Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 119: Chương 119: Lâm Mộc Giai




Cuối cùng Đỗ Minh Nguyệt cũng hiểu được cái gì gọi là nhấc một tảng đá đập vào chân mình, mặt cô đỏ ửng, không biết giải thích như thế nào.

Lâm Mộc Giai nhìn thấy dáng vẻ này của cô càng cảm thấy thú vị.

Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy người dì này thật sự rất giống Lâm Hoàng Phong.

Lúc này, Lâm Gia Hưng cũng đã bị la cho một trận, nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt và Lâm Mộc Giai nói chuyện với nhau, anh ta lập tức chen vào.

"Dì út, hai người đang nói chuyện gì vậy? Cháu cũng muốn nghe!"

Lâm Mộc Giai trợn mắt liếc anh ta một cái, sau đó vội vàng đuổi Lâm Gia Hưng đi: "Trẻ con mà nghe cái gì, đi đi, qua bên kia chơi đi!"

Lâm Gia Hưng cảm thấy không vui: "Dì út, có phải dì nhân cơ hội không có anh hai ở đây mà bắt nạt chị dâu không?"

Nghe được hai từ bắt nạt, mặt Đỗ Minh Nguyệt càng đỏ hơn.

"Cháu biết bắt nạt là cái gì à? Nói cháu còn nhỏ thì không chịu nghe!"

"Dì..."

"Thế nào, muốn đánh người à? Anh ba, con trai anh muốn đánh em!" Lâm Mộc Giai đột nhiên hô to

Lâm Gia Hưng thấy vậy, vội vàng nhận sai, nói: "Được được được, cháu sai, cháu sai rồi được chưa? Dì út đừng mách ba!"

Nếu bị mách ba, ba anh ta sẽ lại mắng cho một trận.

Lâm Mộc Giai cười hì hì nói: "Đáng đời!"

Đỗ Minh Nguyệt nhìn hai người họ đấu võ mồm, cảm thấy rất thú vị, cô cảm thấy tính cách của người dì này rất giống một đứa trẻ.

Lúc này Lâm Hoàng Phong đi ra, Lâm Mộc Giai nhìn thấy Lâm Hoàng Phong lập tức bật người huýt sáo: "Chà, cháu yêu của dì ra rồi?"

Lâm Hoàng Phong nhìn thấy Lâm Mộc Giai vui vẻ như vậy bèn trêu chọc bà ấy một phen.

"Dì út đi xem mắt thành công không?"

Vừa nghe đến xem mắt, Lâm Mộc Giai khoát tay, vẻ mặt có chút tức giận: "Đừng nói nữa, tên họ Hoàng kia đầu cứ như khúc gỗ vậy đó!"

"Họ Hoàng?" Đỗ Minh Nguyệt có chút ngạc nhiên hỏi: "Không phải là Hoàng Thành Trung đó chứ?"

"Hoàng Thành Trung? Chị gái dì rất ghét người đó!" Vẻ mặt của Lâm Mộc Giai ghét bỏ, nói: "Anh trai của anh ta, Hoàng Hạo Trạch, thật sự muốn chọc tức dì mà!"

Hoàng Thành Trung có anh trai à, sao cô chưa từng nghe nói.

Lúc này Lâm Gia Hưng giải thích: "Hoàng Hạo Trạch bảo thủ, Hoàng Thành Trung đào hoa, đại khái là bù qua sớt lại đó!"

Vốn dĩ Lâm Mộc Giai muốn đến để diễn kịch với anh ta để cho mẹ không phải lo lắng về hôn sự của mình nữa, bà ta cũng ba mươi tuổi rồi.

Kết quả là Hoàng Hạo Trạch không hề có ý định từ chối bà ta, đã vậy còn nói một tràng đạo lý khiến bà ta tức chết.

Lâm Gia Hưng vừa nghe vậy, bật người nói: "Dì út, dì sắp bốn mươi rồi, cháu sợ sau này dì không thể sinh con đó."

Lúc bà ta ra đời, bà nội cũng đã lớn tuổi, lúc sinh xong bà nội cũng đổ bệnh nên bà ta rất lo lắng không muốn Lâm Mộc Giai chịu khổ.

Không phải Lâm Mộc Giai không biết mẹ của mình đã vất vả như thế nào, nhưng mà bà ta không muốn tính đến chuyện kết hôn sinh con.

Lâm Mộc Giai khoát khoát tay, vẻ mặt thản nhiên nói: "Quên đi quên đi, nói ra mọi người cũng không hiểu đâu!"

Lúc này, bà chủ Lâm đi ra, gương mặt uy nghi.

"Trời cũng tối rồi, mọi người về nhà đi!"

Lâm Mộc Giai nghe xong, bật người vui vẻ đứng lên, chuẩn bị rời đi thì bà chủ Lâm lên tiếng: "Mộc Giai, con ở lại đây một chút!"

Nụ cười chợt tắt trên gương mặt của Lâm Mộc Giai, Lâm Gia Hưng ôm bụng cười bị Lâm Mộc Giai đánh vào ót một cái.

Rời khỏi nhà họ Lâm, Đỗ Minh Nguyệt có chút bận tâm, nói: "Dì út không sao chứ?"

Lâm Mộc Giai không ngờ là cô lại lo lắng cho dì út, không nhịn được nhéo gò má cô một cái, nói: "Sao thế, em lo lắng cho dì ấy à?"

Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái: "Em cảm thấy dì là một người rất tốt!"

Lâm Hoàng Phong nắm tay cô, nói: "Dì ấy à, từ xưa đến giờ bà nội rất lo lắng cho dì ấy. Nghe nói lúc nhỏ dì ấy rất giống con trai, không có chuyện gì mà không dám làm!"

Đỗ Minh Nguyệt nghe xong, bật cười hứng thú nghe anh kể chuyện lúc nhỏ của Lâm Mộc Giai.

Tuy nhiên đây cũng không phải là những gì mà Lâm Hoàng Phong được nhìn thấy, anh cũng chỉ nghe từ những người trong gia đình, mỗi lần có ai nói về chuyện này, Lâm Mộc Giai cũng sẽ đánh người đó một trận.

Đỗ Minh Nguyệt nghe xong, có chút tò mò, hỏi: "Tại sao dì ấy vẫn chưa có người yêu, do không thích hay sao?"

"Không, thật ra dì ấy thích Hoàng Hạo Trạch, chẳng qua là không dám thể hiện ra. Hoàng Hạo Trạch thì cứ như khúc gỗ, căn bản không thể hiểu được tình cảm của dì ấy. Lần này đi xem mắt, cũng là chủ ý của dì, chỉ là dì không muốn thừa nhận, nên chúng ta cứ giả vờ không biết đi."

Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái, không biết vì sao, đột nhiên có chút kính trọng Lâm Mộc Giai.

Rất hiếm khi thấy Lâm Hoàng Phong nói nhiều như vậy, đủ để thấy trong lòng anh rất yêu quý người dì này.

Ngày thứ hai, Đỗ Minh Nguyệt đi tìm Trương Văn Thành, kết quả vừa đi vào đã thấy Hoắc Minh Vân ở đó, nhìn anh ta bằng ánh mắt si mê.

Đỗ Minh Nguyệt bật cười, đứa nhóc này muốn gì là sẽ hành động, cô ấy muốn cho cả thế giới biết người đàn ông này là của cô ấy.

Chỉ là hôm nay cô đến đây là vì có một số việc muốn tìm Trương Văn Thành.

Trương Văn Thành vừa nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, anh ta lập tức nở một nụ cười chào đón: "Minh Nguyệt, sao em lại đến đây? Sức khỏe em đã tốt hơn chưa?"

Hoắc Minh Vân nhìn thấy Minh Nguyệt cũng vui vẻ đi tới.

"Minh Nguyệt, sao cậu lại đến đây?"

Đỗ Minh Nguyệt cười cười, chế nhạo: "Tớ thắc mắc tại sao gần đây cậu không đến tìm tớ, ai ngờ là mê trai bỏ bạn!"

Hoắc Minh Vân đỏ mặt: "Cậu nói cái gì vậy?"

Đỗ Minh Nguyệt cũng không muốn trêu cô ấy nữa, cô muốn nói đến công việc.

Trương Văn Thành vừa nghe nói cô có vấn đề lập tức trở nên nghiêm túc.

"Vào phòng làm việc của anh rồi nói!"

"Được!" Đỗ Minh Nguyệt gật đầu.

Cuối cùng chỉ còn Hoắc Minh Vân ngồi đó, cô ấy nhìn theo bóng lưng hai người họ, có chút nghi ngờ, hai người đó thật kì quái.

Sau đó cô ấy quay đi, tiếp tục đi quấy rối những cảnh sát khác: "Trần Khải Quân, cảnh sát Trương có thích ai không, hay anh ấy thích mẫu phụ nữ như thế nào?"

Trần Khải Quân nghe cô ấy hỏi như vậy, cơ thể có chút run lên, không biết phải trả lời như thế nào.

Nếu nói cảnh sát Trương thích Đỗ Minh Nguyệt, chắc chắn sẽ làm tổn thương cô ấy, anh ta suy nghĩ một hồi, sau khi suy nghĩ vẫn còn hoảng hốt.

"Không có, cảnh sát Trương không thích ai hết. Anh ấy còn đang lo cho sự nghiệp!"

Hoắc Minh Vân nghe vậy rất vui vẻ: "Thật không? Vậy anh có biết anh ấy thích mẫu người như thế nào không?"

Trần Khải Quân do dự một lúc, thật ra anh ta không biết cảnh sát Trương thích mẫu người như thế nào, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng của cô ấy như vậy, Trần Khải Quân không biết phải trả lời như thế nào.

Suy nghĩ một chút, anh ta nói tiêu chuẩn của bản thân mình.

"Dáng phải đẹp, khuôn mặt ưa nhìn, tính cách thì dịu dàng, hiền lành, không được hung dữ, con gái mà hung dữ quá không ai thích đâu, cảnh sát Trương cũng thế."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.