Mới xa
cách có mấy tháng, hắn đã tới. Hắn vẫn nhất quyết không buông tha nàng,
rốt cuộc muốn thế nào đây, muốn thế nào mới để cho nàng sống cuộc sống
mình muốn.
Ban đêm dù không có ánh nến, nàng vẫn có thể nhìn ra mặt hắn, cặp mắt tràn ngập
thú tính . Trong không khí phảng phất tiếng cười âm trầm pha lẫn chút
mệt mỏi của hắn. Cho dù là mệt, hắn cũng gắt gao ôm lấy nàng, áp mặt hắn vào da thịt, dây trói trên tay thít chặt khiến nàng đau đớn.
Nàng giãy
giụa, hắn cũng không để ý, vì càng giãy cổ tay sẽ còn đau. Hắn dùng tay
xe rách quần của nàng, dùng sức tách hai chân thon dài mảnh khảnh rồi
gác lên trên vai hắn, một tay giữ lấy cổ chân nàng đang đá loạn xạ. Hắn
nhanh chóng cởi bỏ hạ y của mình, dù không nhìn thấy, hắn vẫn có thể dễ dàng tìm ra nơi mềm mại của nàng. Lăng Khiếu Dương vội vã nhắm thẳng
ngay vào, khát vọng bao lâu nay được giải phóng.
Cảm giác
siết chặt bên trong, làm cho hắn tìm lại được cảm giác thoải mái trước
đây, không chịu rời khỏi mà càng tiến sâu quá. Hắn quá lớn, quá cứng,
dục vọng quá mức mãnh liệt, vội vàng đưa vào trong khiến Hữu Hi chỉ cảm
thấy đau đớn, nàng không hiểu sao mình lại nảy sinh cảm giác sợ hãi.
Có thể vì
lần hư thai trước, nàng rất e ngại chuyện này, vẫn cảm thấy thân thể
mình rất yếu ớt dù đại phu đã nói thân thể đã khỏi hẳn. Nhưng nàng vẫn
cảm giác hạ thân rất đau, đại phu nói là do tâm lý sinh ra, ngay cả
nguyệt sự tới cũng làm nàng sợ hãi, huống chi Lăng Khiếu Dương thô lỗ
tiến vào, làm cho bụng nàng như bị xé ra.
Lăng Khiếu Dương vừa di chuyển hai lần đã khiến Hữu Hi đau đến không chịu được,
không biết là vị sợ hãi hay vì đau thật sự, Hữu Hi cuối cùng cũng ngất
đi không hay biết gì. Trong bóng đêm, dễ dàng nhìn thấy gương mặt trắng
bệch của Hữu Hi mang theo sợ hãi.
Âm thanh cuồng dã biến mất, trong phòng cực kỳ an tĩnh.
Trời đã
sáng, hoa phường mọi khi đều mở rất sớm, hôm nay lại yên tĩnh, cửa đóng
chặt, ngoài cửa lại thấy chốt khóa, chẳng lẽ chủ nhân của hoa phường
không ở đây?
Hữu Hi từ
từ tỉnh lại, trong phòng sáng rực mông lung, đầu óc một khắc cũng không quên sự xuất hiện của Lăng Khiếu Dương. Thân thể của hắn như mãnh thú
chiếm lấy Hữu Hi. Nàng ngồi dậy nhìn quan phòng chỉ thấy những đóa hoa
xinh đẹp.
Chẳng lẽ là mơ sao.
Hữu Hi cúi đầu, chứng kiến cả người quang lỏa, rải rách khắp nơi là dấu hôn, cổ
tay bị buộc chặt tối hôm qua ứ đọng máu. Trái tim Hữu Hi cực kỳ hoảng
loạn, không phải mơ, hắn đã tới rồi, lại còn thiếu chút nữa là đã hại
chết nàng, cảm giác đau đớn lúc đó giờ phút này vẫn hiện lên rõ ràng.
Hữu Hi ôm
đầu, đau khổ chìm trong im lặng, vội vàng mặc quần áo, vừa xuống giường
đã thấy trên quần dính máu. Hắn làm nàng bị thương! Nam nhân khốn khiếp, Hữu Hi không nhịn được mắn hắn, nhưng hạ thể không hề đau như tưởng
tượng ngược lại còn có cảm giác lành lạnh. Hay là do nàng cắn môi hắn,
làm hắn chảy máu… Hữu Hi tự hỏi bản thân mấy lần, rồi suy nghĩ không
biết Lăng Khiếu Dương tới đây làm gì.
Đang trong tình thế hỗn loạn, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa dồn dập kèm theo giọng nói lo lắng của Hoàng Bắc Thiên.
Hữu Hi hoảng hốt, hướng ra gian phòng phía ngoài, vừa mới bước qua cửa, Hữu Hi đã nhìn thấy bóng người đang mở cửa.
Nàng tưởng hắn đã đi, nhưng không ngờ, hắn vẫn còn…
Cửa mở ra, Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy ánh mắt của Hữu Hi lạnh lẽo nhìn về một
hướng. Lăng Khiếu Dương đứng yên một chỗ, dù không nói nhưng cũng đủ
tuyên bố đêm qua hắn đã ở đây.
Giờ phút này, Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy Lăng Khiếu Dương trên mặt hiện lên sự tức giận, đau lòng cùng lo lắng.
“Bắc Vương đến đây có chuyện gì?”- Kẻ mở miệng trước lại là Lăng Khiếu Dương.
Hắn tưởng
hắn là ai chứ? Chủ nhân nơi này sao? Hữu Hi chán nản, trong lòng bối rối bất an, đi tới cửa, tức giật nhìn Lăng Khiếu Dương. “Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? nơi này là hoa phường của ta? Mời ngươi đi ra ngoài!!”
Hoàng Bắc
Thiên nhìn thấy Hữu Hi khó khăn nói, nhìn thấy nàng tức giận đến run rẩy cảm giác rất lo lắng. Hắn đi tới bên cạnh Hữu Hi, không chút do dự nắm
lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Hữu Hi, khiêu khích nhìn Lăng Khiếu
Dương: “Nơi này hình như không phải là nơi Vương Gia nên tới!”
Lăng Khiếu Dương cười lạnh: “Chẳng lẽ bổn vương đi đâu còn đợi ngươi ân chuẩn sao?”
Hoàng Bắc Thiên tức giận nói: “Nếu như Vương gia không chê có thể đến phủ của thần, mặc dù nó tuy kém xa
Vương phủ, nhưng cũng là chỗ tốt để vương gia dừng chân, ắt hẳn sẽ hơn
hẳn phường hoa nhỏ bé này”
Lăng Khiếu Dương tỏ vẻ tốt lành, không hề tức giận, nhàn nhã nói: “Bổn Vương cảm thấy rất tốt, nơi này rất tốt, Bắc Vương đối với bổn vương
hình như có thành kiến, không biết Bắc Vương cùng với nữ nhân bán hoa có quan hệ thế nào?”
Hoàng Bắc Thiên liếc mắt qua Hữu Hi, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Lăng Khiếu Dương, gằn từng chữ một: “Thần mặc kệ, chỉ là Hữu Hi hiện giờ là vị hôn thê của thần, xin Vương gia tự trọng.”
Đôi mắt
đen của Lăng Khiếu Dương trầm xuống, nhìn gương mặt trắng bệch của Hữu
Hi, đôi mắt bất an, hắn ột cách lạnh lẽo. Vị hôn thê, được lắm, rất có
bản lãnh mới mấy tháng không gặp, từ một tiểu thiếp đã trở thành vị hôn
thể của người khác, tốt lắm.
“Vương gia xin mời”- Hoàng Bắc Thiên không chút khách khí hạ lệnh trục khách.
Lăng Khiếu Dương cao thâm khó lường cười nhẹ, có ý định rời đi, nhưng vừa đi nửa bước, đã quay lại trêu chọc nói: “Vị hôn thê của ngươi đêm qua hầu hạ bổn vương rất vui vẻ, mùi vị của nàng không tệ”
Hữu Hi tức giận vung tay, muốn tát Lăng Khiếu Dương một cái, nhưng bị hắn chụp được.
Hữu Hi hung hăng chửi Lăng Khiếu Dương: “Lăng Khiếu Dương, ngươi quả thật là làm cho người khác phỉ nhổ.”
“Còn sống thì ta sẽ còn đến tìm ngươi”- Lăng Khiếu Dương lạnh lùng nói, bỏ tay Hữu Hi xuống, nhanh chóng rời
đi. Thân ảnh đầy vẻ kiêu ngạo khiến người ta cực kì chán ghét
Hoàng Bắc
Thiên đấm tay xuống đất, phẫn nộ không thôi, không hề nghĩ tới chuyện
Lăng Khiếu Dương tìm ra Hữu Hi, lòng cực kì đau khổ. Gương mặt vô cảm
mang theo chút đau lòng, đôi mắt đen nhìn Hữu Hi: “Ngươi vẫn còn muốn ở đây sao?”
Hữu Hi uể oải, đau khổ thầm nói: “Ta còn biết đi đâu. Hắn chắc chắn sẽ có cách khiến ta quay về? Trừ phi ta chết đi.”
Hoàng Bắc Thiên trầm xuống, mặt đầy lửa giận, túm lấy tay Hữu Hi: “Theo ta về phủ, không thể tiếp tục thế này được”
Hữu Hi lắc đầu không chịu đi, lo lắng nhưng vẫn nói: “Không, Hoàng Bắc Thiên, ta không đi, ta nghĩ lão phu nhân cũng đã biết Vương
gia tới. Hơn nữa hắn đã xuất hiện ở đây, nếu ta qua phủ ngươi ở chắc
chắn sẽ gây ra không ít rắc rối, Lăng Khiếu Dương còn chuyện gì không
dám làm chứ, ta không đi”
Hoàng Bắc Thiên mất tỉnh táo quát: “Sao lại khó khăn như thê!! Chẳng lẽ ngươi bảo ta trơ mắt để hắn hạ nhục ngươi sao”
“Ta không sao, thật sự không sao”
“Ngươi phải nghe ta, theo ta đi!”- Hoàng Bắc Thiên không lôi thôi nữa kéo Hữu Hi đi khỏi hoa phường, sao đó khóa lại.
Hữu Hi bị
lôi kéo đến Bắc Vương phủ, cuộc sống bình thường cuối cùng cũng không
kéo dài được lâu, niềm vui sướng nhỏ nhoi cũng chấm dứt. Hoàng Bắc Thiên mang Hữu Hi vào phủ thì nhìn thấy trong sảnh có rất nhiều người.
“Bắc Thiên còn không mau tham kiến Vương gia”
Lão phu
nhân nói một câu quả thật là làm cho Hoàng Bắc Thiên phát điên. Lăng
Khiếu Dương dám tới nhà hắn, Hoàng Bắc Thiên giữ chặt lấy Hữu Hi một
khắc cũng không buông ra.
Hữu Hi theo sau, cố gắng gỡ tay Hoàng Bắc Thiên ra nhưng hắn vẫn không buông tay.
Trong phòng có vài phụ nữ đứng tuổi cùng những trưởng giả già nua, Lăng Khiếu Dương ngồi ở chính giữa, vui vẻ cười đùa.
Mẫu thân Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy Hữu Hi, trong mắt có chút tức giận mở miệng nói: “Bắc Thiên, con trở về rất đúng lúc, Vương gia có việc đến Đồng Thành. Hai
quả núi bao lấy thành có rất nhiều quặng sắt, con nên giúp đỡ Vương gia
một tay”
“Hài nhi đã rõ”- Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng trả lời.
Lăng Khiếu Dương nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Hữu Hi, khéo môi cong lên cười: “Dạ Hủy sao ngươi lại tới đây, Bổn Vương nói, đi ra làm việc lập tức trở về? Nhanh như vậy ngươi đã không chờ nổi rồi sao?”
“Vương gia biết nàng sao”- Một trưởng giả khẽ hỏi
Lăng Khiếu Dương cung kính điềm đạm đáp: “Sao lại chỉ quen biết, nàng vốn là sủng thiếp của bổn vương, mấy ngày nay còn muốn đa tạ Bắc Vương huynh đã chiếu cố nàng”- Rõ ràng câu nói bị lượt bớt rất nhiều, nhưng cũng đủ khiến mọi người hiễu rõ.
Hoàng Bắc Thiên cau mày, lòng bị lửa giận thiêu đốt, hắn là vương gia sao lại cố bức người như vậy.
“Vương gia nói thế sai rồi, Hữu Hi là thê tử tương lai của ta, chiếu cố nàng là lẽ đương nhiên”
“Không được vô lễ”- Lão phu nhân quát lạnh một tiếng. “Bắc Thiên không hiểu biết nên đã mạo phạm mong vương gia không chấp nhất”
“A? Nàng là thê tử tương lai của ngươi sao?”- Lăng Khiếu Dương cười lạnh, hỏi ngược lại lão phu nhân. “Việc này phu nhân có biết không?”
Lão phu nhân do dự, đang tính trả lời. Hữu Hi hung hăng nhìn Lăng Khiếu Dương, cao giọng nói: “Ta có biết Vương gia sao? Nhưng ta có cảm giác là chưa từng gặp qua đừng
nói gì đến chuyện là sủng thiếp, xin hỏi Vương gia có bằng chứng gì nói
ta là thiếp của ngài”
Lăng Khiếu Dương không giận cũng không cười, cảm giác khó chịu dâng lên, đưng dậy, đi tới bên cạnh Hữu Hi, giọng nói khàn khàn: “Không thừa nhận cũng không sao, bổn vương còn rất nhiều thời gian”
Sau đó hắn quay lại nhìn mọi người: “Quấy rầy đã lâu, bổn vương cao từ, hy vọng mọi người sớm phối hợp với bản việc hoàn thành công việc hoàng thượng giao”
“Cung tiễn Vương gia”- Mọi người đứng dậy đưa tiễn, Lăng Khiếu Dương cũng không hề quay đầu lại cứ như thế rời đi.
Vương gia rời đi, mấy người phụ nữ cùng trưởng giả cũng giải tán.
Hoàng Bắc Thiên tính kéo Hữu Hi đi kiếm Bắc Song thì nghe lão phu nhân nghiêm khắc trách mắng: “Bắc Thiên quỳ xuống!”
“Mẫu thân”- Hoàng Bắc Thiên nhìn mẫu thân vẻ mặt xanh mét.
“Quỳ xuống”- Lão phu nhân đập tay xuống bàn, tức giận đứng lên, Hoàng Bắc Thiên cua mày quỳ xuống.
“Vương gia là kẻ bề trên, chúng ta là thần, có thần tử nào lại dám cùng Vương
gia tranh cãi, ngươi muốn cả gia tộc bại hoại trong tay ngươi sao, vì
một người phụ nữ, ngươi không muốn có thê tử, quên đi lễ nghĩa của thần
tử….dám lớn tiếng nói nàng là vị hôn thê của ngươi, ta là mẹ ngươi có
đồng ý qua sao? Ngươi tự kiểm điểm lại mình đi, một phụ nữ thân phận
thấp hèn như vậy có tư cách làm thê tử của ngươi sao”
Hoàng Bắc Thiên đứng dậy, lớn tiếng quát: “Mẫu thân, đừng nói nữa, Hữu Hi không phải loại người như thế, nàng rất tốt, đáng được mọi người quý trọng, mẫu thân không biết gì cả”
“Câm miệng!”- Lão phu nhân gầm lên. “Thân là phụ nữ cũng nên biết liêm sỉ, tự biết thân phận của mình, muốn làm thiếu phu nhân của Bắc Vương phủ sao, chờ ta chết đi”
“Đủ rồi”- Hữu Hi căn môi, nuốt ngược nước mắt, đau lòng sắp ngất đi. Thở nào,
nàng không cần để ý đến người khác nói, nhưng mẫu thân của Hoàng Bắc
Thiên nói như vậy làm nàng thật sự đau lòng, cảm giác thật nhục nhã,
nàng không cách nào trốn tránh liền gạt tay Hoàng Bắc Thiên ra, nhưng
Hoàng Bắc Thiên lại giữ lại.
“Hữu Hi”
“Buông ra để cho ta đi”- Hữu Hi rốt cuộc cũng thoát khỏi tay Hoàng Bắc Thiên, xoay người chạy ra ngoài.
“Hữu Hi!”- Hoàng Bắc Thiên đau khổ la lên, muốn đuổi theo, nhưng lão phu nhân lại nói: “Nếu ngươi dám đuổi theo thì đừng nhận ta làm mẹ”
“Mẫu thân, từ khi nào người trở nên khó khăn như vậy, trái tim lại sắt đá
đến vậy. Hữu Hi đã nhận đủ mọi đau khổ, nàng nhẫn nhịn chịu đựng, không
phải để thỏa ý nguyện của nàng, nhưng mẫu thân, người lại dùng lời nói
tàn nhẫn đả thương nàng, ngay cả chút tự trọng duy nhất cũng không cho
Hữu Hi, mẫu thân chẳng phải người rất khoan dung sao? Tại sao duy chỉ
đối với người hài nhi yêu lại đối xử như vậy”
Hoàng Bắc
Thiên lần đầu tiên nói nhiều như vậy, ở nhà hắn khiến cho người ta cảm
giác rất lạnh lẽo, trầm mặc ít nói, lúc này nói nhiều như vậy để chỉ
trích mẫu thân mình.
“Bắc Thiên., chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghĩ, gánh nặng gia tộc ở trên vai, ngươi chọc giận Vương gia, có biết sẽ gánh hậu quả gì không?”
“Nếu Hữu Hi không hạnh phúc, con nguyện cùng nàng gánh chịu đau khổ”- Hoàng Bắc Thiên nói xong xoay người đuổi theo Hữu Hi.
Nhìn theo bóng lưng Hoàng Bắc Thiên rời đi, lão phu nhân vội vã thở dài, nghiệt chướng, đúng là nghiệt chướng mà…
Hữu Hi vừa chạy khỏi Bắc Vương phủ mặt đã rơi đầy lệ, những lời lão phu nhân nói đã đâm thẳng vào trái tim nàng.
Trở lại
hoa phường, Hữu Hi khóa cửa lại, ngồi trên giường, khóc thất thanh, căn
bản nàng vẫn muốn bảo vệ sự tôn nghiêm của mình, không muốn người nhà
Hoàng Bắc Thiên coi thường nàng. Những lời lão phu nhân nói, so với
người ngoài đã tác động đến nàng rất lớn. Nàng không biết tại sao lão
phu nhân lại phản ứng kịch liệt như vậy.
“Hữu Hi, mở cửa!”- Bên ngoài truyền đến giọng nói của Hoàng Bắc Thiên.
Hữu Hi bịt tai lại, gải vờ như không nghe thấy, cuộn chân lại, yên lặng mà khóc,
không dám đối mặt với Hoàng Bắc Thiên. Dần dần bên ngoài cửa cũng không
còn âm thanh, tất cả đều an tĩnh trở lại, đầu óc Hữu Hi trống rỗng,
không cách nào suy nghị, chỉ ngơ ngác ngồi yên như kẻ ngốc.
Trời đã
tối đen nàng cũng không biết, cả ngày không ăn cơm cũng không thấy đói,
không cách nào làm cho bản thân tỉnh táo lại. Sau một hồi trầm tĩnh,
trái tim Hữu Hi cuối cùng cũng lắng xuống, trong phòng giờ đã tối như
mực. Ngoài cửa có tiếng bước chân lo lắng đi qua đi lại.
Hữu Hi chậm rãi đi ra ngoài hoa phường, tới trước cửa, tay mở ra, một trận gió lạnh ùa vào mang theo những bông tuyết.
Tuyết rơi rồi!!
Là tuyết!!!
Một luồng
khí lạnh như băng từ cơ thể của hắn bao lấy nàng,đôi môi lạnh giá hôn
lên môi nàng mang theo cả nước mắt, hắn thì thầm nói: “Hữu Hi, đừng rời
xa ta”
Hắn vốn là kẻ lạnh lùng, môi cũng lạnh giá, đầu lưỡi của hắn xông vào miệng nàng
mang chút hương ý nhẹ nhẹ. Hắn cướp đi hơi thở của nàng, làm cho nàng
chỉ có thể nhắm mắt buông xuôi, trong lòng mang theo sự chua xót.
Hoàng Bắc
Thiên thở dồn dập, môi rời khỏi đôi môi cánh hoa của nàng, sau đó hôn
lên mặt, lông mi, hôn lên hai mắt. Lòng ngực rộng rãi gắt gao ôm lấy
nàng, Hữu Hi lần đầu tiên hiểu ra được, thiêu thân bay vào lửa hoàn toàn không có cảm giác.
Hoàng Bắc Thiên cọ xát đầu vào trán nàng: “Ngươi sẽ không lặng lẽ bỏ đi đúng không!”
“Sẽ không!”