Vương phủ một mảnh âm trầm, ba vị thái y xuất sắc nhất trong cung đang tích cực cứu chữa quý phi.
Lăng Khiếu Dương nhíu chặt mày, vẻ mặt lo lắng, giữ chặt tay Quý Phi, trong mắt sợ hãi mất đi thứ gì đó.
Tay của Quý Phi lạnh ngắt, tay Lăng Khiếu Dương cũng vậy, hắn gắt gao nắm lấy tay Quý Phi, một khắc cũng không buông ra.
Sau một lát, Thái Y cũng ngừng lại. Con ngươi đen của Lăng Khiếu Dương ngưng trọng lo lắng, lo lắng không yên hỏi: “Thế nào?”
Thái Y cẩn thận trả lời: “Khởi bẩm vương gia, Quý Phi tạm thời không có nguy hiểm về tính mạng”
“Cái gì mà tạm thời!”- Lăng Khiếu Dương cau mày cấp bách quát một tiếng. Ba vị thái y lập tức quỳ xuống trên mặt đất: “Khởi bẩm vương gia, Quý Phi nương nương mới vừa được giải độc, từ từ mới tỉnh dậy được”.
Lăng Khiếu Dương nghe thái y nói, trái tim hoàng sợ cùng bất an, hắn tức giận rống lên: “Nếu như trị không hết cho Mẫu Phi, ta sẽ đem các ngươi đi chôn cùng!”
“Nô tài sẽ toàn lực chữa trị!”- Ba vị thái y nơm nớp lo sợ trả lời, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
Con ngươi của Lăng Khiếu Dương âm trầm mà thống khổ nhìn Lan Quý Phi, quan sát gương mặt nhợt nhạt của mẫu phi
vừa đau lòng vừa tức giận, là ai, là ai hạ độc Mẫu Phi, hắn nhất định sẽ làm cho kẻ đó chết không có chỗ chôn.
….
Chuyện Quý Phi trúng độc đã làm kinh động đến mọi người trong phủ, ngay cả Hữu Hi cũng không ngủ được.
Là ai hạ độc chứ? Thuốc để ở phòng bếp
chỉ có nàng và Khai mama, tựa hồ có điều gì đó quá trùng hợp, Hữu Hi
đang suy nghĩ, thì cửa bị ai đó thô lỗ đá văng, làm cho Hữu Hi từ trên
giường ngồi bật dậy.
“Vương gia!”- Hữu Hi sau khi nhòn rõ ai, không nhịn được mà hô nhỏ, kinh hoàng nhìn Lăng Khiếu
Dương, đoán không ra lúc này hắn tới đây làm gì, không phải đang chăm
sóc Quý Phi sao?
Lăng Khiếu Dương vẻ mặt lo lắng, trong
mắt bắn ra tia hung tàn chỉ muốn giết người, đi tới trước mặt Hữu Hi,
khom lưng xuống, dùng tay bóp cổ họng Hữu Hi, nghiến răng nghiến lợi
nói: “Nói có phải ngươi hạ độc không?”
Tay Lăng Khiếu Dương mạnh mẽ siết chặt, làm cho Hữu Hi thở khó khăn, nói không nên lời, liều mạng đẩy tay Lăng Khiếu Dương.
“Nói…!”- Lăng Khiếu
Dương dữ tợn rống giận, tay dùng sức lớn hơn, thân thể Hữu Hi không tự
chủ đứng lên, hai mắt mở to thống khổ nhìn Lăng Khiếu Dương.
Tay của hắn giống như muốn bẻ gãy cổ nàng, chỉ cần dùng lực hơn một chút nữa, thì nàng đã đi gặp Diêm Vương.
Lăng Khiếu Dương nhìn gương mặt thống khổ của Hữu Hi, vẻ dữ tợn thu lại một chút, hung hăng bỏ tay xuống, buông
cổ Hữu Hi ra, thân thể Hữu Hi nặng nề ngã ngồi trên giường, thở vội
vàng, kịch liệt ho khan đứng dậy.
“Nói chuyện!”- Hai mắt Lăng Khiếu Dương mang theo thị huyết tức giận nhìn Hữu Hi, lớn tiếng thét to.
Hữu Hi quay đầu nhìn lại Lăng Khiếu Dương: “Ta không hạ độc, không phải do ta làm!”
Lăng Khiếu Dương âm tàn nó: “Nếu
như ta nhớ không lầm, ngươi đã từng nói sẽ trả thù ta, đây là cách ngươi trả thù sao? Uh? Thuốc độc được bỏ vào lúc ngươi ở phòng ăn phải không”.
Hữu Hi hít sâu, mặt không đổi sắc, bình thản nói: “Ngươi nghĩ ta hèn hạ như ngươi sao, dùng độc làm nguy hiểm đến tính mạng
người khác, chỉ có người như ngươi mới có thể làm nên chuyện đó”
Lăng Khiếu Dương nhìn mắt Hữu Hi, thần
sắc trên mặt, không chút bối rối chột dạ. Hắn thở dốc, nện một quyền vào cột chống đỡ giường, rầm một tiếng, đỉnh giường rơi xuống, Hữu Hi hoảng hốt thét lên, tránh né cột giường, rống giận: “Ngươi điên rồi sao!”
Tay Lăng Khiếu Dương chỉ vào mặt Hữu Hi, vẻ mặt xanh mét: “Ngươi nhớ kỹ cho bổn vương, nếu như bổn vương tìm được chứng cớ là do ngươi làm, bổn vương cho ngươi chết không có chỗ chôn!”.
Hữu Hi hướng về Lăng Khiếu Dương lớn tiếng hô to: “Ngươi vĩnh viễn không có cơ hội, ta không làm chuyện gì thẹn với lương tâm!”- Vẻ mặt quật cường.
Lăng Khiếu Dương mang theo tức giận tới
gần Hữu Hi, tay hung hăng nắm lấy cằm Hữu Hi, làm hco nàng đối diện với
hặn, tức giận uy hiếp nói: “Lời ngươi nói, tốt nhất là sự thật, nếu không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!”
“Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ phóng khoáng thông minh hơn, đừng hàm oan cho ta”- Hữu Hi không nhịn được nói.
“Miệng lưỡi lời hại, một ngày nào đó ta sẽ rút lưỡi của ngươi”- Lăng Khiếu Dương nhìn theo gương mặt nhỏ nhắn quật cường của Hữu Hi, thân thể đứng thẳng, phất tay áo rời đi.
Ngực Hữu Hi phập phồng, cổ họng đau đớn,
nhìn theo bóng lưng Lăng Khiếu Dương rời đi, bàn tay nhỏ nắm chặt đấm
xuống chăn, tại sao lại như vậy, tại sao mọi phiền toái luôn đổ lên
người nàng, nàng tuyệt đối không ngồi đây chờ chết.
Quý Phi vì uống thuốc mới trúng độc,
thuốc lúc nấu chỉ có nàng cùng Khai Mama, Khai mama đã làm việc nhiều
năm ở vương phủ, tự khắc mọi nghi vấn sẽ đổ lên đầu nàng, nhưng nàng với Khai mama hiềm khích không nhỏ.
Hữu Hi nghĩ xong liền ngồi dậy mang giày, đi ra ngoài, nàng muốn tìm Khai mama hỏi cặn kẽ, bị người khác đổ oan
làm chuyện xấu nàng sẽ không thể nào ngủ được, hy vọng ra ngoài có thể
tìm được manh mối.
Đêm khuya, Hữu Hi đi trong đêm.
Không bao lâu đã tới nơi ở của Khai Mama, phòng Khai mama không có ánh sáng, Hữu Hi thầm nghĩ, chẳng lẽ đã đi nghỉ rồi sao?
Làm gì có chuyện như vậy, Khai mama chịu trách nhiệm thuốc của Hữu Hi, không thể nghỉ sớm như vậy.
Hữu Hi đang suy nghĩ, thì bên tai nghe tiếng mở cửa, trái tim căng thẳng, vội vàng lách mình trốn vào góc tường.
Nghe được tiếng cước bộ của ai đó, nàng
lặng lẽ thò đầu ra, nhìn thấy thân ảnh mờ nhạt từng trong phòng đi ra,
đi về phái phòng ăn.
La Khai mama sao? Trong đêm đen nhìn
không rõ, Hữu Hi chỉ có thể đoán, nhưng phòng ăn lúc này đâu còn việc
gì, bà ấy đi làm gì? Hữu Hi trong lòng sinh nghi, lặng lẽ đi theo.
Thân ảnh nọ bước đi vội vàng, đi tới trước cửa phòng ăn dừng lại, thong thả đi vào, nhìn mọi thứ xung quanh.
Hữu Hi cẩn thận giấu mình vào vách tường
bị lệnh ra của phòng, đang muốn thò đầu ra xem chuyện gì, lại nghe một
tiếng bước chân vang lên, tiếp theo là âm thanh khẩn trương sợ hãi vang
lên: “Ngươi bảo ta làm gì ta cũng đã làm, đừng đi theo ta nữa, buông tha ta”
“Yên tâm, ta chắc chắn sẽ giữ lời, nhưng lượng độc không đủ làm bà ta chết”.
“Ngươi có ý gì!”
“Ý của ta là…”
Hữu Hi nghe hai người nói chuyện, trải
tim nhảy dựng lên, không dám tin vào chuyện hai người vừa nói, trái tim
như đóng băng, bọn họ bí mật thầm hại chết Quý Phi, nàng nên làm thế nào bây giờ, làm sao đây?
Hữu Hi lo lắng suy nghĩ, hoàn toàn không ngờ tới, một con mèo nhỏ nhảy từ trên xuống dưới chân nàng kêu “meo meo” một tiếng.
“Hả!”- Trong đêm tối, bóng con mèo thật sự dọa chết người, Hữu Hi không nhịn được hô to.
“Có người!”- Hữu Hi hô to khiến hai người đang nói chuyện bí mật chú ý.
Hữu Hi hoảng hốt cất bước bỏ chạy, vừa định hô to, thì thấy cổ rất đau, mất đi tri giác, thân thể mầm oặt ngã xuống đất.
“Ah! Là Hủy Phu nhân”- Thanh âm hoảng sợ vang lên.
“Đừng hoảng hốt, chỉ cần ngươi hoàn thành việc ta giao là được, phụ nữ này để ta xử trí, rõ không?”
“Ta … ta biết rồi”- Thanh âm sợ hãi bất an vang lên.
Kẻ đánh Hữu Hi bất tỉnh khom người, đem Hữu Hi khiêng lên vai.
“Ngươi…. ngươi muốn đem nàng đi đâu”- Một thanh âm bối rối bất an lại vang lên.
“Ngày mai ngươi sẽ biết”- Khiên Hữu Hi lên người, thanh âm lộ ra vẻ tàn ác “Tốt lắm ngươi trở về đi”
“Được!”- Người kia bối rối nói xong, xoay người vội vàng bỏ đi.
Người nọ khiên Hữu Hi đi, nở nụ cười âm hiểm trong đêm tối nhưng sáng quắc.