Hữu Hi vừa tỉnh lại liền mở mắt ra, điều đầu tiên nghĩ đến chính là mình đang ở
đâu? Chỉ trong nháy mắt đã có câu trả lời ngay khi nhìn thấy gương mặt
tuấn mỹ của Hoàng Bắc Thiên, đôi mắt đen thâm thúy mang theo cả sự lo
lắng lẫn vui sướng.
Hắn ở gần nàng như vậy, ngồi bên cạnh, bao nhiêu lo lắng sợ hãi đều biến mất. Cho dù đang ở kỹ viện nàng cũng không cần phải sợ.
“Thấy thế nào? Có nơi nào không thoải mái sao?”- Hoàng Bắc Thiên mặt không chút thay đổi hỏi, nhưng Hữu Hi vẫn cảm nhận rất rõ mặc dù bên ngoài hắn tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng bên trong lại rất ấm.
“Ta rất khỏe không sao cả”- Hữu Hi mỉm cười, nàng có cảm giác mình đang ở trên xe ngựa. Nhìn thấy
Hoàng Bắc Thiên vẫn bình thản liền kích động đứng dậy, đôi mắt phát sáng động lòng người: “Chúng ta rời vương phủ rồi sao”
Hoàng Bắc Thiên thản nhiên đáp một tiếng: “Phải”
Hữu Hi vui mừng tính nhảy cẫng lên, nhưng bị Hoàng Bắc Thiên giữ lại, thân thể
nàng đang yếu như vậy không thể cử động mạnh được.
Bộ dạng cao hứng này của Hữu Hi mà để Lăng Khiếu Dương nhìn thấy không biết lại tức giận như thế nào.
“Lan Phi đánh ngất ta rồi mang ta tới cho ngươi sao?”- Hữu Hi thật sự có rất nhiều nghi vấn, Lăng Khiếu Dương đêm qua đối với nàng như thế nào, nàng nhớ rất kỹ, hắn muốn đưa nàng vào kỹ viện làm nàng sợ chết khiếp.
Buổi sáng, Lăng Khiếu Dương vừa đi, Lan Phi liền tiến vào, theo sau là hai nam
nhân hung thần ác sát muốn dẫn đi, nàng tưởng rằng mọi chuyện đã rồi
chuẩn bị đưa đến kĩ viện. Nhưng mở mắt ra, lại thấy được một trong bốn
người đàn ông mà nàng quan tâm nhất: Ba nàng, em trai, Nhất Thần, Hoàng
Bắc Thiên.
Nhìn tháy Hoàng Bắc Thiên, nàng cảm thấy rất an tâm, rất hạnh phúc, nỗi mong mỏi được rời khỏi vương phủ ngập đầy trong tim.
“Khóc cái gì?”
Ngay lúc
Hữu Hi đang suy nghĩ miên man, thì bên tai truyền đến giọng nói của
Hoàng Bắc Thiên lạnh như băng nhưn sủng nịch. Cách nói chuyện đặc biệt,
mặc dù giọng nói lạnh lùng, nhưng làm cho nàng vẫn cảm nhận rất rõ sự
thương yêu trong đó. Nàng khóc sao? Hữu Hi xoa lên mặt mình, ra là nàng
vô thức rơi nước mắt. Hữu Hi khóc nhưng lại vui vẻ cười: “Ta chỉ là quá vui thôi, ngươi mau trả lời câu hỏi của ta đi, rốt cuộc là đi đâu?!”
“Đồng Thành, nhà của ta”- Hoàng Bắc Thiên trả lời đơn giản, giọng nói không biểu lộ chút cảm xúc, nhưng đôi mắt lại chứa sự hi vọng. Hắn mong muội muội mà hắn thương yêu nhất được gặp Hữu Hi, tuyên bố cho mẫu thân biết đây là người phụ nữu
mà hắn yêu nhất.
“Cùng với ngươi về nhà sao?”- Sắc mặt Hữu Hi đại biến, không tin nổi hỏi: “Nhưng… ta nghĩ… một người…”
“Ngươi không muốn đi cùng ta?”- Hoàng Bắc Thiên trong lòng hy vọng vừa nghe Hữu Hi nói xong sắc mặt có chút âm trầm.
Hữu Hi căn môi, nàng biết, nếu nàng nói muốn tự bản thân đối mặt với cuộc sống
trong tương lai, Hoàng Bắc Thiên chắc chắn sẽ đau khổ, vì ý nghĩ của
nàng sẽ đem hai người rời xa nhau.
Hữu Hi
trầm mặc, rời khỏi Lăng Khiếu Dương là chuyện vui. mặc dù mặt Hoàng Bắc
Thiên không hiểu lộ ra, nhưng nàng biết hắn cũng rất vui vì nàng vui.
Mặc dù nàng nói chưa hết câu, nhưng một người thông minh như Hoàng Bắc
Thiên tự sẽ hiểu hàm nghĩa trong câu nói đó.
Gương mặt
lạnh lẽo của Hoàng Bắc Thiên làm người ta cảm thấy lạnh sống lưng. Trong lòng hắn quả thật có chút buồn bực, không hề nói một câu, vén mức màn,
nhảy xuống ngựa.
Tức giận!
Thân ảnh cao lớn dần dần biến mất trước mắt Hữu Hi, tấm màn mau xanh lam hạ xuống, xe ngựa kẽo kẹt cũng dừng lại.
“Ngươi sao lại đối với chủ tử ta như vậy, người thật lòng thật dạ với ngươi, chẳng lẽ ngươi không nhận ra?”- Lời nói khiển trách của Thiếu Cửu lọt vào tai Hữu Hi.
Hữu Hi nhắm mắt lại, thật tình, nàng cũng không biết nên làm sao… lúc này cảm thấy rất sợ hãi.. không kiềm chế được sự sợ hãi.
Thiếu Cửu
ngồi ở ngoài xe, cau mày, không rõ suy nghĩ của hữu Hi rốt cuộc là sao.
Bao nhiêu phụ nữ muốn nịnh hót Bắc Vương, chưa từng có cơ hội. hôm nay
có thể rời khỏi vương phủ, cùng với chủ tử về nhà, không phải rất tốt
sao, Bắc VƯơng muốn cái gì có cái đó, tiến vào Bắc vƯơng phủ, chẳng khác nào cả đời sống trong sung sướng. Nhưng nàng ta lại không được bình
thường cho lắm, phụ nữ nào mà chẳng muốn dựa dẫm vào nam nhân?
Nhưng
Thiếu Cửu không biết, Hữu Hi và phụ nữ thời đại này bất đồng quan điểm
cùng suy nghĩ. Trái tim Hữu Hi, Hữu Hi tự biết rõ. Nàng sợ hãi nếu càng
kéo dài thì càng đau. Cả hai sẽ cùng đau.
Màn xe
được vén lên, Hoàng Bắc Thiên sắc mặt có chút xấu hổ, đôi mắt đen lấp
lánh nhìn nàng. Hắn nhảy lên ngựa, bá đạo nói: “Ngươi là người của ta, mọi việc đều do ta làm chủ”
Hữu Hi mở to hai mắt nhìn Hoàng Bắc Thiên, hắn lại tức giận, nhưng chưa từng bá đạo như vậy.
Dù sao nếu đi thêm nửa khắc cũng không tới được Đồng Thành, đành phải nghỉ tạm,
tạm thời không bàn lại chuyện đã qua. Bộ dạng bá đạo như vậy thật làm
người khác giận mà nghiến răng, Hữu Hi cau mày trừng mắt, vui đùa nói: “Hừ cuối cùng cũng lộ đuôi hồ ly, ngươi cũng chẳng phải người tốt gì!”
“Hiểu rõ
nhau hơn rồi, ngươi cố gắng thông minh hơn một tí đi”- Kỳ thật hắn cảm
giác nàng rất thông minh, trong lòng Hoàng Bắc Thiên thoáng lên tia hạnh phúc, sau đó hô to: “Lên đường”
Xe ngưa
tiếp tục đi, hy vọng trước khi trời tối có thể tìm được nơi sạch sẽ ấm
áp để nghỉ chân. Hắn muốn Hữu Hi được nghỉ ngơi, có chút không quen khi
nhìn thấy Hữu Hi như vậy, mặc dù trong lòng nhịn không được luôn nghĩ
tới nàng. Vì Hữu Hi rất đặc biệt, cho nên chủ tử mới thích, nếu tất cả
nữ nhân đều giống nhau thì thích chẳng có ý nghĩa gì cả. Thiếu Cửu suy
nghĩ rồi giục ngựa chạy nhanh hơn.
Hữu Hi nằm ở ngoài, trừ Vương phủ ra, cả người liền trở nên phấn chấn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm mặt Hoàng Bắc Thiên. Hắn hình như rất thất vọng khi
biết nàng không muốn cùng đi với hắn, đôi mắt đen lại nửa nhìn ra mức
màn màu xanh.
“Nhìn cái gì!”- Hoàng Bắc Thiên quát một tiếng, quay đầu lại, cau mày nhìn Hữu Hi, ánh mắt so với lúc ở Vương phủ đã trở sức sống hơn nhiều.
“Nhìn bộ dạng giận dỗi của ngươi, như tiểu hài tử vậy”- Hựu Hi nhẹ nhàng bật cười, Hoàng Bắc Thiên có chút xấu hổ.
“Ai nói ta giận”- Thân thể Hoàng Bắc Thiên tiến lại gần Hữu Hi: “Có lạnh không”
“Không lạnh, nhưng hơi say sẩm”- Lúc bất tỉnh nàng không cảm thấy gì cả, nhưng tỉnh lại, xe ngựa lại chạy điên cuồng làm bụng nàng hơi đau.
Hoàng Bắc
Thiên cau mày giận mình sơ ý, thân thể Hữu Hi vẫn chưa chịu được xóc
nảy. Hắn vươn bàn tay to, nắm lấy cánh tay Hữu Hi, dùng sức, Hữu Hi liền ngã vào lòng hắn. Nàng bị hắn ôm ngang, nằm trong lòng, giống như mẹ ôm con. Mặc Hữu Hi sắp bị lửa thiêu nóng đén khó chịu, tay nắm chặt, vội
vàng ngồi dậy.
“Ta… ta nằm ở đây được rồi”- Hữu Hi không biết sao mình lại trả lời.
Ngay cả việc ngủ cùng một người đã từng ở với mình vào đâm sấm sét nhưng vẫn không được tự nhiên.
“Nhắm mắt, ngủ, còn đi một quãng rất xa mới tới nơi”
Hắn nói xong, liền nhắm mắt, dựa lưng vào xe, cánh tay ôm nàng, rất chặt, nhưng không hề khiến Hữu Hi đau đớn.