Edit: cyndj
Beta: Hamano Michiyo(Momo)
Ngoài cửa sổ gió nhẹ nhàng thổi làm bức rèm màu lam khẽ phủ lên chiếc bàn mà ở gần đó có hai người đang dựa vào nhau ngủ, trên khuôn mặt mang theo một tia tốt đẹp thỏa mãn.
Hướng Hải Lam khẽ kêu một tiếng, chậm rãi thức dậy. Hai mắt vừa mở ra liền thấy khuôn mặt anh tuấn tiêu sái như điêu khắc của Lăng Chấn Vũ.
Đây là lần đầu cô được nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, đối với
một người đàn ông mà nói lông mi của anh thật sự là rất dài và cũng rất
rậm nữa.
Khuôn mặt lúc ngủ say của anh hoàn toàn không mang theo khí thế lạnh
lùng kiêu ngạo như thường ngày, chỉ có duy nhất cặp lông mày rậm kia là
vẫn nhíu lại, giống như trong lúc ngủ vẫn có cái gì đó quấy nhiễu anh!
Vài sợi tóc đen khẽ phủ qua vầng trán rộng, làm dịu đi vẻ mặt giống như
sợi dây cứng cáp lãnh liệt không thể xâm phạm, khiến cho anh có vẻ dễ
gần hơn.
Hướng Hải Lam mang theo ý cười mà ngắm nhìn, tầm mắt di chuyển xuống
cơ thể rắn chắc, cánh tay và lồng ngực của anh, mỗi một chỗ đều có sức
mạnh. Lúc tầm mắt của cô dời xuống phía dưới thân, hai gò má nhất thời
đỏ bừng, tự động lướt qua bộ phận quan trọng đi xuống hai chân thon dài
mà có lực của anh.
Đến tận đây, cô nhịn không được phát ra tiếng kêu tán thưởng, anh
toàn thân cao thấp đều tràn ngập sức mạnh và khí chất đẹp đẽ, phảng phất giống như pho tượng cổ Hy Lạp, vượt xa những người mẫu nam cô từng vẽ ở trường.
Đột nhiên, cô linh quang chợt lóe, trong đầu sinh ra một ý nghĩ, sao
không thừa cơ hội ngàn năm có một này để anh trở thành diễn viên chính
trong bức tranh của cô nhỉ?
Tâm động không bằng hành động, cô thật cẩn thận rời khỏi người anh,
nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo vào, thân thủ nhanh nhẹn chuẩn bị bút
giấy mực, bắt đầu vẽ tranh.
******
Gần đến chập tối, Hướng Hải Lam đã hoàn thành mấy bức vẽ về Lăng Chấn Vũ. (Momo: 0.o, cho ta ý kiến vài câu. Chị vẽ anh í từ nãy đến giờ, có hay không
không sợ chồng mình chết lạnh, cho dù là mùa hè thì ko-mặc-gì như vậy
vẫn rất dễ trúng gió à nha. Lại còn là mấy bức liền nữa>_liên tưởng
đến cảnh Vũ ca nằm co ro trên ghế vừa run run vừa làm người mẫu khoả
thân cho vợ. _ _!, éc, thật mất hình tượng soái ca quá=.=)
Cô liếc nhìn sắc trời đã dần chuyển sang màu đen, không khí cũng bắt
đầu lạnh, nếu không gọi anh dậy, nhất định sẽ bị cảm lạnh! Điều khiến cô cảm thấy kì lạ chính là, anh rất ít khi ngủ say như vậy.
Cô đi tới gần, đem miệng mình thổi vào tai anh. “Này! Anh mau dậy
đi!” Gọi liên tiếp vài tiếng, Lăng Chấn Vũ vẫn không có phản ứng.
Đang lúc Hướng Hải Lam không biết nên làm sao bây giờ thì từ ban
công, Tiểu Hoa bỗng dưng nhẹ nhàng phóng tới. Vừa thấy nó, trong đầu cô
liền này ra một cách– lấy cái đuôi của Tiểu Hoa cọ cọ vào mũi anh,
phương pháp này tuyệt đối hữu hiệu, mỗi lần cô lười rời giường, Tiểu Hoa lúc nào cũng dùng phương pháp này gọi cô dậy.
Cô lập tức hành động, ôm lấy Tiểu Hoa. Một tay cầm lấy cái đuôi nhỏ
của nó đang muốn hướng khuôn mặt của Lăng Chân Vũ cọ vào, hai mắt vốn
đang nhắm của Lăng Chấn Vũ chợt mở to ra. (Chết chị nha:]])
Kỳ thật anh đã sớm tỉnh từ lâu, chính là muốn nhìn xem cô đối với anh khi ngủ say sẽ có hành động gì, không nghĩ tới cô chính là xem xét, sau đó bắt đầu vẽ anh, cuối cùng lại nghĩ muốn dùng con mèo đánh thức anh
dậy.
Hướng Hải Lam bị đôi mắt đột nhiên mở to làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa đem Tiểu Hoa ném lên người anh.“Em…em chỉ muốn gọi anh dậy!” Cô ấp
úng trả lời.
“Em chẳng lẽ không có phương pháp khác tốt hơn để đánh thức anh?” Anh không khách khí mà trả lời, sau đó đứng thẳng lên, ngay trước mặt cô
mặc quần áo vào.
“Đem đến đây cho anh nhìn thử xem.” Mặc xong quần áo, anh đưa một tay về phía cô, mở miệng nói.
Hướng Hải Lam không biết anh muốn nói gì, vẻ mặt ngây ngốc: “Anh… anh muốn xem cái gì vậy?”
“Vừa rồi không phải em đang vẽ anh sao?” Anh hỏi lại. “Thân là diễn
viên anh hẳn có quyền lợi nhìn xem chính mình bị vẽ thành bộ dáng như
thế nào chứ!”
Hướng Hải Lam trừng lớn ánh mắt, nguyên lai vừa rồi anh là giả bộ
ngủ, may mắn chính mình không động tay động chân với người này, nếu
không thật xong đời.
Cô ngoan ngoãn lấy tập vẽ ra, sau đó cẩn thận quan sát phản ứng của anh, sợ anh cảm thấy không hài lòng.
Lăng Chấn Vũ im lặng mà xem, trong bức tranh cô đều nắm được sắc mặt
và tinh thần của anh. Duy nhất không giống chính là, anh trong đây là kẻ ấm áp có tình người hơn nhiều.
“Em vẽ thật sự rất tốt, nhưng mà thật đã đem anh vẽ quá tốt rồi!” Anh nhẹ giọng cười nói, sau đó lại tự giễu thêm một câu. “Trong bức tranh
so với con người của anh quả thật tốt hơn nhiều, chí ít có thể làm cho
người ta cảm thấy yêu thích!”
Không biết tại sao, Hướng Hải Lam vì anh cảm thấy đau lòng, cô nghe
được ra trong lời nói của anh có điểm chua xót. Cô chỉ muốn chạy đến gần nhẹ ôm lấy anh, nhưng chỉ có thể khàn giọng nói. “Không khác so với con người của anh đâu, kì thật con người của anh còn tốt hơn, chính là anh
vẫn đè nén chính mình, miễn cưỡng chính mình mà thôi.”
Đây là lời nói trong lòng của cô! Mấy ngày nay ở chung, cô biết anh
không phải là kẻ hoàn toàn lạnh lùng, vô tình, anh cũng có lúc ấm áp,
nhu tình, chính là anh không cho bản thân biểu lộ nhiều quá, luôn cẩn
thận phòng vệ, nhưng là phòng vệ cái gì? Đây chính là chỗ cô không cách
nào hiểu nổi.
“Không cần tự cho mình thông minh.” Lời của cô hiển nhiên đánh trúng
lòng anh, làm cho anh mạnh mẽ phản kháng. Cô nói đúng tâm sự của anh,
lại cũng một lần nữa làm nổi lên ngọn lửa khó có thể bình tâm trong
người anh.
“Tôi vẫn chỉ là tôi, hiệp nghị giữa chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không
thay đổi!” Anh lạnh lùng mà nói. “Sống quá tình cảm chỉ tổn hại đến
chính mình mà thôi. Đến lúc đó đừng trách tôi không có nhắc nhở em!”
Để lại câu nói cuối cùng, anh cầm áo khoác lên, nhìn cũng không nhìn
cô một cái, rời khỏi phòng vẽ, để lại cô vẫn thất thần đứng dưới ánh
chiều tà. Rõ ràng đã nói không thèm để ý, không cần sầu não, nhưng giờ
phút này trái tim rõ ràng lại rất rất là đau……
Cuối tuần, Lăng gia có một vị khách đến, nói muốn gặp đôi vợ chồng mới cưới Lăng Chấn Vũ.
Vị khách này chính là bạn tốt của Lăng Chấn Vũ — Tống Thiên Lỗi.
Ba người đi vào ngồi trong hoa viên. Ở đây mỗi chiếc bàn chiếc ghế
đều dựa vào mọi thứ xung quanh để thiết kế và bố trí, cảnh sắc phối hợp
hết sức hài hoà. Ngồi ở chỗ này, có thể tha hồ ngắm nhìn bầu trời trong
xanh, những hòn núi giả cùng tiếng nước róc rách, bãi cỏ xanh um mượt mà cùng nhũng khóm hoa hồng đẹp mắt.
Người làm bưng điểm tâm cùng đồ uống đến ngay để họ có thể một bên ngắm hoa, một bên nói chuyện phiếm và thưởng trà.
Ánh mắt của Tống Thiên Lỗi không dừng lại ở cảnh sắc sinh động trước
mắt, mà lại dừng ở dung nhan thanh lệ thoát tục – Hướng Hải Lam, trong
ánh mắt đó mang theo một tia hiếu kỳ cùng vẻ tán thưởng rõ ràng.
“Thì ra cậu cưới về được một cô vợ xinh đẹp như vậy, khó trách thủy
chung đem côấy giấu ở trong nhà, không cho mọi người nhìn qua!” Tống
Thiên Lỗi hướng Lăng Chấn Vũ chớp chớp mắt hài hước nói.
Lời nói mang theo ý khen ngợi của anh ta làm cho Hướng Hải Lam đỏ mặt, ngại ngùng mỉm cười.
Phản ứng của cô làm cho Lăng Chấn Vũ cực kỳ không thoải mái, đối với
cái nhìn to gan chằm chằm vào vợ bạn của Tống Thiên Lỗi lại càng khiến
cho anh trong lòng bộc phát một bụng hỏa, ánh mắt cũng có chút không
thân thiện.
“Cậu tìm tớ có việc gì?” Anh lạnh lùng hỏi.
Tống Thiên Lỗi vẫn bộ dáng tiêu sái không kềm chế được, ngoạn thế bất cung(*), không biết sống chết trả lời: “Aizz! Tớ cũng không phải là đến tìm cậu, hôm đó bởi vì tớ đi công tác cho nên bỏ qua hôn lễ của hai
người, không thể có duyên gặp mặt chị dâu, hôm nay đặc biệt đến để bù
lại tiếc nuối đó mà thôi.”
(* từ này ta ko hiểu.)
Bộ dáng giống như đang diễn kịch chọc người của anh ta làm cho Hướng
Hải Lam không nhịn được cười khẽ ra tiếng, cô trước giờ chưa từng gặp
qua người nào vừa đẹp trai vừa biết chọc vui người khác như thế.
Nụ cười này của cô làm cho sắc mặt của Lăng Chấn Vũ đen thêm mấy
phần. “Hiện tại người cũng đã nhìn rồi, có thể đi được chứ!” Anh dùng
sắc mặt hết sức khó coi mà nói. Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính anh cũng bị kinh ngạc, biểu hiện của anh quả thực giống như ông chồng đang
ăn một bụng dấm chua vậy.
Tống Thiên Lỗi và Hướng Hải Lam cũng đồng thời ngây ngẩn!
Hướng Hải Lam không hiểu vì sao anh lại nổi giận, Tống Thiên Lỗi không phải là bạn tốt của anh sao?
Về phần Tống Thiên Lỗi, rất nhanh đã hồi phục tinh thần, đáy lòng dĩ
nhiên cũng hiểu vì sao bạn tốt của anh lại có phản ứng tiêu cực và địch ý như thế! Nếu anh đoán không sai thì Lăng Chấn Vũ đã yêu Hướng Hải Lam
rồi, hơn nữa phần tình yêu này có vẻ vượt rất xa rất xa trình độ nhận
biết của hắn nữa.
Đương nhiên, anh hiện tại sẽ không vạch trần nó, tuy chỉ là người
ngoài cuộc nhưng anh hiểu rất rõ điều này, thời cơ còn chưa tới, nếu nói ra thì sẽ làm mọi chuyện phức tạp mà thôi. (Momo:*gật gù*kinh nghiệm đúc rút từ bao nhiêu năm lưu lạc tình trường kiêm cưỡi ngựa xem hoa của anh Lỗi, cũng đúng lắm à nha!!!)
Đang lúc ba người đăm chiêu im lặng không nói gì, quản gia Lưu tẩu
vội vàng đi tới hướng Lăng Chấn Vũ nói: “Thiếu gia, trong nhà có người
điện thoại đến tìm cậu!”
Lăng Chấn Vũ thu hồi ánh mắt tức giận, chần chờ quét qua Hướng Hải Lam cùng Tống Thiên Lỗi.
“Đi nhanh đi, tớ không có khả năng ăn cô vợ nhỏ của cậu đâu.” Tống Thiên Lỗi cười thúc giục nói.
Lăng Chấn Vũ vứt cho hắn một ánh mắt sắc bén như dao cùng cảnh cáo rồi mới đi vào trong nhà.
*****
Lăng Chấn Vũ đi rồi, Hướng Hải Lam cùng Tống Thiên Lỗi hai người nhất thời lâm vào một mảnh yên lặng.
Một lúc lâu sau, Tống Thiên Lỗi là người trước đánh vỡ không khí trầm mặc. “Anh nhìn được ra, Chấn Vũ thực sự yêu em đấy, có lẽ hắn chỉ là
chính mình còn không biết mà thôi!” Anh mỉm cười mà nói.
Hướng Hải Lam vẻ mặt ngây ngốc, bộ dáng không dám tin, hai mắt trong
suốt mà nhìn Tống Thiên Lỗi, sau đó mãnh liệt lắc đầu. “Như thế nào có
thể?! Anh ấy cưới em chỉ vì muốn ngồi trên vị trí tổng tài Lăng thị,
huống hồ……” Cô không biết có nên hay không đem hiệp nghị giữa cô và Lăng Chấn Vũ nói cho nam nhân có nụ cười ấp ám như ánh mặt trời này hiểu. (Momo: khả năng sát gái thần sầu của Lỗi ca, Hải Lam tỷ mới gặp có một lần đã
tin như tiểu bạch thỏ với sói_ _!. Aizz, chỉ có vợ của ảnh mới trị được
cái thói mồm mép lừa người của anh í mà thôi)
“Huống hồ như thế nào?” Tống Thiên Lỗi nhìn ra bộ dáng do dự và phiền não của cô nên nhẹ nhàng mà hỏi.
Một luồng khí uất ức trong lòng cô muốn tuôn ra, vẻ mặt buồn bã mấp
máy môi nói: “Anh ấy… Anh ấy muốn em sinh một đứa nhỏ để thừa kế, rồi
hai người li hôn, anh ấy chỉ cần đứa nhỏ và tự do, cũng không muốn hôn
nhân ràng buộc gì hết!”
Nội dung hiệp nghị này tuy làm cho Tống Thiên Lỗi cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn có thể lý giải, đây quả thật là tác phong vốn có của Lăng
Chấn Vũ.
Nhìn lông mi Hướng Hải Lam khẽ động chớp chớp, Tống Thiên Lỗi thật sự có chút không đành lòng. “Em có biết Chấn Vũ là con riêng của Lăng bá
bá không?” Anh hỏi.
Hướng Hải Lam gật gật đầu, Phùng Tố Tâm cũng từng cùng cô nhắc qua.
“Kỳ thật, tài năng và mị lực của Chấn Vũ ai cũng đã sớm thấy rõ.” Vẻ
mặt Tống Thiên Lỗi xem ra rất nghiêm túc. “Những năm gần đây, hắn thật
sự làm cho quy mô của Lăng thị khuếch rộng ra không ít, nhưng từ nhỏ
thân phận của hắn đã là con riêng, làm cho hắn phải chịu sự miệt thị
cùng khinh bị, mẹ lớn và chị của hắn cũng luôn bài xích cùng châm chọc
và ám đấu(đấu tranh ngầm)với hắn!” Nói tới đây, anh cảm khái mà hít một hơi.
“Về phần người mẹ không hề có một chút địa vị ở Lăng gia của hắn, căn bản vô lực giúp hắn chống đỡ, chỉ có thể lặng lẽ rơi nước mắt an ủi con mà thôi!”
“Em không biết anh ấy còn có một đoạn quá khứ như vậy.” Hướng Hải Lam một tay vỗ về ngực lẩm bẩm mà nói.
“Bởi vậy, hắn sớm đã đưa ra quyết tâm, hắn muốn trở thành người thừa
kế của nhà này, chủ nhân của nhà này! Chỉ cần ngồi vào chiếc ghế chủ
tịch của Lăng thị, được nắm giữ quyền lực sau đó sẽ không còn ai có thể
xem thường hắn, cũng không ai có gan dám nói hắn là con riêng.” Trong
lời nói của Tống Thiên Lỗi đối với bạn tốt tràn ngập không nở và cảm
thán.
“Hắn muốn cho tất cả mọi người biết, con riêng như hắn cũng có thể
làm được, hơn nữa là vượt xa những người khác. Vì ngày hôm nay, hắn đã
phấn đấu rất nhiều năm, không nghĩ tới, Lăng bá bá lại lấy lí do nếu hắn không ở trước 30 tuổi kết hôn, liền hủy bỏ quyền thừa kế của hắn!” Nói
tới đây, Tống Thiên Lỗi cũng đồng cảm mà nhếch mi cười khổ, bởi vì người nuôi lớn anh từ nhỏ đến nay là ông nội anh, cũng là lấy thủ đoạn tương
tự buộc anh hàng phục, bắt anh cùng thiên kim của Quý gia đính hôn.
Nghe xong một đoạn lời nói của Tống Thiên Lỗi, Hướng Hải Lam rốt cuộc hiểu được cá tính cao ngạo, lạnh lùng kia của Lăng Chấn Vũ từ đâu mà
có.
Cô hoàn toàn có thể hiểu rõ cảm thụ của anh, bởi vì hoàn cảnh của cô ở Hướng gia cùng anh giống thì nhiều mà khác thì ít. Chẳng qua cô trời
sinh cá tính trầm lặng, cho nên cuộc sống của cô có thể bình lặng trôi
qua, bỏ lại vết thương khó xóa trong lòng kia. “Cám ơn anh đã nói cho em biết việc này.” Cô thật lòng mà cảm ơn Tống Thiên Lỗi, từ hôm nay trở
đi, cô phải tận lực bằng mọi cách để làm cho Lăng Chấn Vũ khoái hoạt
đứng lên, sớm ngày quên đi vết thương đã nhiều năm đó.
Tống Thiên Lỗi hướng cô cười lộ ra hai hàm răng trắng ngần, khuôn mặt anh tuấn tươi cười sáng lạng dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt.
“Không cần khách khí với anh, nếu có vấn đề gì, cứ tìm anh thảo luận.”
Anh giương mi cười nói, bày ra bộ dáng giết người không đền mạng. (phóng mị lực tứ tung_ _!)
Hướng Hải Lam thấy thế, nhịn không được lại tươi cười. “Chấn Vũ nên
giống anh cười nhiều một chút, như thế sẽ làm cho lòng mình vui vẻ thoải mái, cũng làm cho tâm trí thanh thản hơn, có thể giống như anh sáng sủa thẳng thắn như vậy!”
Tống Thiên Lỗi từ từ thu lại nụ cười. “Kỳ thật, mỗi người mỗi tính
cách và cũng có một góc khuất nào đó, đừng nhìn bộ dáng anh tùy tiện
phóng khoáng, có khi cũng sẽ giống như ác ma dọa người vậy!” Anh nghiêm
trang mà nói.
Hướng Hải Lam hiểu ý trong lời nói của anh, trong đầu đột nhiên nổi
lên một cái ý niệm. “Anh nguyện ý làm người mẫu của em không?” Buông tha cho một người xuất sắc như vậy thì thật là đáng tiếc! Anh ta khiến cô
sinh hứng thú cầm bút rồi đó nha.
Tống Thiên Lỗi hơi hơi nhếch mi úp úp mở mở nói: “Anh rất sẵn lòng
làm nam chính trong bức tranh của em, nhưng…” Anh cố ý tạm dừng một
chút, đôi mắt tinh ranh nhìn ra phía sau người cô. “Anh thật không muốn
là nguyên nhân khiến cho người nào đó không vui thoải mái, em vẫn là
trước hỏi qua ý kiến của chồng thân ái của mình đã rồi nói sau!”
Vừa mới dứt lời, Lăng Chấn Vũ đã đi đến bên cạnh Hướng Hải Lam,vừa vặn nghe thấy câu cuối cùng kia.
Không cho anh có cơ hội chất vấn, Tống Thiên Lỗi đứng dậy, hướng anh
cười nghịch ngợm. “Tớ là người khách không được hoan nghênh phải tự động rời khỏi đây thôi, tránh khỏi phải bị người nào đó ra lệnh đuổi khách!”
Dứt lời, hắn xoay người cùng Hướng Hải Lam làm một động tác cáo biệt
nho nhã. “Có thể quen biết với em thật tốt, nhưng anh vẫn phải thành
thật mà nói, chồng em là một kẻ ngốc không hiểu phong tình, lại không
hiểu được thương hương tiếc ngọc, thật sự là đáng tiếc a!”
Lời nói vừa dứt, hắn lập tức đi nhanh đến trước cửa, không dám đối
mặt với ánh mắt sắc bén lợi hại như đao giết người kia của Lăng Chấn Vũ.
Tuy là cảm thấy rất buồn cười, nhưng Hướng Hải Lam không có lá gan
cười ra tiếng, cô miễn cưỡng đè nén cảm xúc của mình rồi thật cẩn thận
mà quan sát người có khuôn mặt tuấn tú đang bị lửa giận bao quanh kia —
Lăng Chấn Vũ.
“Tên đó vừa rồi cùng em nói cái gì?” Lăng Chấn Vũ đè nén cơn tức, âm trầm mà chất vấn cô.
“Không… Không có gì!” Cô có chút sợ hãi trả lời, không dám nhìn thẳng đôi mắt sắc bén của anh.
“Tên đó muốn em hỏi anh cái gì?” Anh vẫn không chịu từ bỏ, một tay
đột nhiên nâng cằm của cô lên muốn cô đối mặt với mình mà trả lời.
Hướng Hải Lam mạnh mẽ hít một hơi, đôi mắt long lanh nước kinh sợ mà
trợn tròn lên. “Em… em nghĩ muốn anh ấy làm người mẫu của em, nhưng anh
ấy nói phải được sự đồng ý của anh trước đã.” Thanh âm của cô giống như
đang run run mà trả lời.
Lời này làm dịu đi một phần tức giận của Lăng Chấn Vũ, anh buông ra
cô ra, hài lòng nói: “Coi như hắn biết điều!” Nhưng lập tức anh lại xoay người hướng cô ra lệnh. “Không cho phép em vẽ hắn, nếu vẽ cũng chỉ có
thể vẽ mình anh, đừng có để anh thấy được trong tranh của em có hình của người đàn ông khác.”
Hướng Hải Lam tặc lưỡi, làm gì có ai bá đạo như vậy chứ, chẳng qua
chỉ vẽ mà thôi, anh lại coi như là vụng trộm trèo tường không bằng.
“Hử? Em có cái gì bất mãn sao?” Lăng Chấn Vũ híp mắt đánh giá bộ dáng khó xử muốn nói lại không của cô, thanh âm mềm nhẹ khiến người khác cảm thấy thoải mái.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Hướng Hải Lam vội vàng lắc lắc đầu,
lấy hành động để thay thế lời nói. Đối với người đàn ông trước mắt lúc
lạnh lúc nóng, bá đạo lại cứng đầu, cô một chút biện pháp cũng không có.
Sáng sớm hôm nay, Hướng Hải Lam thức dậy rất sớm, ngoài cửa sổ ánh
mặt trời chiếu rọi sáng lạn khắp nơi cùng tiếng chim ríu rít làm cho cô
cảm thấy tâm trạng thật vui vẻ và thoải mái, miệng không tự giác khẽ
ngâm nga.
Một ngày tốt đẹp như vậy mà ở trong nhà thì thật đáng tiếc. Tâm niệm
vừa động, cô quyết định lại đến Mỹ thuật quán một chuyến xem triển lãm
tranh của Vincent Willem Van Gogh (1), ở đó còn rất nhiều những tác phẩm đặc sắc khác.
Mặc một chiếc áo t-shirt đơn giản cùng quần bò, lưng đeo một cái balô nhỏ, cô nhắn với Lưu quản gia một tiếng rồi rời khỏi biệt thự Lăng gia.
Phải đáp hai chuyến xe mới đến được Mỹ thuật quán, Hướng Hải Lam mang theo tâm tình vui vẻ đi vào đại sảnh, chủ đề lần này là những bức tranh sơn dầu nổi tiếng.
Đang lúc trầm luân vào những tác phẩm đặc sắc khiến người tán thưởng, bên tai cô đột nhiên vang lên một giọng nói đàn ông quen thuộc.
“Hướng Hải Lam?” Một người con trai khí chất ôn nhu nho nhã, dung mạo tuấn tú trẻ tuổi thử cất giọng hỏi.
Hướng Hải Lam xoay người lại nhìn, thì ra chính là học trưởng của cô – Lữ Tử Kì. (Momo: Có ai nhớ anh này ko ta? Chính là người mà Lam tỷ đã nhắc đến khi hỏi Vũ Tử ca về tình yêu là gì ý~~)
“Trùng hợp quá, anh cũng đến Mỹ thuật quán xem triển lãm ư?” Cô hướng Lữ Tử Kì cười thật ngọt ngào, tự nhiên hào phóng mà tiếp đón giống như
anhta là một người bạn cũ vậy, sự ngưỡng mộ lâu nay của cô gái trẻ ngày
xưa đối với anhta giờ đã bay đi không còn tung tích.
Phát hiện này khiến cô rất là kinh ngạc. Bắt đầu từ khi nào, lòng của cô đã không còn chỗ chứa cho người đàn ông khác như thế, chỉ có thể
dung nạp một người, đó chính là Lăng Chấn Vũ. Anh chiếm cứ toàn bộ trái
tim của cô, không chừa lại khe hở nào dù chỉ là một chút.
“Đúng vậy! Vừa rồi đã nhìn thấy em, chính là không dám xác định
thôi.” Lữ Tử Kì hai mắt sáng lên mà nhìn chằm chằm Hướng Hải Lam, vẻ mặt kia phảng phất giống như vừa phát hiện ra bảo tàng gì vậy đó. “Thiếu
chút nữa là không nhận ra em nữa rồi!” Anh hướng cô lộ ra một nụ cười mê hoặc.
“Phải không, em thay đổi rất nhiều sao?” Hướng Hải Lam cúi đầu, nhìn
lại chính mình từ trên xuống dưới, xem xét kĩ càng một lượt.
Lữ Tử Kì hơi hơi xấu hổ vội trả lời: “Em trở nên xinh đẹp hơn nhiều,
không có cặp kính mắt kia, trông em hoàn toàn như một người khác vậy.”
“Cảm ơn lời khen tặng của anh!” Cô bình tĩnh đáp lại. Nếu là lúc
trước, cô nhất định sẽ vì lời tán dương của anh mà cảm thấy mặt đỏ tim
đập không thôi, buổi tối thì hưng phấn đến nỗi ngủ không yên giấc, nhưng hiện giờ cô chỉ cảm thấy vui vẻ như bằng hữu tán thưởng lẫn nhau ngày
thường.
Bất chợt, giống như là nhớ tới cái gì, ánh mắt Lữ Tử Kì vốn đang tỏa
sáng bỗng dưng ảm đạm hẳn đi. “Nghe nói em đã kết hôn, là với con trai
của một đại tài phiệt liên hôn, có phải thật hay không?”
Hướng Hải Lam mỉm cười gật gật đầu, cô cũng không nghĩ muốn giấu giếm người khác chuyện mình đã kết hôn.
Lữ Tử Kì lộ ra biểu tình thất vọng, nhưng rất nhanh lại khôi phục bộ
dáng tươi cười, nhìn cô nhếch miệng lên làm cái mặt quỷ, tự giễu mà nói. “Ai bảo anh có mắt không tròng, chẳng nhìn thấy được mỹ nữ trước mặt,
tự nhiên để em trốn đi!”
“Bất quá, nếu đã trùng hợp gặp nhau như vậy, không bằng cùng nhau xem xét, bình luận, thưởng tranh, ý kiến của em như thế nào?” Ngay sau đó
anh nói.
Hướng Hải Lam nghiêng đầu, hơi hơi suy nghĩ một chút, sau đó nhìn anh gật gật đầu. “Cũng được. Có anh ở một bên thuyết minh, chỉ đạo, em nhất định thu hoạch được không ít!”
Liền như vậy, hai người kết thành bạn đồng hành, một bên hân hoan
thưởng thức các bức họa, một bên trao đổi ý kiến. Giữa trưa, hai người ở lại quán cơm gần Mỹ thuật quán dùng bữa.
Lữ Tử Kì là một người hài hước, thú vị, hơn nữa sự nhiệt tình và
nghiên cứu của anh đối với nghệ thuật, hội họa làm cho anh cùng Hướng
Hải Lam nói mãi cũng không hết chuyện, hai người càng lúc càng vui vẻ.
Đây cũng là lần đầu tiên Hướng Hải Lam có thể kết giao bằng hữu vui
vẻ như vậy. Lúc trước ở trường học, cô luôn là một người độc lai độc
vãng(chỉ có một mình), chỉ làm việc của mình lại không giỏi giao tiếp, chưa từng kết giao bằng hữu.
“Đợi lát nữa anh đưa em đến nơi anh thường xem tranh, ở đó có thể sẽ
có những kiệt tác mà em không thể ngờ đến đâu đấy!” Dùng xong cơm, Lữ Tử Kì hưng phấn đề nghị với Hướng Hải Lam.
Cô chần chờ trong chốc lát rồi xem qua đồng hồ, mới quá một giờ trưa, còn cách xa thời gian ăn tối qui định của Lăng gia, hơn nữa trong lời
nói của Lữ Tử Kì cũng ít nhiều gợi lên hứng thú cùng lòng hiếu kỳ của
cô. Quyết định thế đi, cô hướng anh gật gật đầu và đi theo anh đến hoạ
lang(*) nhận thức một chút…
(*họa lang: Ta cũng không hỉu lắm, hình như là một nơi để triển lãm tranh thì phải. Tiện đây, lang là hành lang, mái hiên nha pà con!)
*****
Hướng Hải Lam có chút do dự mà tiếp nhận mũ bảo hiểm của Lữ Tử Kì.
“Anh xác định phải đi bằng xe máy sao?” Cô nhìn chằm chằm chiếc xe
của Lữ Tử Kì. Giao thông Đài Bắc loạn đến mức đáng sợ, cô cho tới bây
giờ chỉ đáp xe bus đi học, còn chưa từng ngồi xe máy qua nha.
Giống như nhìn ra sự sợ hãi trong mắt cô, Lữ Tử Kì nhếch miệng cười trấn an. “Yên tâm đi, kĩ thuật của anh tốt lắm.”
Trên đường đi, Hướng Hải Lam rốt cục cũng hiểu kĩ thuật tốt của Lữ Tử Kì là ở chỗ nào! Anh quả thực giống như con rắn, thấy vật cản là luồn
trái luồn phải, tốc độ cũng rất nhanh, bộ dáng điều khiển xe của anh
cùng vẻ ngoài tuấn tú nho nhã thường ngày hoàn toàn khác nhau một trời
một vực.
Cô trước sau chỉ biết cầm chặt lấy cái đuôi áo của Lữ Tử Kì, trơ mắt
cứng lưỡi để mặc anh chở cô trong dòng xe đông đúc mà đi lại.
Đột nhiên, Lữ Tử Kì thắng xe lại, nguyên lai phía trước đèn báo hiệu đã chuyển sang màu đỏ, bọn họ bị kẹt ở giữa hai chiếc ô tô.
Hướng Hải Lam có chút sợ hãi mà nhìn trái nhìn phải, tất nhiên là
chưa phát giác ra bên phải của cô là một chiếc xe sang trọng, trong đó
có một ánh mắt sâu tựa như rừng núi hoang vu đang hung hăng xem xét cô! (Momo: ồ lá, bắt gian tại trận=]])
Người đang ngồi trong xe chính là Lăng Chấn Vũ, anh mới vừa cùng
khách hàng dùng xong bữa trưa, đang chuẩn bị trở về công ty, lại không
nghĩ rằng ở trên đường lớn thấy được một màn này!
Cô vợ nhỏ chân thuần ôn tồn của anh đang ra ngoài cùng người đàn ông
khác! Thì ra tất cả sự ngoan ngoãn của cô đều là giả dối, thừa dịp không có anh mà lén cùng người đàn ông khác hẹn hò.
Lăng Chấn Vũ cảm thấy một dòng cảm xúc tức giận không ngừng từ trong
lòng bốc lên, quả thực khiến anh khó chịu đến cực điểm, anh căn bản
không thể chịu được cô cùng người đàn ông khác ở chung lại còn có bộ
dáng thân mật đến như thế.
Sắc mặt của anh càng lúc càng đen, hai tay nắm chặt thành quyền, hận
không thể ngay giờ phút này nhảy xuống xe đem cô lôi vào trong này rồi
từ từ mà chất vấn.
Đèn xanh bật sáng, anh dặn dò tài xế theo sát chiếc xe của Hướng Hải Lam, cũng cảnh cáo tài xế không được để mất dấu họ.
Điều này quả thực làm khó tài xế Trương, trong dòng xe đông đúc như
vậy, tìm được hai bóng người đi xe máy thật sự có chút khó khăn. Nhưng
ông cũng không nghĩ vì thế mà bỏ công việc, đành đâm lao thì phải theo
lao thôi, trong lòng không ngừng cầu trời đừng để mất dấu.
******
Lữ Tử Kì dẫn Hướng Hải Lam đi vào thư viện ảnh Vân Thạch. Xuống xe
xong, thân thể căng thẳng của Hướng Hải Lam lúc này mới hoàn toàn thả
lỏng.
Khi hai người bước vào thư viện, xe của Lăng Chấn Vũ cũng vừa đến nơi.
Anh dặn dò lái xe ở cửa chờ, lập tức xuống xe bước nhanh vào thư viện.
Thư viện ảnh Vân thạch là thư viện cao cấp có tiếng ở Đài Bắc, triển
lãm đều là tác phẩm của những họa sĩ nổi tiếng, nơi đây cũng là nơi xã
hội thượng lưu mua bán tranh.
Không gian triển lãm rộng rãi được bố trí rất là thanh lịch, trang
nhã và nồng đậm hơi thở nghệ thuật, con đường đi lại mát mẻ thoải mài
làm cho người xem có thể ung dung không ràng buộc mà chậm rãi ngắm
tranh. Đi sâu vào trong còn thiết kế thêm một gian phòng trang nhã để
khách có thể thoải mái nghỉ ngơi.
Nơi này có không ít những người giàu có dùng tiền để đổi phẩm vị
thưởng thức, biểu thị mình không cùng đẳmg cấp với những khác. Cho dù là như thế nhưng họa lang vẫn còn có một số tác phẩm khiến người khác vừa
nhìn là ánh mắt sáng lên dù tác giả đều là vô danh ít người biết đến.
Hướng Hải Lam cùng Lữ Tử Kì tỉ mỉ mà thưởng thức những bức tranh
trong thư viện này, lâu lâu hai người còn cúi đầu cùng nhau thảo luận,
nghiên cứu, đối với sự giải thích nhiệt tình của Lữ Tử Kì, Hướng Hải Lam cũng sẽ chân thành mà đáp lại hắn một nụ cười.
Tất cả một màn này lọt vào trong mắt Lăng Chấn Vũ đều trở thành hành động thân mật giữa những cặp tình nhân. (Momo: Nhìn đi nhìn lại đều thấy giống tình nhân hẹn hò, Vũ ca tinh trùng lên não lần này không ghen thì trời sập _ _”)
Anh không thể chịu được khi đôi mắt ẩn chứa yêu thích của người đàn
ông kia cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào Hướng Hải Lam, càng tức giận cô lại cùng người đàn ông khác bày ra nụ cười vốn chỉ duy nhất thuộc về
mình anh.
Hai tay anh nắm chặt thành đấm bỏ ở bên người, đôi mắt sắc bén như
dao bắn ra vô số hàn quang liên tục xem xét hai thân ảnh cách đó không
xa, đôi môi mím chặt, toàn thân tỏa ra hơi thở tức giận.
Khí thế cao ngạo cùng với dáng vẻ anh tuấn của anh hấp dẫn vô số ánh
mắt của tất cả nam nữ trong thư viện ảnh này, duy chỉ có Hướng Hải Lam
vẫn hồn nhiên cùng Lữ Tử Kì cười nói vô tư, hoàn toàn không biết đại họa sắp sửa ập đến với mình!
______________END CHƯƠNG 8____________