Ngoại ô, cách thành 10 dặm là khu vực hoang vu.
Hoàng Bắc Thiên tìm kiếm Hữu Hi tựa như bị một đạo lực lượng thần bí chỉ dẫn không tự chủ đi về phía trước.
Mấy ngày nay hắn căn bản không biết Hữu Hi đi đâu, dù đã tìm khắp nơi nhưng không có tin tức gì của Hữu Hi.
Giờ phút này hắn cũng không biết nên tìm người ở đây chỉ có thể dựa vào vận khí của bản thân.
Nhiều ngày lo lắng không ngủ được, gương
mặt Hoàng Bắc Thiên tái xanh có vẻ chán chường… trên người mang theo sự
lo lắng, ánh mắt dáo dác tìm kiếm.
Hắn đi đến mỗi bãi cỏ rộng, đưa mắt nhìn về phía cánh rừng rập rạm. Gió thu thổi qua, cây có xanh nhẹ nhàng lay động.
Thân hình cao lớn của Hoàng Bắc Thiên
đứng ở đó, ánh mắt lo lắng nhìn xung quanh, nhưng chỉ thấy một màu xanh
biếc, không hề có chút bóng dáng mà hắn đang tìm.
“Hữu Hi… Hữu Hi ngươi ở đâu?”- Trái tim thống khổ mang theo cả sợ hãi, hai tay nấm chặt, hướng về bãi đất rộng mà hét to.
Nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng sàn sạt của lá cây.
Hoàng Bắc Thiên mờ mịt chạy về trước, cẩm bào đong đưa, tóc đen bay loạn trong gió….. gương mặt bất an.
Rồi đột nhiên ánh mắt dừng lại, nhìn về
phía trước cách đó không xa tựa hồ có gì khác thường. Hoàng Bắc Thiên
giật mình một chút rồi cũng xông lên trước.
Càng lúc càng gần, trái tim bị ức chế,
phi thân tới. Nhìn thấy trong bụi có một người đang nằm, tâm trí Hoàng
Bắc Thiên kích động run rẩy, là Hữu Hi, thật sự là Hữu Hi!
Hoàng Bắc Thiên cúi người xuống, ôm lấy bả vai Hữu Hi, vội vàng la lên: “Hữu Hi… Hữu Hi, mau tỉnh lại”
Hai mắt Hữu Hi đang nhắm nghiền có chút giật mình, nhưng không hề lên tiếng đáp lại Hoàng Bắc Thiên.
Hoàng Bắc Thiên lo lắng sờ lên mạch Hữu
Hi, mạch đập có yếu đi nhưng vẫn còn sống, trai tim bị thắt lại lúc này
mới được thả lỏng.
Hoàng Bắc Thiên cố gắng làm Hữu Hi tỉnh dậy, vì khẩn trương mà lòng bàn tay toát ra mồ hôi, tay vỗ nhẹ lên mặt Hữu Hi: “Hữu Hi, tỉnh lại”
Hữu Hi có chút mở mắt, mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm nói: “Đây… đây là đâu?”.
Hoàng Bắc Thiên lúc này mới buông lỏng cơ thể, cỡ ngoại bào khoác lên người Hữu Hi, gắt gao ôm vào ngực, trái tim bị niềm vui bao phủ, Hữu Hi ở đây, ở ngay trong lòng hắn.
“Đừng sợ, có ta ở đây, có ta ở đây!”
Cảm ơn ông trời, đã khiến hắn tìm được
nàng, nàng cũng không gặp chuyện gì cả, Hoàng Bắc Thiên lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui chính là loại cảm giác thế này, nó có thể làm người
ta kích động run rẩy.
Hữu Hi trong lòng hắn… giống như chí bảo. Sau đó liền ôm nàng rời đi….
…
Nơi này cách hoàng thành mười mấy dặm, Hoàng Bắc Thiên cũng không có ý định trở về vì sợ bị Lăng Khiếu Dương tìm thấy.
Thân thể Hữu Hi suy nhược, hắn muốn tìm
một chỗ tốt để Hữu Hi nghỉ ngơi khôi phục sức khỏe, càng hẻo lánh, càng
ít bị để ý càng tốt.
Hoàng Bắc Thiên cõng Hữu Hi trên lưng, đi được một khỏang xa thì tìm được một khách điếm, phòng ở đây đã lâu
không có người ở nên có chút rách nát, tường bị mưa gió làm hoen ố, ẩm
mốc không chịu được.
Hoàng Bắc Thiên dùng tay phủi lớp bụi
trên giường rồi đặt Hữu Hi nằm xuống, đang định đi tìm đại phu, thì một
giọng nói già nua truyền đến.
“Người nào ở bên trong?”
Hoàng Bắc Thiên cau mày, thân ảnh léo lên đi ra ngoài, nhìn lão nhân trước cửa, lạnh lùng hỏi: “Là khách qua đường, muốn mượn nơi này nghỉ ngơi một đêm”.
Vẻ mặt lão nhân đầy nếp nhăn, đôi mắt nhó nhíu lại nhìn Hoàng Bắc Thiên: “Ra là thế”- Lão nhân không hỏi nhiều, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Xin dường bước!”- Hoàng Bắc Thiên lên tiếng, đi về phía trước: “Nơi nào gần đây có đại phu?”
“Có người ngã bệnh sao?”- Lão nhân ưỡng lưng, ngẩng đầu nhìn Hoàng Bắc Thiên. Hoàng Bắc Thiên đứng sát bên làm cho lão nhân có vẻ lùn đi rất nhiều.
“Phải!”
Tay lão nhân run nhè nhẹ, tính toán: “Nếu có người bệnh thì ngươi cứ ở lại chăm sóc, vùng này ta rất quen thuộc, ta sẽ giúp ngươi tìm đại phu”.
“Đa tạ!”- Hoàng Bắc Thiên móc ra hai thỏi bạc đặt vào tay lão nhân: “Số tiền này lão nhân giúp ta mua ít cơm mang đên, nhanh đi tốt về, ngân lượng còn dư không cần trả lại”
Lão nhân mân mê điểm bạc, vẻ mặt vui sướng: “Được”- Nói xong rời đi.
Dù sao hai thỏi bạc đối với người bình thường vốn là không nhỏ.
Lão nhân làm việc rất tốt, tìm đại phu, mua đồ ăn, nhiệt tình tận tâm đi theo đại phu lấy thuốc mang về.
Hoàng Bắc Thiên giúp Hữu Hi uống thuốc, sau đó bận rộn nấu cơm, nhưng Hữu Hi vẫn im lặng mà ngủ, không cách nào dùng bữa.
Hoàng Bắc Thiên ngồi trước giường Hữu Hi chờ đợi… nắm lấy tay nàng.
…
Nghĩa vương phủ.
Lăng Khiếu Dương tự trấn tĩnh mình, vững
vàng ngồi trên chiếc ghế khắc hoa văn, nhàn nhã uống trà, nhưng ánh mắt
lo âu lại tiết lộ tất cả tâm tình của hắn.
Hắn lo lắng, chờ đợi tin tức của Hữu Hi.
Lúc này có người đi đến, là Cao Mạc…
Hắn tiến vào đại sảnh, vẻ mặt kích động hành lễ….
“Vương gia đã phát hiện tung tích của Hủy phu nhân”
Lăng Khiếu Dương từ trên ghế ngồi dậy, chén trà trong tay chao đảo, nước tràn ra, hai mắt léo sáng, vẻ mặt kinh hỉ.
“Ở đâu?”
“Có người nói nhìn thấy một đôi
nam nữ ở ngoài thành, người nam nhẫn cõng một nữ tử tìm kiếm chỗ ở, căn
cứ miêu tả, nam nhân có thể chính là Băc Vương, nhưng nữ tử ngã bệnh kia chắc là Hủy phu nhân”.
Lăng Khiếu Dương từ vui vẻ chuyển sang buồn bãm tức giận. Hoàng Bắc Thiên lại cùng Hữu Hi ở một chỗ, hắn lạnh lùng nói: “Không được để thoát, lập tức đến đó, đem ngươi mang về”
“Vâng ạ, thuộc hạ đi ngay!”- Cao Mạc xoay người rời đi, Lăng Khiếu Dương hô to: “Bổn vương muốn tự thân xuất mã, đem tiện nhân kia bắt về”
Cao Mạc nghi hoặc nhìn Lăng Khiếu Dương,
Vương gia có thể yên tâm để Mẫu Phi ở lại, ra đi tìm Hủy Phu nhân, do dự một chút nói: “Vâng ạ”
Vẻ mặt lo lắng nhiều ngày Lăng Khiếu Dương, đôi mắt lộ ra chút vui mừng… Lãnh Dạ Hủy ta xem ngươi có thể trốn được đi đâu.
Ngay khi biết được tin tức Hữu Hi, Lăng
Khiếu Dương lập tức an bài mọi thứ, mang theo kẻ dưới đi hướng về chỗ ở
của Hoàng Bắc Thiên và Hữu Hi với tốc độ nhanh nhất.