Thân thể của Hữu Hi được bạch y nam nhân nâng lên chậm rãi cách xa mặt đất, nàng cúi đầu nhìn khung cảnh, chỉ thấy Lăng Khiếu Dương ngẩng đầu nhìn nàng.
Trong mắt hắn có sự đau khổ, không nỡ, còn có chút cảm giác an ủi, trên mặt đầy máu tươi, bên môi cũng ứa máu.
Nhìn nàng rời đi, cuối cùng chút động lực chống đỡ thân thể dậy cũng mất đi, té xuống đất, không còn cảm giác gì nữa.
Hữu Hi nhìn
thấy mũi tên cắm trên lưng hắn, trái tim thắt lại đau đớn, hắn đã chết
rồi sao? Hữu Hi lại nghĩ tới bản thân được bạch y nam tử mang đi rời xa
khỏi cảnh chém giết, thoát khỏi loạn dân che chở nàng rời đi.
Lăng Khiếu Dương cũng dần mất hút trong tầm mắt, cảm giác trong lòng nàng lúc này nói không nên lời.
Cánh tay ôm ngay hông càng siết chặt, thoát khỏi trọng lực kéo xuống, sau khi rời khỏi hoàng cung đến chỗ bí mật mới dừng lại.
Hữu Hi nhìn
chằm chằm bạch y nam nhân đang ôm mình, cảm giác quen thuộc này khiến
nàng muốn tự tay tháo khăn che mặt của hắn ra. Hắn bắt lấy tay nàng, giữ lại trong lòng bàn tay hắn, ngăn cản nàng.
LỒng ngực
của hắn, khí tức của hắn, ngay cả cảm giác trong lòng bàn tay hắn đều
quen thuộc. Trong lòng Hữu Hi chăm mối ngổn ngang, chua xót đau đớn thi
nhau xuất hiện, trong mắt ngấn lệ, muốn gọi cái tên mà trong lòng đã
vang lên ngàn vạn lần thì bên tay lại truyền đến tiếng gọi cung kính ầm
ĩ: “Môn chủ”
Hữu Hi quay đầu nhìn lại, đã thấy từ trong bóng tối có hai bóng người đi tới, là hai nữ tử mặc y phục đen.
Cái gì? Môn chủ?
Bạch y nam
nhân ôm lấy nàng đi về phía hai nữ tử, chỉ gật đầu nhưng không nói gì
hết, cuối cùng nhìn thật sâu vào mắt Hữu Hi, buông lỏng nàng ra, rồi phi thân rời đi.
Không!! Hữu
Hi muốn dùng tay giữ hắn lại, nhưng ngay cả vạt áo cũng không nắm được,
hắn cứ như vậy mà đi, ngay cả một câu nói với nàng cũng chẳng có.
Hắn là Bắc Thiên mà nàng yêu sao? Đúng không? Hữu HI nhìn xung quanh trong lòng tự hỏi.
“Theo chúng ta đi”- Một nữ tử khá cao so với người còn lại mở miệng hỏi.
Hữu Hi trong lòng khí chịu, nhìn hai nữ tử hoàn toàn xa lạ, nàng cương ngạnh hỏi: “Các ngươi là ai?”
Nữ tử khác lo lắng nói: “Nơi này không nên nói nhiều, trước tiên rời đi đã?”
“Lên xe đi”- Nữ tử có vóc người khá cao đã hành động ngay, ôm lấy Hữu Hi kéo tay nàng dừng lại bên trước xe ngựa.
Ba người lên xe, ngồi ở trước xe là một nam nhân có hàng râu mép rất dài, vội vàng
quất roi dục ngựa rời đi kéo xe chạy mau, trong lúc đó Hữu Hi vẫn còn mê mang.
Nhìn bên trong xe là hai nữ tử xa lạ, nàng nhịn được hỏi: “Người vừa rồi cứu ta là ai, sao hai người lại gọi hắn là môn chủ, các ngươi là ai?”
Nữ tử vóc dáng cao ôm quyền nói: “Ta gọi là Miêu Hồng, nàng là muội muội của ta, Miêu Thanh, người vừa rồi cứu ngươi là môn chủ của bọn ta”
“Môn chủ?”- Vậy không phải là Hoàng Bắc Thiên sao, tại sao lại trở thành môn chủ,
chỉ ba tháng không gặp, nàng không còn biết gì hết hắn, cảm giác này
thật đáng. Hai người yêu nhau thân mật gần gũi biết bao chỉ qua một thời gian liền trở nên xa lạ, Hữu Hi lại cảm thấy nghi ngờ, nàng yêu Hoàng
Bắc Thiên sao?
Chân hắn
khỏe lại rồi sao? Các đại phu đều nói hắn không thể đi được, vậy mà lúc ở trước mặt nàng, lại là một người võ công cao cường, thân thủ rất cao,
là một nam nhân khỏe mạnh hoàn hảo.
Thật là Bắc
Thiên sao? Lòng nàng loạn cả lên, do dự muốn hỏi tên của môn chủ, nhưng
lại nghĩ, nếu thật là Bắc Thiên, hắn phải giả chết mà trốn đi, nay xuất
hiện nhất định không dùng tên trước kia.
“Đa tạ các ngươi cứu ta, chúng ta đi đâu đây”- Hữu Hi không thích loại cảm giác này, hoàn toàn không biết gì cả, không nắm được mọi thứ trong tay.
Đối với Hữu Hi, muội muội Miêu Thanh tựa hồ không kiên nhẫn, tức giận trả lời: “Chúng ta tìm nơi an toàn để ở, ngươi yên tâm đi không có chuyện gì đâu!”
Hữu Hi cảm
nhận được Miêu Thanh hơi bực mình, lập tức cũng không hỏi nữa, mọi thứ
tất cả mọi thứ đều chờ cho đến khi gặp được bạch y nam nhân thì hơn.
Xe ngựa chạy đi rất lâu, đến khi hừng đông mới dừng lại, Hữu Hi biết, nơi mà các
nàng muốn tới rồi. Miêu gia tỷ muội xuống xe trước, Hữu Hi theo sau, lúc này mới chú tâm là mình đang đứng trong một viện nhỏ trang trí rất đơn
giản. Ở phía bên ngoài vách tường cửa có treo cung tên, đao săn thú, cả tấm da thú, Hữu Hi cảm giác như mình đang đứng nơi thợ săn ở.
“Vào đi”- Miêu Hồng đối với Hữu Hi hòa thuận, lộ ra nụ cười tươi sáng, còn có thể nhìn thấy hai lúm đồng tiền nhợt nhạt bên má.
Hữu Hi cười lấy lệ, đi về phòng, nhưng cảm giác say sẩm kéo đến.
“Ah, ngươi làm sao vậy?”- Miêu Hồng kịp thời đỡ lấy thân thể Hữu Hi, vội vàng dìu nàng vào trong
phòng, đặt Hữu Hi lên giường, rồi giữ lấy cổ tay Hữu Hi xem mạch. “Chắc ngươi đói bụng rồi, nghỉ ngơi đi, ta kêu Miêu Thanh làm đồ ăn cho ngươi”
“Cám ơn”
“Nằm xuống nghỉ ngơi đi, lát ta sẽ kêu”- Miêu Hồng nói xong, xoay người rời đi.
Hữu Hi nằm
trên giường nhưng đầu lại quay cuồng hình ảnh Lăng Khiếu Dương bị
thương, đôi mắt đen của hắn, cả bạch y nam nhân mà nàng cho rằng là
Hoàng Bắc Thiên. Nhưng cảm giác quen thuộc đó lại nói đó chính là Hoàng
Bắc Thiên, nhưng hắn không nói với nàng câu nào, chỉ dùng hai mắt nhìn
nàng, ẩn chứa trong đó rất nhiều lời muốn nói. Có lẽ, hắn vội vàng đi
làm việc, nhiều người đang chém giết như vậy, hắn lại ở chỗ này nói
chuyện nữ nhi tình trường quả thật không phải.
Nghĩ tới lại lo lắng đến sự an toàn của hắn, Hữu Hi hoàn toàn ngủ không được, đầu óc trống rỗng. Không biết bao lâu, Miêu Hồng bưng thức ăn tới, vẻ mặt
thiện lương, mang theo chút nghĩa khí của nữ tử giang hồ, nhưng lại luôn vui vẻ động lòng người, khi cười để lộ má lúm đồng tiền.
Hữu Hi ăn cơm, bụng cũng không khó chịu nữa, liền hỏi Miêu Hồng khi nào bạch y nam nhân tới.
Miêu Hồng nói với nàng, môn chủ còn nhiều chuyện chưa giải quyết, không thể gặp ngay được.
Hữu HI lại
không kiềm được thất vọng, đau lòng, chờ đợi, chờ bóng dáng quen thuộc
ấy lại xuất hiện trước mắt nàng, nàng phải chờ. Căn phòng ở nơi hẻo
lánh, phía sau là ngọn núi cao, chung quanh cũng chẳng có nhà nào.
Hữu Hi ở đây chờ, chờ người mình yêu xuất hiện, nhưng đã hơn mười ngày cũng không
gặp được người đó. Trừ Miêu Thanh và Miêu Hồng, còn có nam nhân đánh xe, chắc cũng gần bốn mươi tuổi, cao lớn phóng khoáng, mỗi ngày đi săn bắt
thú cải thiện cuộc sống, tên của hắn rất đặc biệt, Khiêu Sơn Báo.
Hữu Hi lo
lắng đợi Hoàng Bắc Thiên xuất hiện, nhưng vẫn không thể đợi được, đôi
lúc nàng suy nghĩ, có phải Hoàng Bắc Thiên đã ghét nàng, không muốn gặp
nàng. Tại sao, tại sao, hắn không đến gặp nàng, sinh tử tương phùng, gặp lại, vội vã biệt ly, đổi lấy một trái tim chờ đợi mòn mỏi.
Nhiều lần
hỏi Miêu Hồng chừng nào môn chủ tới, bọn họ chỉ nói, môn chủ đang giải
quyết chuyện bên ngoài. Hắn ngay cả một chút cũng không quan tâm đến tâm trạng nàng sao? Hữu Hi không nhịn được nữa, trái tim kịch liệt nổi dậy, nàng đi ra sân chính đứng trước mặt sơn báo đang luyện công hỏi, lạnh
lùng nó: “Báo tử, ta muốn phiền ngươi một việc”
Sơn Báo ngừng luyện công, nhìn Hữu Hi, tay lai mồ hôi, cười hỏi: “Chuyện gì?”
Hữu Hi nhìn thẳng hai mắt Sơn Báo, giọng nói bình thản: “Vậy ngươi nói ta biết, môn chủ của ngươi bận chuyện gì?”
Sơn Báo cười thô kệch, uyển chuyển nói: “Môn chủ công việc bận rộn,, cái này rất khó nói”
“Được”- Trái tim Hữu HI cảm thấy khó chịu. “Nếu như hắn bận không thể tới gặp ta, vậy dẫn ta đi gặp hắn”
Sơn Báo làm khó nói: “Xin lỗi, ta không thể mang ngươi đi”
“Không thể”- Hữu Hi cười khổ. “Vậy ngươi chuyển lời với môn chủ, ta chỉ cho hắn thời gian tới ngày mai,
nếu như hắn không tới, ta sẽ bỏ đi, không cần thương lượng”
Hữu Hi nói xong quay về phòng, trái tim buồn bã tự hỏi mọi chuyện thế này là vì sao, sao lại thế!
Sơn Báo đứng trong sân, cau mày nghĩ ngợi, cuối cùng rút đao lại hướng về phía phòng tỷ muội Miêu Hồng gọi: “Ta đi đây một chuyến, nơi này các ngươi quản giáo cho kĩ”
“Muội biết rồi Báo tử ca!”- Miêu Thanh từ trong phòng đi ra, giọng nói giòn giã đáp, sau đó quay vào phòng.
Sơn Báo rời đi.
Trong viện
trở nên yên tĩnh, chỉ có gió núi thổi qua, thổi đến mức lạnh run. Đêm
lặng lẽ kéo tới, Hữu Hi trong bụng đầy tâm sự ngổn ngang không ngủ được, trong đầu là hình ảnh bạch y nam nhân chính là Hoàng Bắc Thiên.
Môn chủ
chính là Hoàng Bắc Thiên, Hoàng Bắc Thiên chính là môn chủ, nhưng hắn
không gặp nàng, Hữu Hi trong lòng thầm ai oán, đau đớn nhiều hơn.
Đang tự dày
vò bản thân thì bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, lòng nàng liền
trở nên căng thẳng ngồi bật dậy nhìn về phía cửa.
Trong lòng
cảm giác được điều gì đó, có lẽ là cảm giác chờ mong làm nàng điên, ngay cả mang giầy cũng bỏ qua vội vàng chạy tới cửa, tay lục đục mở chốt.
Ngoài cửa là bóng nam nhân đứng lặng yên, ánh trăng chiếu xiên vào người hắn, vừa mông lung lại vừa chói mắt.
Đúng rất
chói mắt, sự xuất hiện của hắn vô cùng chói mắt, nỗi đau trong ngực nàng ngày càng bành trướng, lòng chua xót, hai mắt đầu tận lực kiềm chế
không rơi lệ.
Là hắn, là
hắn, là Hoàng Bắc Thiên, dù hình ảnh mông lung,nhưng nàng cảm thấy rất
rõ. Tay nàng xoa nhẹ mặt hắn, động tác cẩn thận, sợ tất cả chỉ là ảo
giác.
Nhưng là thật, cảm giác ấm áp, còn có vết sẹo mờ trên mặt, cũng nói cho nàng biết nam nhân trước mắt chính là Hoàng Bắc Thiên.
Nhưng tại sao không chịu gặp nàng, tại sao hắn ngay cả một chút cũng không khát khao muốn gặp nàng.
Đau lòng
muốn vỡ ra, nhưng hắn còn sống, niềm vui lại phủ lên nàng. Nghĩ tới nỗi đau phải chịu vì tưởng hắn đã chết, nghĩ tới hắn trốn tránh nàng hơn
mười ngày không gặp, nghĩ đến hắn che dấu mọi thứ, tất cả oán hận, nhớ
nhung, đau khổ đều bộ phát. Tay Hữu Hi đánh vào mặt Hoàng Bắc Thiên,
phát ra tiếng giòn vang, vừa khóc vừa la:
“Tại sao, tại sao không chịu gặp ta, tại sao!”
Hai tay
Hoàng Bắc Thiên dùng sức đem nàng ôm chặt vào ngực, mang theo cảm giác
xin lỗi, đau lòng, lồng ngực của hắn cũng nhớ nhung cảm giác được ôm
nàng, ôm người con gái mà hắn yêu.
Hữu Hi khóc
nức nở, tay ôm lấy Hoàng Bắc Thiên, ôm lấy nam nhân nàng yêu, nước mắt
từng giọt rơi xuống tựa như rơi vào lòng hắn thiêu đốt trái tim hắn.
Tay Hoàng Bắc Thiên ôm lấy Hữu Hi siết chặt, như muốn đem thân thể nàng nhập sát vào người hắn, trở thành máu xương của hắn.