Ở phiá Nam
có một tòa thành nhỏ, dù là đang mùa thu nhưng khí hậu vẫn lạn, Hữu Hi
rời khỏi Hoàng Bắc Thiên, rời khỏi Vô Âu Môn, nàng kiên cường đi tìm
kiếm mục tiêu đến nơi này.
Một thân
bạch sam phiêu dật, gương mặt tuấn tú, đôi mắt đen đượm buồn mang theo
ưu thương, tóc đen ngang vai không theo trật tự, sự tự nhiên ấy là một
vị công tử tuấn tú bất phàm.
Bên hông đeo thanh kiếm, dù nàng không có võ công nhưng tốt xấu gì cũng có thể bảo
vệ bản thân, tay nắm con ngựa trắng, đi giữa nơi phố thị náo nhiệt, dừng lại trước một khách điếm.
“Ôi chao, vị công tử đây muốn ở trọ sao, mời vào bên trong”- Gương mặt tiểu nhị tươi cười, bắt chuyện với Hữu Hi.
Hữu Hi gật đầu, không nói gì. Tiểu nhị ân cần cấm lấy dây cương ngựa trong tay Hữu Hi, cười nói: “Mời công tử vào trong, tiểu nhân giúp ngài dắt ngựa vào hậu viện”
Hữu Hi liếc
mắt nhìn tiểu nhị, xem ra nơi này phục vụ cũng chu đáo, nàng gật đầu,
đem con ngựa giao cho tiểu nhị, rồi đi lại trước khách điếm, mướn một
phòng đơn giản để có nơi ăn xong ngủ lại. Nàng ép bản thân không nghĩ
tới Hoàng Bắc Thiên, buộc chính mình tâm như nước, ép chình mình không
nên chạm vào vết thương lòng nữa . Đi qua từng đoạn đường tâm cũng lắng
xuống, đôi khi nghĩ tới một số việc không thể miễn cưỡng.
Có một số
việc trêu ngươi con người, dù cố gắng liều mạng thoát khỏi vòng vây, cố
gắng tìm kiếm đường ra, chạy rồi chạy, ngẩng đầu nhìn lại không biết bản thân tới nơi này khi nào, nhưng phát hiện bản thân đã quay về chốn cũ.
Giống như tình yêu của nàng và Hoàng Bắc Thiên, lúc yêu họ không quan
tâm tới ai, nỗ lực hết mình chỉ vì muốn ở bên nhau. Nhưng đến cuối cùng, hai người lại quay về nơi bắt đầu, trái tim cùng một chỗ, nhưng người
chia hai nơi, không thể gần nhau.
Trải qua một đoạn đường dài nàng để qua mệt mỏi, nằm trên giường mơ mơ màng màng
ngủ, mơ hồ với những thứ xung quanh, chỉ nghe tiếng tiểu nhị ở ngoài bắt chuyện với khách,
Hữu Hi cau mày trở mình, để bản thân ngủ say, những âm thanh ngoài cửa cũng bị nàng tự động loại bỏ.
Bóng đêm phủ xuống, đen một màu, Hữu Hi yên bình lặng ngủ say, cho đến sáng ngày thứ hai, trong lúc đang say giấc thì bị tiếng ồn ào làm cho thất giấc, nàng theo phản xạ ngồi dậy, đôi mắt u buồn che kín tất cả, trong lòng không
muốn biết chuyện gì xảy ra ngoài kia? Nàng đứng dậy, mở cánh cửa sổ nhìn xuống lối đi nha, nhưng bên ngoài khách điếm ồn ào như muốn phá vỡ cả
trấn. Nàng đi ra khỏi phòng, đứng ở lan can lầu hau, cúi xuống hỏi tiểu
nhị: “Tiểu nhị, bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Tiểu nhị
ngẩng đầu nhìn Hữu Hi, vẻ mặt kích động nói: “Ai nha, vị công tử này,
ngài không biết sao, hôm nay đại tiểu thư của Tô viên ngoại giàu nhất
thành đang vứt tú cầu chiêu thân, bên ngoài mọi người đều tranh nhau, cả con phố đẩy người, tiểu công tử dáng người thanh tú không bằng đi thử
xem, không chừng tú cầu sẽ rơi về ngài”
Hữu Hi câu môi cười khẽ, vứt tú cầu chiêu thân, nàng từng xem trên tivi, tất cả mọi người đều tranh giành kịch liệt.
“Đa tạ tiểu nhị ca”- Hữu Hi nói xong quay về phòng, sau khi rửa mặt lại đi ra.
Vẫn là bộ
bạch sam cũ, tuấn nhã thanh tú, nàng đi xuống lầu, ra khỏi khách điếm,
quả nhiên bên ngoài tấp nập người, đối diện nơi ném cầu đầy người toàn
là nam nhân, ngay cả nàng đang ở khách điếm cũng bị chặn lại, muốn đi ra cũng sợ rất khó.
Hữu Hi leo
lại trên lầu hai, ngồi bên cạnh cửa sổ, nhàn hạ nhìn rừng người dở dưới, từ vị thế này có thể thấy ở nơi ngã 4 đường chật kín người.
Ngẩng đầu
nhìn về phái Tân Duyệt Lâu, hai bên đều phủ lớp vải mỏng che xuống, bên
ngoài một cặp trung niên nam nữ, đứng hai bên là nha hoàn, bên phải là
nam nhân có hàm ria mép trông rất khỏe mặt cầm trong tay thanh đao, phía sau lớp vải mỏng là một bóng người mông lung.
Trước kia
nàng cảm thấy loại chiêu thân này có điểm không thật, mai mối thì không
nhân đạo. Nhưng lbây giờ thấy chuyện này cũng bình thường. Nam nhân đứng trên đường như muốn điên, liều mạng la về trước, Hữu Hi tinh tế nhìn
xuống, trời ạ, nam nhân cao thấp mập ốm khôn nói, còn cả mấy lão bá bá
râu tóc điểm bạc, giơ tay lên cao chuẩn bị đón lấy tú cầu.
Hữu Hi trong lòng cầu khẩn, mong sao tú cầu của vị tiểu thư này ngàn vạn lần đứng rơi vào tay mấy lão bá bá đó.
Đang nghĩ
thì “Đang” một tiếng, người đàn ông có râu ria mép gõ lấy trống đồng,
sau đó đám nam nhân ở dưới đang ồn ào bỗng im bặt, không xô đẩy nữa.
“Mọi người im lặng, im lặng!”- Nam nhân mở miệng hô to, sau đó đánh vào trống đồng: “Hôm nay, đại tiểu thư của Tô viên ngoại nổi danh khắp vùng vứt tú cầu chiêu thân, phía dưới đón lấy tú cầu của Tô Tiểu thư, hi vọng mọi người gặp
may”
Nói xong nam nhân khom người trước cặp nam nữ trung niên, không biết nói gì chỉ thấy cặp nam nữ mỉm cười, có lẽ là phu nhân và Tô viên ngoại.
Hữu Hi nhìn
vào tấm lụa mỏng, chỉ thấy nha hoàn khẽ nâng nó lên, một nữ tử yêu kiều
thướt tha từ trong đi ra. Xa xa nhìn, Hữu Hi có thế thấy cô gái là tiểu
thư khuê các dung mạo đoan trang, mỗi cử chỉ đều nho nhã, nét mặt thẹn
thùng, từ tay nha hòan đón lấy tú cầu, hướng về phía lan can, nhìn đàm
người, tú cầu trong tay do dự không muốn bỏ xuống.
Phía dưới
đám nam nhân chờ không được, liền quát to nhanh lên một chút, Tô tiểu
thư do dự lúc lâu, cuối cùng cũng nhắm mắt ném tú cầu xuống.
Cả đám người như đình lại, rồi đồng loạt nhảy lên, tay hướng đến, cực kì náo nhiệt,
xem tú cầu như trò chơi, tú cầu vừa rơi vào tay người này có người đã
vội vàng ra tay sát hại, cuối cùng tú cầu bay lên không trung.
Vị tiểu thư vội vàng nhìn theot ú cầu, Hữu Hi cũng khẩn trương đứng lên, giống như đang xem bóng đá.
Tú cầu bay
lên cao, tính rơi xuống tay một người lão bá, tiểu thư vội vàng nhắm
chặt mắt, trái tim Hữu Hi cũng thắt lại một chút. Lúc này một bóng người nhanh nhẹn từ trong đám đông bay lên, dẫm lên vai mọi người đón lấy tú
cầu, vừa muốn đoạt lấy thì một bóng người bay lên cao, duối chân đá tú
cầu, tú cầu bị đá văng ra, bay thành một vòng cung rớt xuống, “ba” một
tiếng, rơi xuống người Hữu Hi.
Tiếng trống đồng “đang” một tiếng, Hữu Hi vội vàng đem tú cầu quang ra ngoài, tú cầu này sao lại rớt vào người nàng chứ.
Đám đông
vang lên tiếng thở dài thất vọng, lúc Hữu Hi quăng ra tú cầu chẳng ai
thèm chém giết, đám người dần dần tản đi, Hữu Hi bị vô số ánh mắt khinh
thường nhìn.
Tiểu nhị vẻ mặt vui vẻ, cúi đầu nói: “Ai nha, công tử quả là may mắn, mọi người tranh lấy đều không có được,
ngài ngồi trên cao lại có được tú cầu quả là duyên trời định, chúc mừng
công tử”
“Nhưng mà ta không muốn, ta đã ném nó ra rồi mà”- Hữu Hi trợn tròn mắt.
Tiểu nhị giải thích: “Tiếng trống đã vang lên, nhân duyên đã định, ngài ném xuống cũng chẳng ích gì, tiểu nhân nói khách quan, ngài nên vui mới phải.”
Đang nói, có hai người đi vào, là hai nam nữ trung niên ngồi trên đài lúc nãy
“Không tồi, không tồi, tuấn tú nho nhã”- Hai người trung niên nhìn Hữu Hi tán thưởng.
Tô viên ngoại cười tủm tỉm nói: “Công tử nếu đã đoạt được túi cầu thì mới theo chúng tôi để phủ để thương lượng hôn sự”
Hữu Hi đổ mồ hôi, có chút hoảng hốt: “Tôi chẳng qua chỉ là xem náo nhiệt, tú cầu cũng không muốn lấy đừng nói tới hôn sự”
Viên ngoại đang cười tủm tím trong nháy mắt lại đen xì: “Tú cầu đã vứt. hôn nhân đã định, ngươi sao lại có thể trở mặt, chẳng lẽ đang trêu ta sao?”
“Tôi không phải có ý này?” Sao người này lại không nói lý như thế.
“Người đâu, mời vị công tử này vài phủ cho ta”- Vẻ cười tủm tỉm của Tô viên ngoại lúc nãy bây giờ lại như thổ phỉ, nói
xong phất tay bỏ đi, phu nhân đứng lại quan sát Hữu Hi rồi mới rời đi.
Hữu Hi nhìn thấy hai nam nhân không lồ đi tới, nàng thét lên: “Các ngươi đừng lại đây”
Mặc kệ nàng dọa nhạt thế nào, hai nam nhân vẫn bắt lấy tay nàng, đem nàng đi tới Tô gia.
Tô gia quả
nhiên là đại phú hộ, cả phủ trên dưới đều có khí thế, nhưng vẫn mang
theo phong cách phương Bắc, nhưng ít thô và nhiều màu sắc hơn.
Hữu Hi bị ép đưa đến Tô gia, Tô viên ngoại và phu nhân ngồi trên gếh ở sảnh chính,
Tô tiểu thư thì quy cũ đứng sau Tô phu nhân, e lệ nhìn thoáng qua Hữu
Hi, xem ra vị hôn phu tương lai này khiến nàng hài lòng.
Tô phu nhân cười hòa ái, hỏi nàng: “Xin hỏi cao danh quý tánh của công tử, nhà ở đâu? Trong nhà có song thân không?”
Hữu Hi suy nghĩ rồi đáp: “Không cha không mẹ, không nhà, An Tiểu Lục”.
Không cha
mẹ, không nhà, tên cũng tục, bọn họ cũng tính đường thối lui, nàng vì
che dấu thân phận mới cải nam tranh, trốn tránh kẻ xấu vì thứ đồ trên
người tới tìm nàng, cũng không muốn ai biết rõ thân phận gây thêm phiền
toái.
Hơn nữa nàng là phụ nữ sao có thể lấy Tô tiểu thư, dù là nam nhân, nàng cũng chẳng muốn lấy một người con gái bất ngờ như thế.
“Ai cũng
biết Tô viên ngoại tuy giàu có, thật sự là trời ban, tài sản nhà họ Tô
đều cần có người lo, khổ nỗi ta không có con trai, ngươi không cha không mẹ, sau khi cùng tiểu nữ ta thành thân, kế thừa sản nghiệp nhà ta, áo
cớm không lo, chẳng phải lưỡng toàn”
“Chuyện đó
ta đã thành thân rồi, trong nhà đã có thê nhi, thật không thể lấy Tô
tiểu thư, cáo từ”- Hữu Hi nói xong tính bỏ chạy, thì hai người canh cửa
đã ngăn nàng lại.
“Tú cầu đã
định ngươi là hiền tế Tô gia, đừng vội đi như thế, ngày mốt là ngày cát
nhật, lễ thành thân sẽ được tổ chức vào hôm đó”
Hữu Hi muốn
giải thích nhưng chẳng dám để bại lộ thân phận nữ nhi vội vàng nói:
“Này, các người sao lại thế chứ, ta thật sự không thể cưới Tô tiểu thư”
“Ngươi bị mù sao, có gan dám không cưới muội tử nhà ta/”- một giọng nói từ ngoài truyền vào.
Ánh mắt mọi người đều bị thu hút, nhìn thấy nam tử mặc áo màu lam, hai tay khoanh trước ngực dáng vẻ tiêu sai đi nhanh tới.
“Hạo Vũ tới rồi sao?”- Tô Phu nhân nhìn thấy liền vui vẻ.
“Chất nhi xin chào Bá Phụ bá mẫu”- Nam nhân Hạo Vũ cúi đầu hành lễ.
“Hạo Vũ ca”- Tô tiểu thư cúi đầu hành lễ..
“Mấy ngày nay đi đâu mới về”- Tô viên ngoại nhìn Hạo Vũ một cái, trong giọng bực mình.
“Đại bá đừng vội tức giận, chất nhi chẳng qua đi làm chuyện chính sự, vừa về đến đã nghe nói muội tử vứt tú cầu chiêu thân, cho nên vội vàng qua
xem” Nói xong quét mắt nhìn Hữu Hi, tay bực mình vuốt ngực Hữu Hi: “Sao lấy được tú cầu không muốn kết hôn? Muội tử ta muốn có dáng thì có dáng, có tài thì có tài, sao lại không xứng với ngươi”
Hắn chụp lấy ngực nàng, Hữu Hi xấu hổ tức giận, xú nam nhân còn có gan phi lễ nàng,
giận hắn, nàng hất tay hắn ra, lui về sau hét lớn: “Này đừng chạm vào ta, ngươi còn chạm vào ta giết ngươi.”
“Uh, khẩu khí không nhỏ”- Hắn như nghiện chụp lấy ngực nàng, ép chặt thân thể Hữu Hi, không chịu buông, tay kia tập kích ngực nàng: “Làm sao vậy, chỉ chạm vào một chút, dù sao cũng là nam nhân chạm thì đã
sao, ngươi mau mau cùng muội tử ta thành thân, nếu còn trốn ta đem
ngươi tới quan phủ”- Vừa bị ăn đậu hủ, Hữu Hi liền né tránh, hai tay che trước ngực, giơ chân tính đá xú nam nhân trước mắt.
Hắn nhanh
nhẹn né tránh, tay vừa chụp lấy ngực có cảm giác là lạ, ngực của nam
nhân trước mắt hình như hơi mềm. Chẳng lẽ là ảo giác, hắn vươn tay muốn chứng thật một chút, đột nhiên trong phòng xuất hiện bóng người, tay
như kềm sắt bẻ tay hắn, ah, hắn kêu đau một tiếng.
“Hạo Vũ”
“Hạo Vũ ca!”
Trong phòng vang lên tiếng la ầm ĩ.
Hạo Vũ đau
đớn mặt đầy mồ hôi, cổ tay hắn bị nam nhân vừa xông tới bẻ trật khớp,
đau đến muốn mắng mà mắng cũng không được, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy
một gương mặt xanh mét đầy tức giận, đôi mắt đen sôi sục máu nhìn hắn,
giống như bẻ gãy tay hắn vẫn chưa hết giận, tựa như muốn giết hắn.
Tô viên ngoại đỡ lấy Hạo Vũ, đôi mắt đen nhìn về người lạ, phẫn nộ quát: “Ngươi là người phương nào, dám xông vào tô gia hành hung”
Đôi mắt đỏ ngàu, vẻ mặt lãnh khốc, môi mím chặt, nhìn hắn, lạnh như băng nói: “Hắn muốn chết”
Hắn lại dám chạm vào ngực Hữu Hi, hắn đáng chết, bẻ một tay hắn đã là quá khách khí rồi.
“Bá phụ, tay chất nhi dù có chặt đứt cũng không buông tha hắn”- Hạo Vũ đau đớn kêu thảm, hận chết kẻ làm trật khớp tay hắn.
Hữu Hi đứng
đó ngơ ngác nhìn người trước mắt, trái tim nói đau, là hắn, hắn còn
sống, không biết vì sao, Hữu Hi cảm giác lòng mình nhẹ đi rất nhiều,
nhưng cũng không muốn cùng hắn có gút mắt, lại càng không muốn hắn xuất
hiện ở đây.
“Người đâu, bắt kẻ này cho ta”
Hữu Hi cảm
giác lúc này chạy đi là không trượng nghĩa, nhưng nếu không chạy thì còn chờ khi nào, thừa lúc mọi người chú tâm đến Lăng Khiếu Dương, Hữu Hi
xoay người chạy đi.
Không ngờ,
mấy gia nhân vọt ra chặn đường Hữu Hi, muốn chạy cũng không chạy được.
Lăng Khiếu Dương như con hắc báo nhanh như chớp đi tới bên cạnh Hữu Hi,
bắt lấy cổ tay nàng, đá bay giám gia nhân đang chặn đường, lạnh lùng
nói: “Đi”
Hữu Hi bị Lăng Khiếu Dương kéo đi, đám gia nhân vây lại, chân không chạm đất bị Lăng Khiếu Dương đẩy chảy khỏi Tô Gia