Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 5: Chương 5: Lời nói ác ý




Lâm Hoàng Phong bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé không xương yếu ớt của cô: “Là hai người này khiến cô tức giận đúng không?”

Mọi người có mặt đều sững sờ, trong lòng thầm suy nghĩ.

Đỗ Chính Lâm cười cười, vội vàng giảng hòa: “Hiểu lầm đều là hiểu lầm. Bọn nhỏ đang nói đùa phải không?”

Rồi ông ta nhanh chóng nháy mắt với hai người.

Hai người xấu hổ mấp máy miệng, sợ hãi nắm chặt như có bàn tay bóp chặt trái tim, sợ rằng chọc giận đám người trước mặt, nhà họ Đỗ và nhà họ Hồ sẽ biến mất trong thương trường.

“Dự án vừa rồi nhà họ Lâm đã làm nhiều rồi, tôi thấy không cần hợp tác đâu.” Lâm Hoàng Phong lạnh lùng đưa Đỗ Minh Nguyệt ra khỏi biệt thự.

Nghe vậy, Đỗ Chính Lâm không còn giữ được nụ cười trên mặt, sắc mặt như đất, vội vàng đuổi theo họ: “Hoàng Phong, Hoàng Phong, cậu chủ Phong.”

Không thèm ngoảnh lại, người đàn ông đưa Đỗ Minh Nguyệt lên xe.

Khoảnh khắc cửa đóng lại, Đỗ Minh Nguyệt nhìn Đỗ Chính Lâm hoảng sợ và ngớ người qua cửa kính xe, trong lòng tràn đầy vui mừng.

Xe di chuyển chậm, Đỗ Chính Lâm đuổi theo xe, liên tục gõ cửa kính: “Cậu chủ Phong, xin hãy suy nghĩ lại. Cậu chủ Phong...”

Khi tốc độ xe đột ngột tăng lên, Đỗ Chính Lâm bị bỏ lại phía sau, hai chân lảo đảo vài bước, suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất.

Bỗng có tiếng cười ngọt ngào tràn ngập khắp xe.

“Cô có vui không? Biểu hiện hôm nay của tôi rất hợp ý cô nhỉ?”

Chợt nhớ ra cô đã lợi dụng anh, Đỗ Minh Nguyệt bỏ đi nụ cười, vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi, lần sau nhất định sẽ thẳng thắn với anh.”

Sợ anh không tin, cô vội duỗi ra ba ngón tay giơ lên cao: “Tôi thề.”

Vẻ mặt của Lâm Hoàng Phong dịu lại một chút, anh liếc mắt nhìn cô: “Còn dám có lần sau sao?”

Đỗ Minh Nguyệt rụt cổ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không dám.”

Có lẽ chắc là vậy.

Đương nhiên cô không dám nói ra trong lòng mình đang nghĩ gì, đột nhiên nhớ tới cái gì, Đỗ Minh Nguyệt giọng nói như nhũn ra: “Thực xin lỗi, vừa nãy chỉ vì tôi mà hạng mục của anh không hoàn thành được.”

Lâm Hoàng Phong quả thật sắp bị chỉ số thông minh của cô đánh bại, bất đắc dĩ trợn trắng mắt: “Cô không thấy vừa rồi Đỗ Chính Lâm như vậy sao? Nếu muốn làm hạng mục này thì bất cứ lúc nào cũng có thể làm, nhưng nhà họ Lâm không cần ông ta phát cơm cho đâu.”

Lâm Hoàng Phong nghiêng đầu nhìn Đỗ Minh Nguyệt, thấy nước đọng quanh hốc mắt cô, rõ ràng cô đang hiểu lầm anh sợ cô áy náy mới nói vậy.

Anh chỉ đành đỡ trán, nhưng cũng lười giải thích, chỉ số thông minh của cô gái này thực sự làm anh đỡ không nổi.

“Tối nay đưa cô đi dự tiệc, cô chỉ có một tiếng để gặp mẹ.”

Không ngờ người bị nhân thế đồn đãi là con ma bệnh này lại tốt bụng như thế, Đỗ Minh Nguyệt cảm kích đến mức rơi nước mắt.

Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ bên cạnh mình, trái tim cô thấy thật ngọt ngào.

Không lâu sau, chiếc xe đã đậu trong một khuôn viên cũ kỹ xa lạ, từ lúc bước xuống xe, nắm tay cứng ngắc Đỗ Minh Nguyệt chưa hề thả lỏng.

Sau khi được Đỗ Chính Lâm đón về, cô muốn mẹ cùng về với mình, nhưng lại bị ông ta từ chối, còn trấn an nói đã tìm cho mẹ cô một nơi thoải mái để dưỡng bệnh.

Tiểu khu trước mặt này ít nhất cũng đã 20 năm rồi, chẳng lẽ đây là nơi “thoải mái” trong miệng Đỗ Chính Lâm sao?

Cô không ngừng suy nghĩ, bất tri bất giác đã đi đến cửa, trong giây lát nhớ đến chuyện quan trọng, cô vội vã kéo Lâm Hoàng Phong.

“Tiêu rồi. Chìa khóa...”

Lời còn chưa dứt, vẻ mặt Lâm Hoàng Phong bất đắc dĩ, nâng tay lên trước mặt cô. Đầu ngón tay có cầm một xâu chìa khóa, bên trên là một cái chìa khóa loang lổ rỉ sét.

“A!”

Khuôn mặt ngượng ngùng của Đỗ Minh Nguyệt đỏ bừng, cô lẩm bẩm: “Người này không lẽ có túi thần kỳ sao?”

Giọng nói nhỏ xíu mà Lâm Hoàng Phong vẫn có thể nghe rõ, khi tự mình mở cửa bước vào, Lâm Hoàng Phong lạnh lùng trả lời: “Đây là của Đỗ Chính Lâm. Nếu không tôi ngồi trong phòng khách với ông ta lâu vậy làm gì. “

Là vì mình sao?

Đỗ Minh Nguyệt sững sờ nhìn theo bóng lưng của người đàn ông kia, cơ thể có vẻ yếu ớt đó bây giờ trông lại vô cùng cao lớn, trước giờ chưa có ai thương yêu cô như thế cả.

Cô còn chưa kịp cảm động, Lâm Hoàng Phong đã nói: “Thực sự là ngu ngốc đã lên một tầm cao mới rồi.”

Khóe miệng Đỗ Minh Nguyệt giật giật, cô giơ bàn tay với bóng lưng của anh, nhưng lúc anh quay lại cô vội vàng giả vờ gãi đầu.

Khi anh xoay người bước vào nhà, Đỗ Minh Nguyệt liếc mắt nhìn anh, cũng lười quan tâm đến anh, vội vàng theo chân anh vào nhà tìm mẹ.

Vừa tới cửa phòng ngủ, người phụ nữ yếu ớt trên giường đã ho khan vài tiếng, nước da vốn đã tái nhợt bỗng càng tái nhợt hơn, trông có vẻ như đang hấp hối.

Đôi mắt đỏ bừng, Đỗ Minh Nguyệt thấp giọng run rẩy: “Mẹ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.