Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 47: Chương 47: Bị thương




Quả nhiên động tác của Lâm Hoàng Phong nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Đỗ Minh Nguyệt được đối xử dịu dàng như vậy, thành cao do bản thân dựng lên cũng sụp đổ từng chút một, chỉ là, cô còn chưa nhận ra mà thôi.

Nhìn bộ dạng này của anh, Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên nhớ đến lúc mình chăm sóc anh, không khỏi cười ra tiếng.

Lâm Hoàng Phong không hiểu vì sao cô lại cười, nghi ngờ nhìn cô.

Đỗ Minh Nguyệt ho khan một cái, lúc này mới nói: “Anh không cảm thấy gần đây chúng ta đều có chút không may sao?”

Lâm Hoàng Phong cẩn thận nghĩ lại, đúng là như vậy: “Có thể là do cô quá xui xẻo, nên tôi cũng bị liên lụy.”

Đỗ Minh Nguyệt nghe xong, lập tức chu môi phản bác: “Mới không phải như vậy đâu, tôi thấy chính là do anh mang đến xui xẻo cho tôi.”

“Thật sao? Nhưng tôi nhớ trước kia chưa từng xảy ra chuyện như vậy.”

“Cái gì, trước kia tôi cũng không có mà.”

Má Ngô nhìn thấy hai người bọn họ cãi nhau, không khỏi che miệng cười, trên mặt cậu chủ, dường như càng ngày càng cười nhiều hơn đó.

Buổi tối lúc ngủ, Lâm Hoàng Phong tới gần Đỗ Minh Nguyệt, đưa tay ôm cô vào lòng.

Đỗ Minh Nguyệt không vùng vẫy: “Vẫn chưa ngủ sao?”

Lâm Hoàng Phong cọ cọ vào cổ cô: “Ừm… Có muốn làm chút chuyện khác không?”

Nói xong, tay anh chui vào trong áo ngủ của cô, nhéo nhéo chỗ trước ngực cô.

Thân thể Đỗ Minh Nguyệt run rẩy, sau đó đỏ mặt, cô đưa tay đẩy cái tay đang làm loạn của người nào đó ra.

“Anh đàng hoàng một chút.”

Lâm Hoàng Phong cong môi, thật sự không có làm động tác khác.

“Có phải anh vẫn còn để ý chuyện ở nhà họ Lâm hôm nay không?”

Lâm Hoàng Phong không trả lời, ngay lúc Đỗ Minh Nguyệt cho là anh sẽ không mở miệng, anh lại nói: “Vậy cô để ý không?”

“Cái gì?”

“Thân thể của tôi, cô cũng biết đó, nếu như không chữa được…”

“Không được nói lung tung, mau im đi.”

Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên xoay người, dùng tay che kín môi anh.

Trong bóng tối, Lâm Hoàng Phong cảm thấy tròng mắt của cô thật sáng ngời, giống như vì sao trên bầu trời, tim anh, nhảy lên một chút, lần đầu tiên có suy nghĩ muốn bảo vệ.

Đỗ Minh Nguyệt thấy anh nhìn cô, tưởng rằng anh không muốn làm như vậy, thế nên lại tự mình nói.

“Phi phi phi, các vị thần lớn, các vị đừng nghe những lời vừa rồi nha, người bên cạnh tôi, phải sống lâu trăm tuổi.”

Đôi mắt Lâm Hoàng Phong híp híp, sau đó xoay người đè lên trên người cô.

“Đỗ Minh Nguyệt, tôi sẽ không buông tha cô.”

“Lâm Hoàng Phong, ưm…”

Ban đêm gió thật mát, thổi lên một góc màn cửa, lại nhìn thấy một màn kiều diễm trong phòng, mặt trăng cũng phải len lén núp sau đám mây.

Ngày thứ hai, Đỗ Minh Nguyệt chỉ muốn băm người nào đó thành tám miếng, hôm qua tên chết tiệt này dường như rất có tinh thần.

Giống như điên cuồng, tên chết tiệt này không thấy mệt sao?

Má Ngô nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt vịn eo đi xuống, lập tức hiểu rõ ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, vì vậy càng cười đen tối hơn.

Nhìn thấy nụ cười này của má Ngô, Đỗ Minh Nguyệt quả thật muốn tìm một cái hố để chui xuống, căn bản không còn mặt mũi gặp người khác.

Mới sáng sớm cũng không biết Lâm Hoàng Phong đã đi đâu, má Ngô nói với cô, bên công ty có việc nên cậu chủ đã đi làm rồi.

Lúc này Đỗ Minh Nguyệt mới nhớ tới, ở chung lâu như vậy, dường như người đàn ông này vẫn luôn bận rộn làm việc, anh như vậy, chẳng lẽ không thấy mệt sao?

Thân thể vốn không ổn, bây giờ bộ dạng này, e là càng tệ hơn nữa.

“Hôm nay anh ấy đã uống thuốc chưa?” Đỗ Minh Nguyệt vuốt vuốt eo của mình.

Má Ngô lắc đầu, trên mặt đều là thất vọng: “Cậu chủ không chịu uống, cơm cũng chưa ăn đã đi rồi.”

Cơm cũng không ăn, như vậy sao được.

Má Ngô thấy trên mặt Đỗ Minh Nguyệt có chút lo lắng, vậy nên đề nghị: “Hay là mợ chủ đến đưa đi. Đôi khi cậu chủ hơi vội, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, như vậy sao được.”

Cơm trưa cũng không ăn sao? Điều này khiến Đỗ Minh Nguyệt càng lo lắng.

“Được, má Ngô, má chuẩn bị đồ ăn đi, bây giờ cháu đi thay quần áo.”

“Vâng thưa mợ chủ.” Má Ngô thấy mưu kế của mình đã thành, nở nụ cười.

Mang đồ đến tòa cao ốc Lâm Thị.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn tòa cao ốc này lại có chút lúng túng.

Mặc dù cô không có làm việc ở đây, nhưng mà lúc đi phỏng vấn, cũng có không ít người nhận ra cô, bây giờ cô đi vào trắng trợn như vậy, có phải có chút không được tốt hay không.

Nghĩ nghĩ, Đỗ Minh Nguyệt vẫn quyết định đi mua khẩu trang và kính râm, mặc dù có chút rêu rao, nhưng so với những người nổi tiếng mà nói thì vẫn còn tốt chán.

Nhưng điều khiến cô không ngờ chính là, cô bị bảo vệ ngăn lại, bây giờ cô có chút muốn khóc.

Giữa lúc cô không biết bây giờ phải làm sao, một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Ấy, đây không phải là chị dâu sao? Ăn mặc như vậy, không phải đến bắt gianđấy chứ?”

Quả nhiên, lời từ trong miệng tên Hoàng Thành Trung này nói ra không có câu nào tốt lành cả.

Đỗ Minh Nguyệt muốn nói gì đó, lại nhìn thấy người đến không chỉ có mình bản thân cô, còn có Lưu Nguyệt Nga và Cung Quý Dương lần trước đã gặp trong quán rượu.

Bây giờ cô muốn đi còn kịp không?

Cô đưa đồ trong tay cho Hoàng Thành Trung, đè giọng xuống thấp nói: “Nếu anh đã tới, vậy anh giúp tôi đưa cho Lâm Hoàng Phong, bảo anh ấy uống thuốc và ăn uống đàng hoàng.”

Nói xong, cô chuẩn bị bỏ trốn mất dạng.

Hoàng Thành Trung nhìn thoáng qua đồ vật trong tay, nếu anh ta cầm lên đó, tên kia chịu ăn mới là lạ.

Thế là bước một bước lớn chặn đường Đỗ Minh Nguyệt: “Chị dâu, chị đừng đi, tặng đồ cho người khác nào có đạo lý tặng giùp chứ.”

Trên mặt anh ta cười tủm tỉm, sau đó trả đồ vật trong tay về rồi khoác bả vai cô: “Đi đi đi, tôi dẫn cô đi lên.”

Tất nhiên là những bảo vệ kia nhận ra Hoàng Thành Trung, không ngờ Hoàng Thành Trung lại thân với người phụ nữ này như vậy, vì vậy nhanh chóng chừa ra một đường.

Lưu Nguyệt Nga vẫn luôn hung hăng trừng Đỗ Minh Nguyệt, không phải Đỗ Minh Nguyệt không nhận ra, đột nhiên cô cảm thấy, mình đến đây, có phải là một quyết định sai lầm hay không.

Mà Cung Quý Dương lại hết sức trầm lặng, giống như trong trí nhớ của Đỗ Minh Nguyệt, người đàn ông này thật sự trầm lặng.

Đi đến văn phòng của Lâm Hoàng Phong, vẻ mặt Hoàng Thành Trung vui vẻ nói: “Anh, xem tôi dẫn ai đến cho anh này.”

Loại dáng vẻ ầm ĩ tranh công như vậy khiến Đỗ Minh Nguyệt xấu hổ.

Lâm Hoàng Phong nghe thấy giọng nói của Hoàng Thành Trung thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh ta đang dựa vào vai cô dâu nhỏ của mình, lập tức híp mắt lại.

“Nếu như cậu còn muốn cánh tay này thì tốt nhất bỏ ra ngay.”

Sau lưng Hoàng Thành Trung lạnh lên một trận, run rẩy một phen, lập tức buông bả vai Đỗ Minh Nguyệt ra.

“Anh Phong, tôi thật sự sợ anh rồi, không phải chỉ khoác vai chị dâu thôi sao?”

“Hử?”

Lâm Hoàng Phong nở nụ cười, nhưng trong mắt không có ý cười: “Vậy cậu còn muốn khoác chỗ nào, nói tôi nghe chút đi.”

Hoàng Thành Trung nghe xong câu này, cảm thấy không ổn, lập tức khóc lóc kể lể nhận sai.

“Anh Phong, tôi sai rồi, tôi chỉ nói đùa thôi. Chị dâu mãi mãi là chị dâu của tôi.”

Đỗ Minh Nguyệt cười cười, người đàn ông này, thật sự rất sợ Lâm Hoàng Phong.

Lâm Hoàng Phong đứng lên, đi đến bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt, tháo kính râm của cô xuống.

Đỗ Minh Nguyệt cười hì hì: “Như vậy mà anh cũng có thể nhận ra tôi, cũng quá lợi hại rồi đó.”

Lâm Hoàng Phong dịu dàng sờ lên mặt cô, khẽ cười một cái: “Cô là người phụ nữ của tôi, đương nhiên tôi nhận ra được.”

Lời nói ra với gương mặt đẹp trai thế này là phạm quy đó hiểu không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.