…!”- Lão phu nhân tính nói gì đó nhưng Lăng Khiếu Dương giận dữ hét lớn: “Cút hết ra ngoài”

Lão phu nhân cúi đầu: “Vương gia bảo trọng, lão thần cáo lui”. Nói xong tức giận liếc nhìn Lăng Khiếu Dương, vẻ mặt trầm trọng, theo nha hoànn đi ra ngoài cửa lớn.

Hoàng Bắc Thiên che chắn cho thân thể Hữu Hi, cau mày đi ra ngoài, chân bàn trong tay Hữu Hi rơi xuống đất. Nàng đã dùng nó đánh vào đâu Lăng Khiếu Dương, rất mạnh..!

Người đã đi, Lăng Khiếu Dương ngã phịch xuống ghế, máu tươi từ trên đầu theo cổ chảy xuống. Hắn dường như vừa bị một đòn chí mạng, cú đánh vừa rồi của Hữu Hi không đánh vào đầu hắn mà là vào trái tim hắn..

Kẻ làm hắn bị thương không phải Hoàng Bắc Thiên mà là Hữu Hi..

Cao Mạc nhìn vết thương Lăng Khiếu Dương, lấy thuốc ra, lo lắng nói: “Vương gia có nên bẩm báo chuyện này với hoàng thượng, Bắc Vương càng lúc càng làm càn..”

Lăng Khiếu Dương vô lực nâng tay lên, bảo hắn đừng nói, đứng dậy, vết thương vẫn chưa băng bó đã đi vào trong tẩm.

Cao Mạc nhìn dáng vẻ bất thường của Lăng Khiếu Dương, đoán không ra là chuyện gì, hay tìm đại phu đến giúp Vương gia băng bó vết thương.

Hoàng Bắc Thiên không nói một lời, vết thương trên vai đầy máu, Hữu Hi an tĩnh đi phía sau, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ống tay áo Hoàng Bắc Thiên.

“Bắc Thiên, vết thương của ngươi để ta băng bó..”

Hoàng Bắc Thiên trầm mặc.

“Bắc Thiên”- Hữu Hi tiếp tục gọi.

Hoàng Bắc Thiên vẫn không xoay người lại, vẫn đi về phía trước

Hữu Hi nóng nảy, cản đường hắn: “Ngươi giận sao?”

Đôi mắt đen của Hoàng Bắc Thiên nhìn Hữu Hi, tàn nhẫn nói to: “Sau này còn dám tự tiện làm như vậy, cả đời này ta sẽ không quan tâm tới nàng nữa.”

Hữu Hi cắn môi, đau khổ nói: “ nhưng mà, ta không thể cứ nhìn Bắc Song chết được, không thể nhìn nàng đau khổ trong khi đó tất cả mọi việc đều do ta mà ra..”

Hoàng Bắc Thiên lắc đầu: “Không phải do nàng, đừng tự trách mình, ta không muốn nàng vì ta làm những việc như thế, nếu đã là vậy ta sẽ cùng hắn đồng quy vu tận”

Chỉ cần nghĩ tới việc nàng vì hắn mà cầu khẩn Lăng Khiếu Dương, đứng lạnh run ở nơi đó, trái tim hắn đau đến sắp chết. Nếu như hôm nay HỮu Hi dẹp bỏ sỉ diện nằm ở dưới thân Lăng Khiếu Dương, thì người xấu hổ sẽ là hắn.

“Không, không, ta không muốn ngươi chết”- Hữu Hi vội vàng che miệng Hoàng Bắc Thiên lại, mắt hạ xuống nhìn mặt đất, nàng biết, hành động của bản thân là ngu ngốc không những thế còn làm Hoàng Bắc Thiên tức giận.

Hắn giận, vì nàng không quan tâm đến sỉ diện đi cầu khẩn Lăng Khiếu Dương lại còn dùng thân thể của bản thân để trao đổi.

Hoàng Bắc Thiên cầm tay Hữu Hi, gằn từng chữ một:” Có ta ở đây, ta sẽ tự mình giải quyết đừng làm chuyện điên rồ”

Hữu Hi giật đầu: “Ta biết rồi”

Cơn giận của Hoàng Bắc Thiên giống như không khí tan đi, lát sau mới giữ lấy vai nàng cùng nhau hướng về Bắc Vương phủ. Hữu Hi cũng không có dũng khí trở về hoa phường đành phải ở lại phủ để Hoàng Bắc Thiên an bài.

Hai người ngồi trong phòng, Hoàng Bắc Thiên nhìn vào mắt Hữu Hi muốn nói gì đó. Hữu Hi nhận ra trong mắt hắn đang ẩn chứa gì đó: “Ngươi lại có ý định gì vậy?”

“Ta sẽ ra ngoài vài hôm, nàng hãy ở lại Vương phủ chờ ta được không?”

“Ngươi muốn đi đâu?”- Hữu HI có cảm giác rất sợ hãi, không biết Hoàng Bắc Thiên muốn làm gì.

Tay Hoàng Bắc Thiên nắm lấy bả vai Hữu Hi: “Ta đi làm chút việc nhỏ, sẽ mau chóng trở về, nàng hứa với ta sẽ không làm chuyện điên rồ nữa, đừng trở lại hoa phường cứ an tâm ở trong phủ”

Hữu Hi lo lắng hỏi: “Không thể nói cho ta biết ngươi đi đâu sao?”

Hoàng Bắc Thiên không có ý định sẽ nói thật, chỉ hàm hồ đáp: “Sau khi về sẽ kể cho nàng nghe”

Hữu Hi chần chờ gật đầu: “ Nếu như ngươi bắt buộc phải đi, ta sẽ nghe lời không để ngươi lo lắng”

Hoàng Bắc Thiên tới gần Hữu Hi, hôn nhẹ lên môi nàng: “Chốc nữa sẽ có người đưa cơm đến, ăn đi rồi ngủ sớm”

“Uh”- Hữu Hi gật đầu.

Hoàng Bắc Thiên lúc này mới xoay người bỏ đi, hắn không trở về phòng chính minh ngay mà ghé qua chỗ Bắc Song. Lúc này Thượng Quan Dã cũng đã rời đi, dù sao trời cũng tối. Bắc Song ngơ ngác ngồi trên giường, ánh mắt trống rỗng vô hồn.

Hoàng Bắc Thiên ngồi xuống giường Bắc Song, nhìn muội muội hoạt bát của mình biến thành như vậy, trong lòng nhức nhối.

“Bắc Song, chỉ cần muội còn sống, ca ca sẽ không đồng ý để muội gả vào phủ tướng quân, hơn nữa còn tác thành cho hôn sự của muội và Thượng Quan Dã, muội có chịu không?”- Hắn xoa đầu Bắc Song, giọng trầm thấp tỏ ra rất bình tĩnh.

Đôi mắt Bắc Song lấy lại thần sắc xoay đầu nhìn Hoàng Bắc Thiên, khàn khàn giọng nói: “Ca ca, huynh đang gạt muội để muội vui phải không?”

Hoàng Bắc Thiên lắc đầu: “ca ca từ khi nào lại đi gạt muội, khi nào muội hồi phục, ca ca tự sẽ có cách, muội chỉ cần chờ làm tân nương của Thượng Quan Dã là được!”

“Ca ca vết thương của huynh”- Bắc Song nhìn thấy gương mặt Hoàng Bắc Thiên bầm tím trên vai lại còn bị thương có chút xót xa.

“Không sao, những vết thương nhỏ nhặt này có là gì”- Hoàng Bắc Thiên mỉm cười an ủi.

Bắc Song cúi đầu không nhìn Hoàng Bắc Thiên: “Ca ca, huynh cười rồi, từ lúc có Hữu Hi tỷ huynh thay đổi rất nhiều, trước kia huynh không cười nói nhiều như thế”

“Nha đầu ngốc, ca vẫn là ca ca, nghỉ ngơi đi, ăn cơm ngoan, tịnh dưỡng thân thể, chờ làm tân nương đi”

“Ca, huynh thật tốt”- Bắc Song mỉm cười, ôm lấy cổ Hoàng Bắc Thiên.

“Được rồi, nghỉ ngơi đi”- Hoàng Bắc Thiên nói xong đứng dậy, liếc mắt nhìn Bắc Song: “Muội tin ca ca phải không?”

Bắc Song gật đầu: “Muội tin!!”- Trong lòng Bắc Song dấy lên tia hi vọng.

Hoàng Bắc Thiên mỉm cười, xoay người rời đi.

Ngày thứ hai, tâm tình Bắc Song tốt hơn hẳn, nhu thuận rửa mặt, ăn điểm tâm, đi thỉnh an mẫu thân. Bắc Song đứng trước nhuyễn tháp nói: “Mẫu thân, Bắc Song thỉnh an người”

“Lại đây ngồi đi”- Lão phu nhân ngoắc tay, mỉm cười, trong lòng thấy cô đôn trống trải.

“Mẫu thân, Bắc Song lại làm người phải lo lắng”- Bắc Song ôm lấy thắt lưng mẫu thân, xin lỗi vì hành động tự sát của mình khiến mẫu thân lo lắng khổ sở.

Lão phu nhân vỗ về vai Bắc Song, mở miệng tính nói gì đó!! “Kỳ thật, làm phụ nữ một khi đã yêu, nếu tình yêu đó ra đi chắc chắn sẽ trở nên kích động.”

Bắc Song ngẩng đầu nhìn mẫu thân, mỉm cười nói: “Mẫu thân, con thật sự thích Quan Dã, ca ca nói sẽ tìm ra cách giải quyết”

Lão phu nhân ngẩng ra, nhìn Bắc Song: “Ca ca con đã nói những gì”

Hai đôi mắt lóe sáng ôn nhu nói: “Ca ca nói nhất định sẽ tìm cách, sẽ giúp con trở thành tân nương của Quan Dã, thậm chí còn tổ chức hôn lễ”

Lão phu nhân sắc mặt đột biến, buông lỏng Bắc Song ra, sau đó bình tĩnh nói: “Con quả thật không nên gả cho Thượng Quan Dã”

“Trừ Quan Dã ra, con sẽ không lấy ai hết”- Bắc Song kiên định nói.

“Mẫu thân không ngăn nổi con, nhưng con buông tay đi, chỉ như thế Hoàng Bắc Thiên mới không làm việc mạo hiểm. Tốt lắm, chỉ vì hạnh phúc của mình con, để ca gia đình bị trảm, chu di cửu tộc, thân mang trọng tội, con tự mình cân nhắc lấy, mẫu thân không ngăn nổi các con nữa. Lui xuống đi, các con làm mẫu thân thất kinh ngay cả dậy ăn cũng không nổi”- Lão phu nhân nhắm mắt lại, không hề nhìn Bắc Song.

Trái tim Bắc Song rơi thẳng vào vực sâu.

Ca Ca nhất định đã đi làm chuyện nguy hiểm, vì nàng mọi người gặp nguy hiểm. Bắc Song kinh ngạc đi ra từ chỗ mãu thân, trái tim trở nên rối loạn.

“Bắc Song, Bắc Song, nàng đang nghĩ gì vậy”

Có người vỗ nhẹ mặt, gọi tên nàng, Bắc Song lấy lại tinh thần, nhìn thấy Thượng Quan Dã đang đứng trước mặt.

“Khí sắc của muội đã tốt hơn nhiều”- Thượng Quan Dã nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống của Bắc Song, miệng vui vẻ nói.

“Dã ca ca, sau này, đừng tới tìm muội nữa”- Bắc Song cuối cùng cũng phải nói lời tàn nhẫn, đả thương cả hai người

“Bắc Song, nàng đang nói gì vậy?’”- Thượng Quan Dã giữ lấy tay Hoàng Bắc Song. “Nàng nói không cần đến tìm là có ý gì”

Bắc Song khó khăn nói: “Muội đã quyết định sẽ lấy chồng, muội sẽ rất mau chóng trở thành tân nương của người khác, Quan Dã, quên muội đi. Muội xin lỗi”

Thượng Quan Dã đau đớn khí chịu, không hề suy nghĩ liên tục lắc đầu, khôn tin được Bắc Song sẽ nói như vậy: “Nàng gạt ta phải không, nàng nói nhất định sẽ không buông tay? Chúng ta, chúng ta đi, đi tìm một nơi không có ai là được”

“Không”- Bắc Song cắt đứt lời Thượng Quan Dã nói. “Muội còn có cha mẹ, thân nhân, chúng ta không thể ích kỉ như vậy. Chúng ta đi rồi, hoàng thượng trách tội thì người thân xung quanh sẽ ra sao… Quan Dã ca, huynh đi đi, quên đi, quên muội đi”

Bắc Song không nhịn được khóc, nước mắt chảy xuống, mỗi câu mỗi chữ như đâm thấu câm can.

Thượng Quan Dã không đồng ý, hét to: “Không… Nhất định có cách, Bắc Song muội đừng từ bỏ…!”

“Không có các đâu, muội đã quyết định rồi, huynh đi đi”- Bắc Song gỡ bỏ tay Thượng Quan Dã, xoay người chạy đi, lệ rơi đầy mặt.

Thượng Quan Dã đứng yên bất động, đau khổ không chịu nổi, nhìn theo bóng lưng Bắc Song, đau khổ rống lên: “Tại sao,.. tại sao?”

Nhưng không ai trả lời hắn, cũng không ai trả lời được câu hỏi đó, có thể đã là số mệnh.

Bình tĩnh trở lại, Bắc Song nghĩ thông suốt mọi chuyện, vì ca ca, vì mẫu thân, nàng không thể làm lính đào ngũ, nàng quyết định sẽ đồng ý gả đi Nhưng quyết định đó vốn dĩ đã chậm, nàng muốn nói cho Hoàng Bắc Thiên biết nhưng lại nhận được thư Hoàng Bắc Thiên nói nửa tháng sau mới về.

Bắc Song choáng váng, Hữu Hi lo lắng đứng lên, bọn họ biết chắc Hoàng Bắc Thiên đi để làm gì rồi!! Khẳng định là vì hôn sự của Bắc Song. Có biện pháp xoay chuyển sao!!.

Bắc Song vội vàng chạy tới phòng mẫu thân, một tay ôm lấy mãu thân rồi hỏi: “Mẫu thân, làm sao bây giờ? Ca Ca sẽ không sao đứng không, con không nên để huynh ấy đi mạo hiểm, con đồng ý gả cho tướng quân, nhưng ca ca đã không nói lời nào bỏ đi, mẫu thân làm sao đây?”

Lão phu nhân trấn tĩnh ngồi yên, trầm mặc hồi lâu, thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Là phúc hay họa phải xem tạo hóa ra sao, nếu là họa thì tránh không được, lo lắng điên cuồng cũng chẳng ích gì”

Bắc Song cuối đầu nuốt nước mắt. Nàng sợ sữ ương bướng của mình mang đến phiền toái cho Bắc Song, sẽ khiến căn nhà này bị nghiền nát, Nhưng bây giờ cũng chỉ biết chờ đợi.

Trong khi Hữu Hi và Bắc Song lo lắng bất an, thì lão phu nhân thản nhiên bình tĩnh. Chuyện gì tới thì cũng sẽ tới, tránh không được!! Hữu Hi đếm từng ngày qua đi, ngóng trông Hoàng Bắc Thiên trở lại, ngóng đến muốn hư mắt. Nàng đáp ứng Hoàng Bắc Thiên ở lại vương phủ, chờ hắn, không để hắn lo lắng.

Chớp mắt đã quan hơn 10 ngày, Hoàng Bắc Thiên vẫn chưa về, Hữu Hi lo lắng ăn không ngon ngủ không yên.

Hôm nay, lại một đêm dài triền miên, Hữu Hi không biết đã đếm bao nhiêu cừu mới ngủ được nhưng vẫn cứ mơ mơ màng màng. Không biết bao lâu, trong giấc mơ, nàng cảm giác có ai đó đang vuốt ve gương mặt, động tác ôn nhu mang theo tình yêu say đắm khiến nàng phải mở mắt. Thừ người một lát, Hữu Hi mỉm cười, ôm lấy mặt người trước mắt.

“Bắc Thiên, ngươi về rồi, ta không nằm mơ chứ?”- Trong giọng nói chứa đựng sự vui sướng, cảm giác như đang thở phào nhẹ nhõm, đã về, rốt cuộc đã về, chỉ là hơn mười ngày nhưng cảm giác lại cách biệt mấy chục năm, nàng nhớ hắn, lo lắng cho hắn, thật sự rất nhớ!!

“Không phải mơ đầu đồ ngốc!!”- Hoàng Bắc Thiên vừa trở về, đã vội chạy tới bên nàng, ôm chặt lấy Hữu Hi. “Ta về rồi, đã để cho nàng phải lo lắng.

Hữu Hi buông Hoàng Bắc Thiên ra, nhìn hắn sau nhiều ngày không gặp mặt: “Ngươi đi đâu làm gì, có phải rất nguy hiểm không?”

Hoàng Bắc Thiên bình thản nói: “Việc nhỏ thôi đừng để tâm”

“Ta rất sợ, tâm trạng rất bất an mà không hiểu tại sao”- Hữu Hi gắt gao giữ lấy Hoàng Bắc Thiên sợ hắn sẽ biến mất.

“Đừng sợ nữa, mọi chuyện đã qua rồi!”- Hoàng Bắc Thiên mỉm cười.

Đúng vậy, mọi chuyện đã qua. Mấy ngày sau, Bắc Vương phủ lại nhận được thánh chỉ khác, vẫn là ban hôn cho Bắc Song, nhưng lần này là ban hôn cho Bắc Song và Thượng Quan Dã.

Thật là chuyện tốt khiến ai nấy đều vui vẻ. Sóng gió qua đi, sự lo lắng biến mất, khí tức của màu xuân mỗi lúc một rõ rệt, Bắc Song và Thượng Quan Dạ lại tươi cười với nhau. Hữu Hi cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong thư phòng Hoàng Bắc Thiên vẫn đang chăm chú cúi đầu viết gì đó/

Hữu Hi nhẹ nhàng cúi sát mặt Hoàng Bắc Thiên, nhìn hắn từ mi mắt đến môi. Tất cả đều toát ra mùi vị của nam nhân. Hữu Hi vươn tay gõ gõ bàn, hấp dẫn sự chú ý của Hoàng Bắc Thiên: “Bắc Thiên,ngươi mau nói cho ta biết, ngươi làm thế nào mà hoàng đế lại thu hồi thánh chỉ”- Chẳng phải quân vương không bao giờ nói đùa sao?

Hoàng Bắc Thiên ngẩng đầu, hôn trộm Hữu Hi rồi nói: “Chuyện đã giải quyết xong là tốt, đừng nên tò mò như vậy”

Hữu Hi bĩu môi thở dài: “Đúng là hảo ca ca, không nói thì thôi, là ra sai. Ngươi đẹp trai tuấn tú lịch sự như vậy đi đâu gặp ai, ai cũng thích. Suốt nửa tháng nay, ngươi sau khi đi tìm hoàng thượng… hoàng thượng cảm thấy hứng thú, giống như là tình yêu sét đánh với ngươi liền “coi trọng” giữ ngươi ở lại sao?”

Hoàng Bắc Thiên cau mày, tay giữ lấy cằm Hữu Hi: “Đầu óc của nàng lại nghĩ bát nháo cái gì thế này, lại còn hoài nghi ta bán đứng chính mình sao? Nữ nhân các người không còn chuyện gì để nói lại đi nói chuyện không biết xấu hổ này sao?”

Hữu Hi cười nói: “Phải, đúng là như thế đấy, ta tò mò cuộc sống của ngươi suốt nửa tháng qua, chắc chắn có rát nhiều mỹ nữ.. còn có… người nào làm cho ngươi tỏ ra thần bí như vậy đến ta cũng không thèm nói cho biết”

“Có phải muốn ta chỉnh đốn nàng không? Từ khi nào lại trở nên giảo hoạt như thế chứ”- Hoàng Bắc Thiên tới gần Hữu Hi, hơi thở của hắn mơn man trên mặt nàng, bờ môi xâm chiếm lấy môi nàng, liên tục hôn, thở gấp.

“Bẩm báo Bắc Vương, Trấn Bắc Đại tướng quân cầu kiến”- Ngòai cửa vang lên giọng nói cắt đứt khoảng thời gian ngọt ngào của hai người.

Sao hắn lại đột nhiên đến đây? Thật kỳ lạ. Hoàng Bắc Thiên trầm xuống một lát, đứng lên nói: “Mời đại tướng quân vào phòng khách”

“Vâng ạ”-

Hữu Hi nhìn mặt Hoàng Bắc Thiên có chút bất an: “đại tướng quân? Chẳng lẽ xảy ra chuyện sao?”

“Yên tâm, không có việc gì đâu. Ta đi một lát rồi trở về”- Hoàng Bắc Thiên hôn lên trán hữu Hi rồi đi ra ngoài cửa.

Hình như là nhân vật quan trọng, xem bộ dạng nghiêm trọng của Hoàng Bắc Thiên, Hữu Hi cảm giác có gì đó không ổn.

Hoàng Bắc Thiên vừa đi đến phòng khách đã thấy Trấn Bắc Đại tướng quân đang cùng mẫu thân hàn huyên. Hoàng Bắc Thiên tiến vào sảnh, chắp tay, cất cao giọng nói: “Không biết tướng quân đến nên không thể nghênh đón.”

“Không sao, là ta từ xa viếng thăm đường đột thế này”- Đại Tướng Quân ăn nói khách khí nhưng vẻ mặt cuồng vọng, đầu ngẩng cao, giọng nói oai phong lẫm liệt.

Đại Tướng quân xoay người lại, thân hình cao lớn, sắc mặt hồng nhuận, hai mắt lấp lánh, râu để dài, mặc dù đã ngoài năm mươi nhưng khí chất bất phàm.

Lão phu nhân cười nói: “Đại Tướng quân ghé thăm tệ xá là niềm vinh hạnh chứ sao lại đường đột”

Tướng quân nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Thiên, cười nói: “Nghe nói thánh chỉ đã ban xuốn, muội muội của ngươi sắp sửa lập gia thất, thật đáng mừng”

Hoàng Bắc Thiên chắp tay, khách khí nói: “Cũng nhờ tướng quân nói vài câu mới có thể đặc xá cho muội muội”

“Hôm nay đến đây cũng là để tham quan thành”- Tướng quân nói xong dừng lại một chút. “Mặc khác là muốn gửi đến tin vui”

“Thật không biết tướng quân muốn nói đến tin vui gì?”- Lão phu nhân nhìn đại tướng quân nghi ngờ hỏi

Đại Tướng quân cười to, tay vuốt chòm râu, vẻ mặt tự hào nói: “Ta có một tiểu nữ năm nay vừa tròn 18, dịu dàng xinh đẹp, chưa có hôn phu, ta muốn hỏi xem Bắc Vương đã có ý trung nhân chưa, nếu chưa ta muốn kết thân”

Trấn Bắc Đại Tướng quân vừa nói xong, lão phu nhân giật mình, Hoàng Bắc Thiên cau mày nhăn mặt. Sau đó, Hoàng Bắc Thiên khách khí nói: “Không dám dối gạt thành ý của Đại Tướng quân, tiểu vương đã có hôn ước, sợ rằng phải phụ tâm ý tướng quân”

Tướng quân mặt trầm xuống, cười xòa: “Chỉ là vị hôn thể, từ chối là được có khó khăn gì đâu, nữ nhi bảo bối của ta chắc chắn vẫn hơn”- Lời nói thật thô lỗ,

Hoàng Bắc Thiên trấn tĩnh nói: “Tướng quân bớt giận, có thể thành thân với con gái đại tướng quân, tiểu vương cao hứng còn không kịp, chỉ là đã có hôn ước nên không thể bỏ rơi, mong rằng tướng quân tha thứ”

Trấn Bắc Tướng quân đứng bật dậy, ngạo nghễ nói: “Là dân nữ nhà nào, ta sẽ buộc nàng ta thối hôn”

Lão phu nhân nóng lòng, Trấn Bắc Tướng Quân ai mà không biết, nắm trong tay quyền binh, quyền lực rất lớn, ngay cả thấy hoàng đế đều không phải quỳ lạy, có thể thấy được, quyền thế binh lực của hắn có thế lực lớn thế nào.

Hoàng Bắc Thiên vẻ mặt lạnh lùng, bất bình nói: “Chuyện này không quan hệ đến nàng ấy, dù nàng thối hôn, tiểu vương cũng sẽ không lấy ai khác ngoài nàng”

Trần Bắc Tướng quân trong lòng tức giận, thầm mắng, đáng ghét, một Bắc Vương nhỏ nhoi không biết cảm kích còn dám cự tuyệt hắn, ngay cả hoàng đế còn không dám. Trong lòng ác khí trào lên, nữ nhi hắn coi trọng Hoàng Bắc Thiên, trừ Hoàng Bắc Thiên ra sẽ không lấy ai làm chồng.

Không đồng ý, tự hắn sẽ có cách, lập tức vung tay áo tức giận nói: “Đã làm mất thời gian, cáo từ”

“Tướng quân đi thong thả”- Lão phu nhân đứng dậy tiễn, Hoàng Bắc Thiên trầm tư.

Trấn Bắc Tướng quân nổi giận đùng đùng bỏ đi, rời khỏi đại sảnh, nhìn thấy một người phụ nữ vẻ mặt tái nhợt tóc ngắn kì quái, nam không ra nam, nữ không ra nữ, nhưng gương mặt lại xinh đẹp, chỉ nhìn thoáng qua rồi bỏ đi.

Hoàng Bắc Thiên quay người lại đã thấy Hữu Hi đứng ngoài cửa, tâm Hoàng Bắc Thiên cứng lại. Hữu Hi cũng nghe được. Sóng gió vừa qua sóng gió khác lại tới.

Hữu Hi cũng biết vị tướng quân kia rất có quyền thế giống như những nhân vật trong tiểu thuyết như Ngao Bái, ngay cả hoàng đế cũng kính nể vài phần. Nàng cũng biết, suốt nửa tháng Hoàng Bắc Thiên đi tới phủ Bắc Tướng Quân, nhờ vị tướng quân ngang ngược này trình tấu chương lên hoàng đế nói hBắc Song và Thượng Quan Dã tâm đầu ý hợp, chẳng thể phân cách mong hoàng thượng thu hồi thánh lệnh.

Hoàng thượng nhìn thấy tấu chương của lão thần liền nhân nhượng, quân thì không thể nói đùa nên đành phải sửa lại thánh chỉ, ban hôn cho Thượng Quan Dã không ngờ lại tạo nên một mối nhân duyên hoàn mỹ.

Hôm nay, Hoàng Bắc Thiên bị tướng quân nhìn trúng, muốn chọn làm con rể thật sự khiến người khác đau đầu. Ông trời muốn hành hạ người khác sao!

Nàng không biết nên làm gì bây giờ, nỗi bất an lo sợ tràn ngập, vả lại hôn sự của Bắc Song cũng sắp diễn ra.

Không khí xung quanh thật vui vẻ, Bắc Song cùng Thượng Quan Dã dắt tay nhau vào động phòng, tình yêu của họ cuối cùng cũng đơm hoa. Hữu Hi vì hai người họ mà vui vẻ. Bắc Song thành thân rồi, Bắc Vương phủ lại ít đi một người, cũng ít đi niềm vui, niềm vui duy nhất là tin tức về muội muội sống rất tốt.

Hoàng Bắc Thiên đã hoàn thành trách nhiệm một người anh, mặc dù chính mình lại vướng phải phiền toái lớn hơn nữa, nhưng Hữu Hi đồng ý với cách làm Hoàng Bắc Thiên.

Cuộc sống mỗi ngày trôi qua trong lo âu, Hữu Hi chiết hoa mà không yên lòng, nàng thực hiện hứa hẹn của mình, mỗi ngày nấu cơm cho Hoàng Bắc Thiên, lại còn may đồ làm giày cho hắn. Ngón tay bị kim đâm đầy lỗ, nhưng vẫn gắng chịu, Hoàng Bắc Thiên nhiều lần bảo nàng bỏ đi, nhưng nàng không đồng ý, còn nói là hắn xem thường nàng.

Nửa tháng trôi qua trong ngọt ngào cùng lo lắng, Hoàng Bắc Thiên biết rất rõ Trấn Bắc Tướng quân sẽ không dễ dàng dừng tay. Nước cờ cuối cùng này hắn không muốn đi, nhưng có người đang ép hắn, làm cho hắn không còn cách nào khác.

Hôm nay, gió nhẹ trời nắng ấm, khí trời tốt, Hoàng Bắc Thiên bận bịu mấy hôm nay cuối cùng cũng nghỉ ngơi một ngày, Hữu Hi làm bánh trái hình trái tim mang tới cho Hoàng Bắc Thiên, một phần đưa cho lão phu nhân.

Hai người ở trong thư phòng, mặc dù Hoàng Bắc Thiên không nếm được mùi vị, nhưng tất cả đều do Hữu Hi tự tay làm, dù có bị khét hay người cùng ăn chung một cái hết sức ngọt ngào. Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói: “Hoàng Bắc Thiên tiếp chỉ”

Hữu Hi nghe thấy hai chữ thánh chỉ liền run rẩy, cái bánh hình trái tim trong miệng cũng nghẹn lại, đứng lên, hoảng sợ nhìn Hoàng Bắc Thiên.

Hoàng Bắc Thiên cũng đứng dậy, đôi mắt đen thẫm, vẻ mặt lạnh lùng, đi nhanh ra cửa.

“Bắc Thiên”- Hữu Hi giữ lấy tay hắn, Hoàng Bắc Thiên quay lại nhìn Hữu Hi: “Đừng lo, ta tự biết sẽ phải làm thế nào”

Hai người cũng đoán được nội dụng thánh chỉ, Hoàng Bắc Thiên đi ra ngoài chỉ nhìn thấy một nam nhân đứng trong sân. Lão phu nhân cúi người quỳ xuống, Hoàng Bắc Thiên cũng quỳ xuống.

Hữu Hi nghe được lờ mờ người tuyên đọc nói: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết..:” muốn Hoàng Bắc Thiên lấy nữ nhi của Trấn Bắc tướng quân.

Trái tim Hữu Hi như bị thắt chặt, hít thở không thông, sắp ngất đi, nàng đang cảm nhận được rất rõ ràng nỗi đau của Bắc Song lúc nhận được thánh chỉ ban hôn.

Thánh chỉ đọc xong, chỉ nghe lão phu nhân nói: “Tạ ơn hoàng thượng ân điển.

Hoàng Bắc Thiên đứng lên, không tiếp thánh chỉ, lạnh lùng nói: “Xin trở về bẩm báo hoàng thượng, thần đã có hôn ước không thể tiếp chỉ”

“Nghịch tử”- Lão phu nhân khiển trách, rồi để nha hoàn đỡ đứng dậy, đi tới chỗ người đọc thánh chỉ: “Lão nhân tiếp chỉ, tạ chủ long ân, xin mời công công vào nghỉ ngơi”

Người đọc thánh chỉ liếc mắt nhìn lão phu nhân: “Nếu lão phu nhân đã tiếp chỉ, những lời Bắc Vương nói coi như ta không nghe thấy, cứ đúng ngày mà thành hôn”

“Vâng!”- Lã phu nhân mỉm cười. “Người đâu, dẫn đại nhân vào phòng nghỉ cho khách nhớ hầu hạ chu đáo.”

Hoàng Băc Thiên vẻ mặt xanh mét, xoay người trở lại thư phòng chỉ nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Hữu Hi.

Nàng đi tới bên cạnh Hoàng Băc Thiên, ôm lấy hắn thật chặt, mặt áp vào ngực hắn: “Bắc Thiên, chúng ta yêu nhau đã mang lại cho ngươi nhiều đau khổ, khiến ngươi phải nổ lực cố gắng”- Bờ vai hắn tuy rộng, nhưng nhiều gánh nặng cùng đặt trên vai như vậy thì cũng tới lúc vai phải sụp xuống

Hoàng Băc Thiên siết chặt tay, áp sát Hữu Hi vào cơ thể mình: “Nàng đang nói gì vậy, ta không muốn nghe, ta chỉ muốn nghe nàng nói yêu ta, nói sẽ không bao giờ rời ta mà đi”

“Ta yêu ngươi, rất rất yêu, sẽ không bao giờ rời xa ngươi!!”- Mặc cho đang ở cạnh nhau hay bị chia cắt, trái tim nàng và hắn mãi mãi ở cùng một chỗ.

Được yêu nhau đã là một điều hạnh phúc nhưng cũng thật khổ sợ. Hai người ôm nhau, lần đầu tiên trong lòng dấy lên những cảm xúc khác nhau.

Quần áo cho Hoàng Băc Thiên chỉ mới may được một nửa nàng ngày đêm cố gắng hoàn thành. Dưới ánh nến, Hữu Hi cúi đầu, chăm chú may vá.

“An cô nương”

Một giọng nói già nua vang lên, nàng xoay người là mẫu thân Hoàng Bắc Thiên. Hữu Hi vội vàng đứng dậy: “Lão phu nhân, người sao lại tới đây, mời ngồi”- Hữu Hi vừa nói vừa tiến lên, dìu lão phu nhân ngồi xuống ghế. “lão phu nhân có việc gì sao?”

Lão phu nhân cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói: “Chuyện hoàng thượng hạ thánh chỉ chắc cô nương cũng biết”

“Vâng”- Hữu Hi cắn môi “Ta biết”

“Ta biết cô nương thật tâm với Bắc Thiên, thế nhưng..”

“Lão phu nhân người không cần nói, ta hiểu hết”

“Hãy để ta nói hết”- Lão phu nhân khoác tay áo. “Nếu như không phải do mối nhân duyên của cô nương và vị vương gia xấu xa kia, nói không chừng cũng không có nhiều chuyện phát sinh như thế. Ta mặc dù già, nhưng không hồ đồ, hoàng thượng đi từng bước đều tính rất kỹ, mỗi bước đều nguy hiểm, Hoàng Băc Thiên có tiền vàng, Trấn Bắc tướng quân có binh quyền. Hôn sự của Bắc Song là do Hoàng Băc Thiên xin Trấn Bắc Tướng quân tấu lên hoàng thượng. Tấu chương ấy chắc chắn đã làm cảnh tỉnh hoàng đế, không nên ép buộc… Nhưng hoàng đế được nhiên cũng nghĩ đến cái lợi cái hại, nếu như để Hoàng Băc Thiên và trấn Bắc Tướng quân kết thông gia, thì Trấn Bắc tướng quân như hổ mọc thêm cánh. Chính vì thế hoàng thượng mới hạ chỉ vừa làm thảo mãn Bắc Tướng quân vừa có thể khiến tâm trí Hoàng Băc Thiên suy sụp.”

“Hoàng Băc Thiên đã cự tuyệt ra mặt khi Trấn Bắc Tướng quân đề cập đến việc hôn nhân, vốn đã chọc giận ông ta, hai người lại không hề màng tới. Hoàng đế càng không sợ việc Hoàng Băc Thiên cùng Trấn Bắc Tướng quân kết thông gia. Bởi vì những việc Hoàng Băc Thiên làm cho cô nương, cô nương biết, ta biết, hoàng đế càng hiểu rõ. Bắc Thiên vì một người phụ nữ bỏ qua cả núi vàng núi bạc, tình nguyện đối đầu cùng Vương gia, thậm chí không sợ quyền lực mà ra tay đánh Lăng Khiếu Dương, chính vì thế hoàng đế cũng hiễu rõ Bắc Thiên muốn lấy người khác nên chuyện hôn sự chỉ có thể ép buộc”

“Bắc Thiên không có quyền đánh Lăng Khiếu Dương, mặc dù đã trừng phạt bằng cách nộp ngân lượng cho quốc phố, việc này xem như qua đi, nhưng trong tâm vốn đã khúc mắc. Việc tứ hôn lúc này, nhìn như là rút lui, nhưng thật chất là li gián Hoàng Băc Thiên cùng Trấn Bắc Tướng quân không để chuyện cấu kết xảy ra. nếu như Hoàng Băc Thiên đồng ý lấy chi nữ của Tướng quân cũng nói rõ hắn là kẻ tuyệt tình. Đồng thời vì việc này, mà Hoàng Băc Thiên đối với Tướng quân ghi hận.

Chuyện tứ hôn, chắc chắn là chủ ý của Trấn Bắc Tướng quân, ông ta dĩ nhiên sẽ cảm kích hoàng ân, nếu như Hoàng Băc Thiên kháng chỉ, như vậy hoàng thượng sẽ chớp lấy thời cơ loại bỏ hắn.. Trấn Bắc Tướng quân vì xấu mặt sẽ ra tay giúp hoàng thượng, như thế hoàng thượng sẽ dnah chính ngôn thuận loải bỏ Hoàng Băc Thiên.”- Lão phu nhân nói xong nhìn Hữu Hi. “Ta nói nhiều như vậy, không biết cô nương đã rõ chưa? Cô nương ở bên cạnh Hoàng Băc Thiên chỉ mang lại tai hoạ, bức Hoàng Băc Thiên đến con đường cùng. Cho nên ta chỉ hi vọng cô nương rời đi để cho cả hai đều có con đường sống”

Hữu Hi siết chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay cũng không thấy đau, lão phu nhân đã nói rất rõ.

“Cô nương nếu yêu Hoàng Băc Thiên, thì hãy rời bỏ hắn..”- Lão phu nhân đứng lên rồi đột nhiên quỳ xuống trước mặt Hữu Hi. “Xem như già ta cầu xin cô nương. đừng khiến cho Hoàng Băc Thiên trở thành thần tử bất trung kết quả bị chu di cửu tộc’

Hữu hi thất kinh quỳ xuống trước mặt Lão phu nhân, nhìn gương mặt bà đầy nếp nhăn già đi theo năm tháng, mặt đầy lệ lòng nàng đau đớn, nhưng cũng ra quyết định: “Lão phu nhân người đứng dậy đi, ta hiểu, ta hiễu rất rõ, ta sẽ không để Hoàng Băc Thiên xảy ra chuyện gì đâu”

“Cô nương đồng ý rồi sao?”- Lão phu nhân tha thiết nhìn Hữu HI

Trái tim Hữu Hi như bị nứt ra, nàng đứng lên ngồi vào bàn: “Ta làm xong xiêm y lập tức sẽ rời đi, ta chỉ mang bộ xiêm y này đến cho Hoàng Băc Thiên… làm xong, xong hết rồi.. ta sẽ đi”

Hữu Hi lau đi nước mắt, cúi đầu, tiếp tục may áo, mỗi một mũi may là cả tâm ý của nàng dành cho người mình yêu.

Lão phu nhân đứng dậy, nhìn Hữu Hi cuối cùng xoay người rời đi. Bà phải bảo vệ con trai mình, đó là nỗi sợ sợ hãi duy nhất của bà.

Trời sáng, Hữu Hi một đêm không ngủ, quần áo trong tay rốt cuộc đã xong, mặc dù có hơi thô nhưng xem ra vẫn mặc được. Hữu Hi ôm lấy xiêm y mà khóc.

“Hữu Hi, sao nàng lại khóc!!”- Hoàng Bắc Thiên đi vào nhìn thấy Hữu Hi ôm lấy xiêm y mà rơi lệ, liền tiến đến ôm lấy nàng.

“Không có, không có, chỉ là có chút kích động ta đã hoàn thành một việc rất vĩ đại” Hữu Hi đưa xiêm y lên ướm thử xem mặc hợp không.

“Nàng cả đêm không ngủ”- Hoàng Bắc Thiên cau mày, nhìn hai tròng mắt hồng hồng của Hữu Hi đau lòng hỏi.

“Không, chẳng qua đêm qua ta có cho rượu vào thức ăn nên mới thế”- Hữu Hi đứng dậy, giúp Hoàng Bắc Thiên cởi ngoại sam. Rồi cầm lấy xiêm y mới, mặc vào cho Hoàng Băc Thiên.

Bàn tay nhỏ bé của Hữu Hi giúp hắn chính sửa từng nếp nhăn, nước mắt ko6ng nhịn được mà trào ra. Hoàng Băc Thiên nắm lấy tay Hữu Hi, nhìn đôi mắt sưng đỏ, vẻ mặt ửng hồng, nước mắt rơi xuống: “Nước mắt này là sao?”

“Không có việc gì!”- Hữu Hi nâng tay lau nước mắt. “Có thể mắt không thoải mái chắc do quá mệt”

Hoàng Bắc Thiên đau lòng ôm lấy nàng nói: “Ăn điểm tâm rồi nghỉ ngơi đi, quần áo làm lúc nào chả được, không phải vội”

“Uh, có cơ hội ta sẽ làm giày cho ngươi”

“Ai, thật sự không có cách nào trừng trị nàng mà, mau nghỉ ngơi đi, ta đi đun thuốc cho nàng sẽ như trả công nàng đã vất vả”

Hoàng Bắc Thiên mặc bộ quần áo do Hữu Hi đích thân làm trong lòng có chút đắc ý tâm trạng cực kỳ tốt. Đang muốn xoay người ra ngoài thì bị Hữu Hi nắm lấy: “Bắc Thiên ta không muốn ngủ, ta muốn đi xem pháo hoa”

“Trời vẫn còn sáng mà? Nàng mau nghỉ ngơi đi!”- Hoàng Bắc Thiên trừng mắt sau đó nghĩ ngợi nói: “Buổi tối ta dẫn nàng đi xem”

“Được!” Hữu Hi áp mặt vào lưng Hoàng Bắc Thiên, nước mắt ướt đẫm gương mặt, ôm hắn cảm nhận rõ mùi hương của hắn, nghe tiếng trống ngực của hắc, Bắc Thiên hẹn gặp lại, tha thứ cho nhu nhược của ta.

Hữu Hi nằm xuống nghĩ ngơi, Hoàng Bắc Thiên mặc quần áo do Hữu Hi may đi ra ngoài. Đứng trước cửa không nhịn được nhìn vào gương, có chút hài lòng cùng cao hứng, đây là do nữ nhân hắn yêu vì hắn mà làm.

Nàng muốn xem pháo hoa, hắn sẽ thoả mãn tâm nguyện của nàng. sau đó xoay người rời khỏi phòng Hữu Hi, đi phân phó người chuẩn bị bắn pháo hoa. Hoàng Bắc Thiên rời đi, Hữu Hi cắn môi, khóc to, đau lòng không cách nào khống chế nỗi cảm xúc bản thân.

Bắc Thiên, hẹn gặp lại, hẹn gặp lại!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.