Lãnh Quân Dạ Thiếp

Chương 64: Q.1 - Chương 64




Mặc kệ nàng nguyện ý hay không, hắn bá đạo cường thế muốn nàng.

Sự phản kháng của nàng càng làm cho hắn gia tăng dục vọng, làm cho hắn càng hưng phấn.

Động tác vội vàng, thô bạo là cách trừng phạt thường ngày của hắn, làm cho Hữu Hi mất đi linh hồn, thân thể lần lượt phản bội, nàng cố gắng nhẫn nhịn.

Tình cảm mãnh liệt của hắn lên đến đỉnh, Lăng Khiếu Dương gầm nhẹ phóng ra bên trong cơ thể nàng, lòng ngực kiên cố đầy mồ hôi.

Sau khi phát tiết xong hắn nặng nề nằm trên người nàng, không để lộ ra một khe hở.

Hữu Hi bất động nằm ở đó, vì nhẫn nhịn mà dấu vết căn trên môi sẩm đỏ.

Lăng Khiếu Dương nâng người dậy, nhìn hai mắt Hữu Hi khép chặt, lông mi dài lộ ra vẻ nhục nhã trên đó còn lưu lại lệ.

Trên gương mặt xinh đẹp hồn nhiên, một giọt lệ chảy xuống giống như rơi nhưng không phải rơi, thật khỏi thương tiếc.

Hắn không khỏi vươn tay lau đi giọt lệ thương tâm, tay men theo mặt của nàng, quấn lấy mái tóc đen dài, đôi mắt đen thẫm hiện lên tình cảm mãnh liệt, thống khổ, cùng mê muội.

Hắn thích cảm giác được nhìn thấy làn da trắng như tuyết Hữu Hi được quấn quanh bới tóc đen thật sự rất xinh đẹp, càng làm tăng sự ham muốn dục vọng trong hắn

“Ngươi có biết mái tóc đen của ngươi ở trên da thịt trắng nõn quyến rũ đến mức nào không?” Lăng Khiếu Dương tà ác cúi thấp, bên môi mang theo nụ cười thỏa mãn, tình cảm trong lòng không tự kìm hãm được mà nói ra. Tay chơi đùa đặt ở trước ngực nàng, thanh âm khàn khàn mang theo tia dục vọng.

Hữu Hi đáp lại hắn chỉ là sự trầm mặc, đau lòng.

Lăng Khiếu Dương xoay người nằm qua một bên, hai tay lại bá đạo ôm lấy thắt lưng Hữu Hi, đem nàng ngã vào trong lòng.

Giống như chỉ cầm ôm lấy là có thể giữ lấy mọi thứ, ôm nàng, trái tim bất an bắt đầu bình tĩnh lại.

Cảm giác thần kì, Lăng Khiếu Dương vùi đầu vào cổ Hữu Hi, hít một hơi thật sâu.

Trời dần tối.

Lăng Khiếu Dương đứng dậy, mặc lại quần áo đàng hoàng, che đậy đi tội ác của hắn, cả người thong thả tiến về cửa, phân phó cho hộ vệ canh nàng thật kỹ.

Nàng là tù nhân sao? Tại sao trong mắt hắn, nàng không phải là người, hết đánh chửi rồi lại nhốt.

Ngược lại nàng cũng cảm thấy hắn không phải người.

Mặc xong quần áo, kẻ trước mắt là vương gia chí cao vô thượng, cỡi áo ra, hắn lại là một con dã thú.

Chắc lại đi chăm sóc Lan Quý Phi, hắn đúng là đại hiếu tử, Hữu Hi nghe tiếng Lăng Khiếu Dương rời đi mới mở mắt ra.

Ngồi dậy, mặc quần áo, kinh ngạc nhìn về phía cửa.

Hắn nói, nàng là thiếp của hắn, cho nên hầu hạ hắn, nhưng nàng không phải, cho dù là Lãnh Dạ Hủy cũng không có quyền lực để nói lên những điều mình muốn.

hắn nói, Hoàng Bắc Thiên cùng nàng hoan ái, nhưng trong trí nhớ, nàng vẫn chỉ nhớ rõ mình cùng Nhất Thần đã từng ôm hôn nhau mà thôi.

Lẽ nào nàng đã tưởng tượng Hoàng Bắc Thiên chính là Nhất Thần, không biết tại sao mình lại như thế.

Nhưng nàng vẫn tin Hoàng Bắc Thiên và nàng không xảy ra bất kì quan hệ gì cả, lòng tin của nàng đối với Hoàng Bắc Thiên thật sự rất lớn.

Cúi đầu, nhìn mái tóc đen buông trên ngực, hắn nói, hắn thích nhìn mái tóc đen bao quanh cơ thể nàng…. thích?

Hữu Hi mặc quần áo vào, xuống giường, ở trong phòng tìm kiếm thứ gì đó.

Cuối cùng cũng tìm ra thứ mình muốn, đi tới trước gương đồng, ngồi xuống, nhìn mái tóc dài cùng gương mặt trong gương không phải là mình, Hữu Hi thống khổ chết lặng mỉm cười.

Trong tay cầm lấy một cây dao lạnh lẽo, tay Hữu Hi đặt trước ngực.

Một tay nâng những sợi tóc đen nhánh đang rơi xuống, thả trên mặt đất, mỹ nữ với mái tóc dài trong gương, đã biến thành một cô gái với dáng vẻ hiện đại năng động.

Ngón tay Hữu Hi đan vào mớ tóc đen, ngón tay hợp lại, vẫn có thể túm được, nàng cầm dao trong tay không chút lưu tình cắt đi.

Tốt lắm, Hữu Hi nhìn gương mặt của mình trong gương, một mái tóc ngắn để lộ ra gương mặt hồn nhiên.

Tràn đầy sức sống.

Tay của hắn sẽ không thể túm lấy tóc nàng làm cho nàng đau đớn nữa, hắn cũng đừng nghĩ tới nàng sẽ xinh đẹp vì hắn.

Trong mắt người cổ đai, một người phụ nữ không có tóc đã rất quái dị. Bây giờ nàng lại giống như một nam tử, không chút dáng vẻ của nữ nhi, hắn chắc chắn sẽ mất đi hứng thú, hắn sẽ không ngu ngốc gì đi tìm một kẻ vô vị, mà sẽ đi tìm nữ nhân khác phát tiết, giải quyết sinh lý của hắn

Hắn thích gì, nàng sẽ khó chịu cái đó.

Hữu Hi buông dao chuẩn bị rời đi, lại nghe một âm thanh thất kinh la lên: “Trời ơi!”

“Ngươi… tóc của ngươi”- Vân San quan sát Hữu Hi, nhìn trên đất đầy tóc đen, giật mình nói không nên lời, thật lâu sau mới lấy cất tiếng: “Ngươi quả thật rất xấu”

Hữu Hi mỉm cười, thật là một người thẳng thắn.

Xấu, vậy là việc làm của nàng đã có hiệu quả.

“Ngươi tại sao lại làm như vậy?”- Vân San vốn biết Hữu Hi trở về, ngay lập tức đã bị Lăng Khiếu Dương chiếm cứ, trong lòng bất mãn tính lại đây trút giận, nhưng đập vào mắt chỉ là dáng vẻ Hữu Hi đã như vậy.

Mái tóc ngắn quái dị, làm cho nàng cứng họng, không lên tiếng, quên mất ý đồ của mình.

“Bời vì ta thích”- Hữu Hi nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn Vận San, nàng không muốn Lăng Khiếu Dương thích gì trên người nàng, bây giờ nhìn thấy Vân San, trong đầu nảy ra một ý động, nàng thăm dò: “Có phải ngươi rất ghét ta?”

Vân San bật người, vẻ mặt thay đổi: “Không ghét cũng không thích, không biết Khiếu Dương ca lại coi trọng ngươi ở điểm nào nhất chứ”

Hữu Hi thăm dò suy nghĩ của Vân San: “Vậy ngươi rất hy vọng ta sẽ biến mất khỏi vương phủ đứng không?”

Vân San khó hiểu hỏi: “Ngươi có ý gì?”

“Ngươi rất mong ta rời đi, mà ta thì cũng không muốn ở lại, ngươi giúp ta được không?” Hữu Hi biết Vân San đối với nàng có địch ý, nàng ta thích Lăng Khiếu Dương chắc chắn muốn thu hút Lăng Khiếu Dương, cho nên Hữu Hi muốn lợi dụng Vân San ở điểm này.

Vân San nghe Hữu Hi nói, tâm có chút động, lại do dự.

“Ta đi rồi, Lăng Khiếu Dương chính là của ngươi, sẽ không có nữ nhân nào chiếm lấy hắn, Vân San, ngươi chưa từng muốn như vậy sao?”- Hữu Hi đi về phía Vân San hai bước: “Giúp ta, đối với ngươi lại không hề tổn thất”

“ngươi muốn bỏ trốn sao?”

Vân San do dự cắn môi: “được ta giúp ngươi”



Đêm đen nhánh một màu, Lăng Khiếu Dương ngồi bên chăm sóc Lan Quý Phi, đã nhiều ngày rồi mà quý phi vẫn chưa tỉnh lại.

Lăng Khiếu Dương không còn chút cảm giác hy vọng, mặc dù thái y chắc chắn nói sẽ tỉnh nhưng chỉ là vấn đề thời gian

Nhưng thời gian cứ trôi qua thì trái tim hắn lại càng lo lắng.

Vân San sau khi đồng ý với Hữu Hi, tỏ ra không việc gì rời khỏi phòng, nhìn hộ vệ cảnh giữa cửa nói: “Ta phải đi hầu hạ quý Phi, các ngươi canh giữ người bên trong cho tốt.”

“Vâng thưa tiểu thư.”

Vân San đi về trước cách đó không xa, đột nhiên kinh hãi kêu lên.

“Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy”- Hai người hộ vệ vội vàng lên tiếng.

“Ta đang cầm vòng tai của di nương không cẩn thận làm rơi, không biết nó ở đâu rồi”- Vân Sna lo lắng bất an hỏi, cúi đầu tìm kiếm

Hai người hộ vệ vừa nghe đó là vật quý phi yêu nhất, vội vàng cùng Vân San tìm kiếm, nhưng không hề ngờ tới, thân ảnh Hữu Hi léo lên, Vân San lúc đi ra cố ý không đóng cửa chặt để nàng đẩy cửa ra trốn sang phòng kế bên núp vào.

Vân San nhìn thấy đã ổn liền hô to: “A, tìm được rồi”- Vân San mò lung tung trên mặt đất, đứng dậy, mở lòng bàn tay ra, quả nhiên trong đêm chiếc vòng tai lóe sáng đập vào mắt ba người.

Tìm được là tốt rồi.

“Đa tạ!”- Vân San cười yếu ớt, bỏ đi, hai người hộ vệ cũng xoay người đi về cửa canh gác.

Vân San quay lại, lợi dụng lúc không có ai, đi về phía chỗ Hữu Hi đang ẩn nấp.

Kéo tay Hữu Hi, hai người đi ra sân sau.

Hai người vừa đẩy vừa kéo đi một nơi bí ẩn, nhìn lên bức tường cao.

“Trước cửa cũng có người canh gác, sợ là ra không được, ngươi trèo tường đi”- Vân San đề nghị.

“Trèo tường”- Hữu Hi nhìn tường coa ngất, ngay cả một cái thang hoặc dậy cũng không có.

Đi ra bằng nơi khác lại sợ làm kinh động hộ vệ, hoặc bị lính tuần đêm phát hiên, Hữu Hi nghĩ ra điều gì đó đôi mắt bỗng sáng ngời.

“hay ngươi ngồi xổm xuống đi để ta leo lên lưng ngươi là được”

“Ngươi giẫm lên ta”- Vân San bực mình hừ nhẹ.

“xuỵt”- Hữu Hi ra hiệu đừng làm ồn. “Ta cũng chỉ vạn bất đắc dĩ thôi, mục đích cuối cùng của ngươi là muốn ta biến mất, chỉ giẫm lên một chút thì có sao đâu”

Vân San cau mày, trái tim không cam lòng không muốn, nhưng cuối cùng cũng phải đặt mục đích của mình lên trên tất cả, nói: “Đến đây”

Trái tim Hữu Hi kích động, nếu như có thể chạy thoát, nàng sẽ không làm liên lụy Hoàng Bắc Thiên, nhưng vẫn được tự do.

Cuộc chạy trốn trong đêm bắt đầu….

Lăng Khiếu Dương từ nơi ở của Lan Quý Phi đi về Nghĩa Hằng Lâu, từ ngoại thất đến gần nội tẩm, nhìn về phía giường.

Trống trơn, không hề có bóng người, trong lòng hoảng hốt la lớn.

“Người đâu!”

“Vương gia có gì phân phó”- Hai người hộ vệ nghe tiếng la, vội vàng đi đến.

“Người đâu!”- Lăng Khiếu Dương bạo rống.

Hai người hộ vệ nhìn phòng trống trơn, trong lòng run lên sợ hãi. “Vương gia, thuộc luôn canh ở ngoài, chưa từng rời đi, như thế nào lại xảy ra chuyện này”

“Phế vật, còn không mau đi tìm!”- Lăng Khiếu Dương quát to, hai người hộ vệ xoay người đi tìm.

Tầm mắt Lăng Khiếu Dương hướng xuống đất trước mặt gương đồnng tiền.

Nhìn thấy những đoạn tóc đen, hắn giật mình, Lăng Khiếu Dương đi nhanh về trước, khom lưng, bốc lên mớ tóc đen.

Trái tim hắn bị cơn tức giận bao trùm, tay giận đến phát run, phụ nữ đáng chết, phụ nữ đáng chết.

Hắn không kìm hãm được tình cảm mà khen ngợi, chỉ đơn giản vì hắn thích, vì hắn khen ngợi, mà nàng lại cắt đi mớ tóc dài.

Lăng Khiếu Dương phát run, hất tay ném xuống làm cho hắn mê muôi, thân ảnh mang theo sự tức giận xoay người đi ra ngoài, chết tiệt, chết tiệt, hắn nhất định sẽ giết nàng, trong trái tim trừ tức giận còn có sự thống khổ nhè nhẹ.

Trong đêm Hữu Hi lần thứ ba đứng trên lưng Vân San, nữ nhân này quả nhiên là yếu ớt.

Mỗi lần leo lên đều bị nàng đè ngã, lần thứ ba, Vân San quyết trụ.

Tay Hữu Hi bám lên tường, trong lòng dấy lên cảm giác vui sướng, có hi vọng rồi.

“Ở đây”

Đột nhiên truyền đến một tiếng la, còn có cả ánh lửa, làm cho thân thể Vân San mềm nhũn, ngã trên mặt đất.

Hữu Hi cũng vì vậy mà rơi xuống không nhẹ nhàng, đau đớn khẽ la, chống tay ngồi xuống.

Đầu cúi thấp nhìn thấy một đôi chân rất quen thuộc, quần áo cũng quen thuộc đang chuyển động, mơ hồ mang tức giận.

Hữu Hi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân đang đứng kế bên người.

Vẻ mặt xanh mét của Lăng Khiếu Dương, phía sau hộ vệ cầm đuốc, trong đêm làm cả một khoảng sáng rực, ánh sáng chiếu vào để lộ ra đôi mắt tức giận của Lăng Khiếu Dương.

“Khiếu Dương ca!”- Vân San chột dạ hô to, chật vật đứng lên, không biết nên giải thích thế nào.

“Biến đi”- Ngữ khí của Lăng Khiếu Dương lạnh như băng mang theo cơn tức giận cao ngút.

Vân San lui xuống, trong lòng ủy khuất vài phần, hắn ra lệnh cho nàng biến đi, lòng nát bị vỡ nát, đau đớn, ngăn lệ, xoay người chạy đi.

“Đứng lên!”- Giọng nói của Lăng Khiếu Dương giống như hàn băng ngàn năm, mang theo một loại khí tức làm cho người khác hít thở không nổi.

Hữu Hi lại đứng lên, nhưng lui về mấy bước, rời xa luồng khí tức nguy hiểm của Lăng Khiếu Dương, ánh mắt của hắn giống như đang chăm chú nhìn con mồi, muốn xé nát nàng ra mới đủ.

Mắt Lăng Khiếu Dương gắt gao, nhìn chằm chằm mái tóc ngắn của Hữu Hi, trái tim không hỉu vì sao lại khó chịu.

Cảm giác thương tâm, giống như cái đêm mà hắn ôm Dạ Lan đangc hết đi, cũng từng có cảm giác như vậy.

“Tại sao”- Lăng Khiếu Dương xanh mặt, tức giận hỉu.

Hai tròng mắt Hữu Hi nhấp nhát bất an, tại sao, tại sao cái gì, nàng không muốn trả lời.

Một tay của hắn mang theo cơn tức giận cường đại bắt lấy cánh tay nàng, tay còn lại mơn trớn đầu nàng.

Mái tóc ngắn ngủn lướt qua bàn tay, không còn cảm giác mềm mại, dây dưa, lòng bàn tay vắng vẻ, không còn thứ gì để bắt lấy.

Mất mát, thương tâm, đau lòng, làm cho hắn nhất thời không nói nên lời, không cách nào tức giận, chỉ có đôi tay đang run rẩy.

Nàng càh đạp lên tự tôn của hắn, nàng tồn thương sự tự tôn của hắn.

Kỳ thật là đang làm cho trái tim hắn bị thương.

Lăng Khiếu Dương phẫn nộ, gương mặt chậm rãi thu lại vẻ tức giận, trở nên lạnh lẽo, âm tàn. “Được, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, muốn chạy trốn sao, ta cho ngươi trốn, bổn vương xem ra đã quá nhân từ với loại tiện nhân như ngươi”

Nhãn mục phát ra tia hung quang.

Hữu Hi không nhịn được run rẩy.

Tay hắn dùng sức túm lấy nàng đi đâu đó, hắn tức giận, hắn hung ác tất cả đều làm nàng sợ hãi

“Buông tay, ngươi muốn mang ta đi đâu?”- Hữu Hi kinh hãi giãy dụa, đôi mắt tràn ngập sợ hãi.

Nàng chạy trốn nên đã chọc giận hắn, hay vì mái tóc ngắn này?.

Tại sao hắn không tức giận, hắn nhất định rất hận việc nàng muốn bỏ trốn.

Nhưng hắn muốn làm gì, giống như muốn bóp chết nàng.

Cánh tay Hữu Hi bị giữ chặt đến dau đớn, chân giống như không chạm đất đi theo Lăng Khiếu Dương từng bước chân như đi vào cõi chết.

Đi được khá xa, Hữu Hi bị Lăng Khiếu Dương đưa đến một chỗ quái dị.

Đôi mắt đen của Lăng Khiếu Dương léo lên tia âm tàn, nhìn mọi thứ trước mắt, rồi quay lại nhìn Hữu Hi: “Ngươi thích nơi này sao?”

“Ngươi muốn làm gì, buông ta ra, mau để ta ra ngoài”- Trong tiềm thức Hữu Hi muốn thoát khỏi đâu.

Xung quanh âm u ẩm ướt, bậc thang ở dưới đầu nước màu đen, bốc mùi, trong nước còn cắm một hình cây thập giá, xung quanh còn có đồ vật tra khảo.

“Ra ngoài sao?”- Lăng Khiếu Dương châm biếm cười. “Xem ra, nơi này vốn được chuẩn bị để dành cho ngươi”

“Không!”- Môi Hữu Hi trắng bệch nhìn Lăng Khiếu Dương “Đừng bắt ta giam ở đây”

“Người đâu!”- Lăng Khiếu Dương vung bàn tay to, đem thân thể Hữu Hi vô tình ném xuống nước.

“Ah”- Hữu Hi kinh hô một tiếng, quanh thân bị dòng nước tối đen bao phủ, cảm giác sợ hãi

Cái gì nhìn cũng không thấy, trong nước không biết có cái gì, nước dâng lên tới ngực, nàng kinh hoàng muốn chạy trốn.

Hữu Hi tay nắm lấy bậc than muốn bò lên, nhưng Lăng Khiếu Dương lại ác độc nhấc chân dẫm nát tay Hữu Hi.

Sắc mặt hữu Hi phát ra đau đớn.

Lúc này hai người nam nhân nhảy vào nước, một người bắt lấy cánh tay Hữu Hi, kéo về sau.

Hữu Hi thống khổ mà sợ nhìn Lăng Khiếu Dương, bất lực, phẫn nộ, hai mắt mang theo thù hận.

Tức chế không được sự sợ hãi trong lòng, bất lực khóc, nước mắt hào vào nước làm một.

Thân thể Lăng Khiếu Dương vẫn đứng thẳng ở đó, vẻ mặt bình tĩnh không chút thương tiếc.

Mặc kệ Hữu Hi khóc, để cho thuộc hạ trói nàng vào cây thập tự giá ở giữa.

Đôi mắt Lăng Khiếu Dương sâu hoắm, nhìn không ra tâm tình của hắn, hắn ưu nãh khom lưng xuống.

Nhìn dưới nước, mặt Hữu Hi hồi hộp, thân thể run rẩy, nhưng hắn lại cười, tiếng cười âm lãnh, cười làm cho người ta trở nên hèn nhát

“Phụ nữ đáng thương, ngươi cho rằng có thể thoát khỏi tay ta sao?”- Ngón tay thon dài của hắn chỉ vào nàng, thanh âm lạnh lẽo làm ruột gan người khác háo đá con ngươi của hắn, giống như ánh đèn cầy.

Ác ma, ác ma, hắn bản chất chính là ác ma, nàng cầu xin hắn đừng đối với nàng như vậy. Bởi vì nàng rất sợ hãi, so với chết còn khó chịu hơn, nhưng nhìn hắn như vậy rõ ràng muốn cướp đi tự tôn của nàng. Nàng cầu xin hắn, chắc chắn hắn sẽ rất vui, đôi mắt của hắn thích thú giống như đang xem kịch, thân thể Hữu Hi run rẩy.

“chỉ cần ta còn sống, ta sẽ nghĩ hết mọi cách để thoát khỏi ngươi”- Hữu Hi vẫn tưởng rằng hắn để ý đến việc nàng đào tẩu. Thân thể ngâm trong nước không ngừng run rẩy, từng cơn lạnh thấu xương thâm nhập vào trong.

Lăng Khiếu Dương vẻ mặt lạnh lẽo, vô tình cảnh cáo: “Giỏi lắm, ngươi muốn chống đối tới cùng”

Hai người nam nhân vào thập tự giá liền cầm lấy hai thùng đi tới, đứng ở bên cạnh Lăng Khiếu Dương, nhìn vào nước, chết lặng nhìn nàng.

Thân thể cao lớn cường tráng của Lăng Khiếu Dương đứng lên, phất tay nói.

“Mở ra”

Hai người mở nắp thùng, bên trong toàn là rắn con, chuột, và những con khác…

Ah…………

Hữu Hi tràn ngập sợ hãi, thét lên chói tai, vang tận mây xanh, mặt không còn chút máu. Độc ác, buồn nôn sợ hãi.

Lăng Khiếu Dương cười nói: “Mấy thứ này sẽ từ thùng xuyên qua quần áo ngươi, bò vào bên trong cơ thể, gặm cắn, sau đó chuồn đi”

Hữu Hi sợ hãi lắc đầu, hai mắt gắt gao nhắm lại, nhìn thấy những thứ ghê tởm đó, tóc gáy nàng lại dựng cả lên.

Lăng Khiếu Dương nhìn gương mặt sợ hãi của Hữu Hi, trong lòng không biết suy nghĩ gì, hắn đang trả thù sao.

“Cầu xin ta”- Hắn cao cao tại thượng, đợi nàng cầu khẩn, nhìn nàng chỉ còn lại mái tóc ngắn, trái tim giống như bị lưỡi dao bén nhọn đâm thủng, khó chịu thống khổ.

Nghĩ tới nàng, còn dám lén hắn bỏ trốn, làm hắn tức giận sâu sắc phụ nữ đáng chết, đừng bao giờ khiêu khích tính nhẫn nại của hắn? Hắn muốn cho nàng biết nếu lại chọc giận hắn, hắn cũng không phải tốt lành gì.

Sống không bằng chết, nàng đáng phải chịu như vậy.

Hữu Hi oán hận nhìn Lăng Khiếu Dương, hắn cao cao tại thượng chỉ đợi nàng cầu xin mà làm việc này, thỏa mãn tâm lý biến thái của hắn.

Sau đó, đem tự tôn của nàng hung hăng dẫm nát dưới chân, quay đầu rời đi, phát ra tiếng cười kiêu ngạo, nàng vẫn như cũ bị trói. Hắn vô sỉ, tàn bạo đều bị nàng nhìn thấu. Chẳng lẽ mấy ngày nay hành hạ nàng còn chưa đủ.

Hữu Hi không nói lời nào phẫn uất nhìn Lăng Khiếu Dương.

Lăng Khiếu Dương có chút không kiên nhẫn nói: “Đổ vào!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.