Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 27: Chương 27: Bị thương




Đã 3 giây trôi qua rồi ấy thế mà Trương Văn Thành vẫn bất động nguyên một chỗ, không hề có dấu hiệu muốn đẩy người ở trong lòng ra.

Ngày trước, chỉ cần có người con gái nào xông tới anh ta, sĩ quan cảnh sát Thành nhất định tốc độ sẽ nhanh hơn cả con thỏ, vậy mà lúc này lại đứng im như trời trồng.

Tuy nhiên rất nhanh sau đó, hai người đàn ông ở phía sau cô đã đuổi kịp tới, nhìn thấy một đám cảnh sát thì bọn họ ngẩn cả người ra.

Trương Văn Thành nhìn thấy hai người đàn ông đó, bỗng nhiên nghĩ đến câu nói kêu “cứu tôi” của Đỗ Minh Nguyệt, dường như anh ta đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Đôi mắt đại bàng của anh ta lạnh lùng, rồi anh ta hắng giọng ra lệnh: “Tóm lại cho tôi.”

Đám cảnh sát nghe vậy thì không dám vi phạm mệnh lệnh của anh ta, xông thẳng lên còng tay hai người đàn ông kia.

Bọn họ đến đây để thực hiện nhiệm vụ, gần đây, họ nghe nói rằng thành phố đang ẩn náu một ổ buôn ma túy, nên bọn họ liền vội vàng gọi Trương Văn Thành trở lại.

Không ngờ đến ngay ngày đầu tiên đã tìm ra kẻ khả nghi, vậy mà lại để cho hắn trốn thoát.

Đó là lí do tại sao một cuộc tìm kiếm với quy mô lớn như vậy xuất hiện bây giờ, cuối cùng lại bắt gặp Đỗ Minh Nguyệt.

Đỗ Minh Nguyệt vẫn đang ở trong vòng tay của Trương Văn Thành, một nhóm người cứ thế len lén nhìn hai người.

Trương Văn Thành cũng cảm thấy hơi đau đầu, anh ta không đẩy cô ra là vì trên người cô không có mùi nước hoa nồng nặc. Anh ta có nói là bản thân ghét phụ nữ, nhưng thực chất là đang muốn nói ghét mùi hương trên cơ thể của phụ nữ đúng hơn.

Nhưng mà bởi vì bản thân rất ít khi tiếp xúc gần gũi với sắc giới, nên là bây giờ trong đầu Trương Văn Thành trống rỗng hoàn toàn, căn bản là không biết nên hành động như thế nào.

Nhìn thấy một đám người xung quanh hả hê, mặt Trương Văn Thành lập tức xạm đen như đít nồi.

“Nhìn gì mà nhìn, mau đến giúp đi.”

Sau khi đám cảnh sát nghe xong, bọn họ giơ tay sờ sờ đầu mũi, có người thì nhìn lên trời xanh, ý chính là không đi lên giúp.

Cuối cùng Trương Văn Thành cũng mất hết kiên nhẫn, trầm giọng nói: “Phạt chạy bộ xung quanh sân tập 20 vòng.”

Lời nói này vừa thốt ra, những người kia lập tức xốc lại tinh thần cho bản thân, sau đó vội vàng tiến lên đỡ lấy Đỗ Minh Nguyệt.

Chạy 20 vòng sân, điều này thực sự quá độc ác mà, vậy mà vẫn có người chịu được.

Trương Văn Thành nhìn khuôn mặt của Đỗ Minh Nguyệt, lại cảm thấy cô rất quen thuộc, sau đó anh ta nghĩ, đó không phải là người phụ nữ mình gặp hôm qua sao?

Vết thương trên tay cô còn đang chảy máu, nhìn thôi cũng khiến người khác sợ hết hồn.

Những viên cảnh sát đó lại có chút ngượng ngùng hỏi: “Người phụ nữ này, phải làm sao đây?”

Ánh mắt Trương Văn Thành đảo qua khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhưng trong lòng nổi lên điều gì đó rất lạ, anh ta ho khan một tiếng: “Đưa đến bệnh viện đi.”

Sau khi đưa Đỗ Minh Nguyệt đến bệnh viện, Trương Văn Thành mới biết là phải liên lạc với người nhà của cô mới được, nhưng mà điện thoại để trên người cô đã bị cướp mất rồi, căn bản không có một chút manh mối nào.

Cuối cùng trong lúc không còn cách nào khác, Trương Văn Thành đành phải kí tên của mình.

Kí xong tên, lại không thể không lo cho người ta, vì thế đành phải đợi người phụ nữ kia tỉnh lại mới được.

Về phần các nhân viên cảnh sát, tất cả bọn họ như đang xem một màn kịch hay đặc sắc, không bao lâu sau cả đám đều bỏ chạy đi.

Bác sĩ kiểm tra tình hình, phát hiện cô đã bị đánh thuốc và vết thương chính là do bản thân gây ra, nghe xong Trương Thành không khỏi thở dài một tiếng.

“Cô gái này đang hôn mê, vậy chắc là tay của cô ấy phải bị véo như thế này mới có dấu vân tay. Thật sự không biết phải tốn bao nhiêu công sức.”

Trương Văn Thành nghe lời bác sĩ nói như thế, trong lòng có chút nể phục, ánh mắt anh ta nhìn Đỗ Minh Nguyệt cũng mang theo một tia tâm tình khác.

Dường như anh ta cảm thấy xót xa cho cô.

Người phụ nữ này không ngờ rằng lại tàn nhẫn với chính mình như vậy, xem ra lúc đó cô rất tuyệt vọng.

Hơn nữa lúc đó trong tay cô còn cầm một con dao, phía trên còn dính máu, chắc là dùng để tự vệ cho bản thân.

Thực sự không có nhìn ra, rõ ràng là một cô gái chân yếu tay mềm, thế mà lại mang đến cho con người ta một cảm giác kiên cường cứng rắn.

Lâm Hoàng Phong đã lơ đãng cả một ngày, cuối cùng nghe tin Đỗ Minh Nguyệt xảy ra chuyện, lập tức lo lắng đứng bật dậy.

“Nói cái gì cơ? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?” Bề ngoài anh vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng ngữ khí lại có chút bất ổn.

Biết được vị trí của Đỗ Minh Nguyệt, Lâm Hoàng Phong thậm chí còn không ở lại để giải quyết công việc công tư, trực tiếp lái xe đến thẳng bệnh viện.

Điều này khiến mọi người trong công ty không đều không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm.

“May mà ông chủ đi rồi, không thì thật sự không biết phải chống đỡ đến bao giờ.”

“Ông chủ gấp gáp như thế, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không? Đây là lần đầu tiên thấy anh ấy vội vàng như vậy, lẽ nào liên quan đến người vợ mới cưới?”

“Có khả năng đó. Nghe nói ông chủ có kết hôn nhưng không có lộ diện là ai?”

Tiêu Hồng Quang vừa đi ra ngoài đã nghe thấy đám nhân viên đang nói chuyện liên quan đến Lâm Hoàng Phong, anh ta không khỏi lạnh giọng mắng một tiếng: “Sao nào? Công việc rảnh lắm có phải không? Làm xong hết việc chưa mà ở đây buôn dưa lê?”

Nghe thấy tiếng của Tiêu Hồng Quang, sắc mặt đám nhân viên liền nhăn nhó như ăn phải khổ qua. Ở đây ngoài ông chủ ra, Tiêu Hồng Quang chính là người thứ hai có âm khí lạnh như điều hòa vậy.

Hoàng Thành Trung vừa đến thì nhìn thấy mọi người bày ra bộ dạng khóc lóc thương tâm, không nhìn được liền tiến lên trước mặt Tiêu Hồng Quang túm cổ nói nói: “Có chuyện gì vậy? Tiêu Hồng Quang đẹp trai lại ngược đãi người à?”

Tiêu Hồng Quang lạnh lùng nhìn Hoàng Thành Trung một cái, sau đó hất tay anh ta ra, phun ra hai chữ: “Nhạt nhẽo.”

Hoàng Thành Trung biết rõ tính khí của Tiêu Hồng Quang, vì thế mới không tính toán so đo với anh ta, sau đó thản nhiên đi vào trong phòng làm việc của Lâm Hoàng Phong, phát hiện không có ai trong đó, phút chốc cảm thấy có thú vị.

“Wow, không thể ngờ thằng nhóc này trong giờ làm việc lại không có trong phòng làm việc, đúng là chuyện hiếm có trên đời.”

Tên này là một kẻ tham công tiếc việc, nếu không thì sức khỏe cũng không ngày một suy giảm. Sau khi bị người trong nhà nói vài lần mới tiếp thu được một chút, nhưng mà vẫn thích ngày ngày vùi trong phòng làm việc.

Hiện tại anh ta vào lại chỉ chạm mặt với không khí trước mắt thôi, chuyện này đúng là thần kì.

Sau đó anh xoay bước đi đến văn phòng bên cạnh của Tiêu Hồng Quang.Lâm Hoàng Phong đến bệnh viện trực tiếp đi bộ đến phòng bệnh của Đỗ Minh Nguyệt. Lúc đi đến được phòng bệnh của Đỗ Minh Nguyệt rồi thì lại nhìn thấy Trương Văn Thành đang ngồi ở bên trong, sắc mặt của anh nháy mắt có chút khó coi.

Lâm Hoàng Phong, người thừa kế của tập đoàn Lâm Thị, bất kì ai trong thành phố cũng biết mặt.

Vì vậy, khi Trương Văn Thành nhìn thấy Lâm Hoàng Phong xuất hiện ở bênh viện, anh ta rất ngạc nhiên, cũng hoàn toàn không mong muốn Đỗ Minh Nguyệt có quan hệ gì với Lâm Hoàng Phong.

Lâm Hoàng Phong hướng về Trương Văn Thành gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh giường Đỗ Minh Nguyệt.

Trong ánh mắt của anh đều là sự lo lắng, ai nhìn cũng biết quan hệ giữa hai người không phải bình thường. Trương Văn Thành ngược lại cảm thấy bản thân tự nhiên giống như là bóng đèn điện.

Suy nghĩ một chút, quyết định vẫn là nên đi ra ngoài.

Khi đi ngang qua, Lâm Hoàng Phong có lên tiếng: “Cảm ơn cảnh sát Thành đã chăm sóc tốt cho vợ tôi, về sau cục cảnh sát có chuyện gì cần trợ giúp cứ việc nói với tôi.”

Giọng của anh rất nhàn nhạt nhưng nghe ra thì lại ngửi được mùi nguy hiểm đâu đây.

Trương Văn Thành sững người một lúc, không phải vì lời cảnh cáo mà là anh ta không nghĩ rằng người phụ nữ kia lại là vợ của Lâm Hoàng Phong.

Khi vừa trở lại thành phố, anh ta đã nghe tin Lâm Hoàng Phong kết hôn, nhưng anh ta không đi tham dự đám cưới. Tất cả những điều vô lí này cứ như là trò đùa vậy.

Nhưng nhìn vào thái độ của Lâm Hoàng Phong bây giờ, tất cả những điều này không giống như tin đồn.

Liếc qua khuôn mặt tái nhợt của Đỗ Minh Nguyệt, Trương Văn Thành bỏ đi những suy nghĩ ngạc nhiên của mình.

Anh ta mỉm cười nhẹ, rất tự nhiên và lịch sự: “Cậu chủ Phong, cậu khách sáo rồi, đây là nghĩa vụ công việc của tôi, bất cứ ai xảy ra chuyện như này tôi cũng đều làm như vậy.”

Nói xong, anh ta không đợi Lâm Hoàng Phong trả lời đã sải bước lớn rời khỏi phòng bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.