Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 72: Chương 72: Chống đối




Tiếng nghị luận xôn xao trong phòng hội nghị càng lúc càng sôi nổi, Lâm Đạt nổi giận chỉ vào Đỗ Minh Nguyệt và Dư Hồng Thu nói: "Hai người các cô cũng chỉ là nhân viên mới tới thì biết cái thá gì, quản lý Dương cũng đã nói là không có vấn đề gì, hai cô đây là muốn làm khó tôi ư?"

La Nghĩa lúc này cũng không thể nhịn được, đứng dậy nói: “Quản lý Dương, Lâm Đạt là nhân viên lâu năm của công ty, anh cũng không thể tin lời nói phiến diện của một bên có phải không?"

Trong phòng họp lại bắt đầu xôn xao.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn Trình Tuấn Dương, cũng không biết anh ta sẽ ra quyết định như thế nào.

Trình Tuấn Dương nhìn thoáng qua La Nghĩa nở nụ cười: “Bọn họ đều là nhân viên của tôi mà tôi thì chỉ tin vào chứng cứ."

La Nghĩa thở ra một hơi, anh ta và Lâm Đạt trao đổi ánh mắt rồi nhếch lên khóe môi.

Lúc rời đi, La Nghĩa bước đến bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt, còn cố ý sờ mông của cô một cái.

Đỗ Minh Nguyệt giơ tay lên hung hăng tát La Nghĩa một bạt tai.

Âm thanh rất lớn khiến rất nhiều người trong phòng họp đều nhìn qua.

Đỗ Minh Nguyệt giật giật khóe miệng: “Quản lý Nghĩa, tôi hi vọng anh tự trọng một chút!"

La Nghĩa không nghĩ tới Đỗ Minh Nguyệt sẽ phản ứng kịch liệt như thế, những nhân viên ở đây sao lại không nhìn không ra có chuyện gì xảy ra chứ.

Chỉ là bọn họ đều giả vờ không nhìn thấy, mắt nhìn mũi mũi nhìn chân xem như chuyện gì cũng không có xảy ra mà thôi.

Nhưng sắc mặt của La Nghĩa lại trở nên rất khó coi.

"Cũng chỉ là trêu đùa một chút, nghiêm túc như vậy làm cái gì."

"Vậy sao? Nếu là như vậy, vậy thật xin lỗi tôi không thích đùa kiểu này.” Đỗ Minh Nguyệt lạnh lùng nói.

La Nghĩa không nói gì nữa, nhanh chóng tìm chỗ trốn đi.

Cuối cùng chỉ còn lại Đỗ Minh Nguyệt và Dư Hồng Thu trong phòng họp.

Dư Hồng Thu càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không đúng, thế nhưng không có chứng cứ cô ấy cũng chỉ có thể lo lắng suông, không thể làm gì được.

Đỗ Minh Nguyệt lại không có chút xoắn xuýt gì về chuyện này, cô nhớ tới ánh mắt vừa nãy của Lâm Đạt nhìn hai cô, cô liền biết cuộc sống sau này ở công ty khó mà yên ổn rồi...

Sau khi từ trong phòng họp đi ra, cô nhìn thấy bóng dáng của Thúy Hân.

Cô ấy đeo cái kính màu đen, mặc một chiếc áo khoác màu trắng, dưới váy ngắn kia là đôi chân dài miên man trắng muốt, nhìn mà khiến người ta ghen tị.

"Nghe nói sau khi Angela bị phong sát, trong giới giải trí Thúy Hân ngày càng nổi tiếng."

Nhìn thấy cô ấy trang điểm lộng lẫy, còn có dáng vẻ nghênh ngang của cô ấy, Đỗ Minh Nguyệt cười cười nói: "Nhìn thế thôi có khi cũng có nhiều người ghét, nhiều người thù cô ấy lắm chứ hahaha."

Đỗ Minh Nguyệt vốn không có ý định chào hỏi Thúy Hân nhưng Thúy Hân lại không nghĩ như vậy.

Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, Thúy Hân tháo kính mắt xuống gọi thẳng tên của cô.

"Đỗ Minh Nguyệt!"

Đỗ Minh Nguyệt thật sự là không còn cách nào khác, đành phải dừng lại chào hỏi cô.

"Haha, Thúy Hân lâu rồi không gặp!"

Thấy Đỗ Minh Nguyệt, trong đầu Thúy Hân liền nảy ra một cái ý niệm.

"Bây giờ tôi đang có việc nên đi tìm anh Phong trước có chuyện gì để sau hẵn nói!” Vội vàng nói xong câu đó, Thúy Hân liền đi vào thang máy.

Chỉ còn lại Đỗ Minh Nguyệt với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc ở hành lang trống vắng, đúng lúc này Dư Hồng Thu đi tới kéo tay cô hỏi: "Minh Nguyệt, từ khi nào mà quan hệ của cô và cô ta tốt như vậy?"

Đỗ Minh Nguyệt kể lại chuyện xảy ra ở bệnh viện cho ấy nghe, nghe Minh Nguyệt kể xong, Dư Hồng Thu liền có vẻ mặt kinh ngạc.

"Không phải chứ, các người trò chuyện lâu như vậy sao?"

Đỗ Minh Nguyệt nhún vai: “Tôi cũng không ngờ được, nhưng cô ấy là người tốt!"

Lời này là thật lòng tuy cô ấy có chút ngạo mạn nhưng mà tính cách không xấu.

Dư Hồng Thu thấy cô đánh giá cao Thúy Hân như vậy cũng không tiện nói thêm cái gì, từ trước tới nay cô vẫn luôn tin tưởng ánh mắt của Đỗ Minh Nguyệt.

Người mà Thúy Hân đi tìm chính là chị Cảnh, chị Cảnh đang bận lên kế hoạch thì cảm thấy phía sau lưng của mình mát lạnh.

Cô quay đầu liền thấy Thúy Hân xuất hiện ở trong tầm mắt của cô ta.

Chị Cảnh búng trán một cái, có chút bất đắc dĩ với cô ta.

"Chị Cảnh, chào chị!"

Chị Cảnh than thở một cái rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì!"

Thúy Hân cười cười, tiến lên thân mật khoác lên cổ tay của cô ta.

"Chị Cảnh, thật ra là như vậy, trợ lý của em xin phép nghỉ mấy ngày cho nên em muốn mượn người của chị."

Chị Cảnh lắc đầu khi thấy Thúy Hân xuất hiện, liền khẳng định nhất định chẳng có chuyện gì tốt rồi mà.

"Làm sao, cô ngắm trúng ai rồi?"

"Chính là Đỗ Minh Nguyệt đó, em cảm thấy cô ấy rất hợp gu của em.” Nói xong, còn cố ý liếc mắt đưa tình nhìn chị Cảnh.

Chị Cảnh nghe thấy cô muốn Đỗ Minh Nguyệt làm trợ lý của mình thì rất kinh ngạc.

"Sao đột nhiên lại muốn Đỗ Minh Nguyệt làm trợ lý hả? Trước kia không phải cô còn chê tôi quá lương thiện sao?"

Thúy Hân nghe cô ta nói như vậy, không khỏi ho khan vài tiếng nói: "Em cảm thấy rất tốt mà, có thể chịu được tính của em, nhu thuận nghe lời, nếu đổi lại là người khác chỉ sợ đã làm ầm ĩ lên rồi."

Chị Cảnh cũng cảm thấy lời cô ấy nói rất có đạo lý, cái tính tình này của cô ấy ai có thể chịu được hay nguyện ý ở cùng cô ấy nữa chứ.

Thúy Hân thấy chị Cảnh có chút dao động liền biết chuyện này có hi vọng.

Thế là cô ấy liền nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng nói: "Chị Cảnh, chị giúp em đi!"

Bộ dạng nài nỉ này của cô ấy khiến trong lòng chị Cảnh mềm nhũn.

"Được rồi được rồi, nhưng mà tôi nói cho cô biết, Minh Nguyệt do chính cô cầu xin, nếu như cô nghỉ việc bãi công hoặc dở tính tình trẻ con thì liệu hồn đấy."

Thúy Hân thấy chị Cảnh đồng ý liền lập tức lộ ra nụ cười.

"Em biết mà, chị Cảnh là tốt nhất!"

Chị Cảnh đẩy tay của cô ấy ra: “Được rồi, buồn nôn chết tôi rồi! Tôi còn phải làm việc nữa!"

Thúy Hân biết không thể tiếp tục quấy rầy, thế là thè lưỡi nói: "Được rồi, em không quấy rầy chị nữa, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em nhá!"

Những nhân viên trong phòng nhìn bóng dáng Thúy Hân không khỏi cảm thán một câu: "Chị Cảnh đúng là đối xử rất tốt với Thúy Hân, cái gì cũng đều chiều theo cô ta!"

Chị Cảnh lắc đầu cười cười, không lên tiếng phản bác.

Chẳng qua là cô ấy cảm thấy Thúy Hân có chút giống người em gái đã mất của cô ấy mà thôi, có lẽ cũng là bởi vì nguyên nhân này mà cô ấy muốn giúp đỡ Thúy Hân nhiều hơn một chút.

Đỗ Minh Nguyệt căn bản không biết Thúy Hân đã thành công xin cô về làm trợ lý, cho nên cô vẫn như thường lệ bận rộn với công việc của mình.

Sau khi họp xong, Lâm Đạt cản đường của hai người.

"Tôi cảnh cáo các người, có một số chuyện cho dù có nghẹn nát thối rữa trong bụng cũng không được nói ra, hiểu không?"

Dư Hồng Thu không quen nhìn cái bộ dạng ngang ngược càn rỡ của cô ta, cũng mặc kệ không quan tâm cô ta có phải cấp trên của mình hay không.

Thẳng thắn chống đối cãi lại cô ta: "Bản báo cáo vốn dĩ có có chỗ sai, mặc dù không biết các người dùng biện pháp gì che dấu nó nhưng các người chính là đang phạm tội, mà đã phạm tội thì sẽ để lại chứng cứ, không sớm thì muộn cũng lộ ra thôi."

"Im miệng!” Lâm Đạt tức giận quát lớn: "Vừa nãy cô không nghe thấy quản lý Dương nói gì sao? Anh ấy chỉ tin chứng cứ, có giỏi cô thì tìm ra bằng chứng đi, nếu chỉ dựa vào mấy lời nói của cô, không ai tin đâu, đúng là nực cười mà."

Dư Hồng Thu còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Đỗ Minh Nguyệt cản lại.

Trong ánh mắt của Đỗ Minh Nguyệt thể hiện rất rõ sự khinh bỉ, cô ra hiệu cho Dư Hồng Thu không nên tranh luận với loại người này.

Dư Hồng Thu mím môi một cái, cuối cùng vẫn là nhịn cái gì cũng không nói.

Đỗ Minh Nguyệt cười nhìn Lâm Đạt, nói: "Lâm Đạt, nếu như cô nói không có vậy cứ cho là không có đi, chúng tôi chỉ là thắc mắc mà thôi, chuyện này cũng không có gì sai mà đúng không?"

"Thắc mắc? Tôi làm việc cần loại người ngu ngốc như hai người đến thắc mắc chất vấn sao?” Lâm Đạt khinh thường hừ một tiếng.

"Tôi nói cho hai người biết muốn sống yên ổn ở tập đoàn Lâm Thị này thì nên biết điều một chút ngoan ngoãn nghe lời tôi, còn nếu như hai cô không muốn làm nữa thì tôi có trăm ngàn phương pháp để đuổi các cô ra khỏi tập đoàn Lâm Thị."

Dư Hồng Thu nhìn thấy dáng vẻ phách lối của cô ta liền gắt gao siết chặt nắm đấm.

Đây chính là xã hội hiện thực, người có quyền có thế mới có tư cách quyết định người khác đi hay ở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.