Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 2: Chương 2: Nóng quá




Đỗ Minh Nguyệt khuất phục rồi, so với tình hình hiện tại, gả đến nhà họ Lâm có thể là một lựa chọn tốt.

Ít ra, cũng không tồi tệ như bây giờ.

Chỉ cần cho cô cơ hội, cô nhất định phải trả thù.

Nhà họ Đỗ tính kế hai mẹ con cô, còn có Hồ Đức Huy mà cô yêu sâu đậm sáu năm nhưng lại phản bội mình, cô muốn khiến bọn họ phải trả giá gấp ngàn lần.

Sau khi Đỗ Minh Nguyệt được thả ra, nhà họ Đỗ nóng lòng ấn định ngày cưới.

Mười ngày sau, chính là ngày kết hôn của cô.

Tuy nhiên trước khi kết hôn một ngày, Hồ Đức Huy tìm đến cô.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn gương mặt cười như gió xuân của Hồ Đức Huy, chỉ cảm thấy vô cùng mỉa mai: “Anh còn đến đây làm gì? Khiến tôi ghê tởm sao?”

“Đỗ Minh Nguyệt, cô gả đến nhà họ Lâm sẽ không hạnh phúc đâu, không bằng cô cầu xin tôi, tôi có thể giúp cô đào hôn.”

“Em rể đang nói đùa sao? Tôi không dễ gì mới được gả vào hào môn, sao có thể đào hôn được chứ? Chẳng lẽ anh nằm mơ còn chưa tỉnh sao?”

Nói xong, cô hung hăng tát cho anh ta một cái, ánh mắt lạnh nhạt không hề gợn sóng: “Giúp anh tỉnh táo lại một chút.”

Hồ Đức Huy nhất thời chưa phản ứng ại, ôm chỗ bị tát qua trên mặt, ngạc nhiên nhìn Đỗ Minh Nguyệt.

Đỗ Minh Nguyệt không hề sợ hãi đối mắt với anh ta.

“Ngày mai chính là hôn lễ của tôi rồi, anh mau cút đi đi, đừng ở đây làm tôi chướng mắt nữa.”

“Không biết tốt xấu.”

Hồ Đức Huy tức giận ném lại một câu, nhanh chóng rời khỏi.

Ngày hôm sau, đám cưới được tổ chức như đã định.

Nhà họ Lâm, là gia tộc có thực lực mạnh nhất thành phố Hà Nội, người thừa kế gia tộc kết hôn, chắc chắn sẽ là một đám cưới mang tính thế kỷ.

Tuy nhiên, ở hiện trường đám cưới, từ đầu đến cuối chú rể lại không hề xuất hiện.

Những lời nghị luận và chế giễu dưới khán đài không ngừng truyền vào trong tai Đỗ Minh Nguyệt.

Cô không muốn người khác xem mình là trò cười, trong suốt quá trình cô đều giả vờ rằng mình rất bình tĩnh, nhưng trong lòng có phải nhiêu chua xót chỉ có mình cô biết.

Sau khi cô giải thích với khách khứa một câu, nói chú rể có chuyện không thể đến được, thì xuống sân khấu, không quan tâm đến những lời nghị luận dưới khán đài nữa.

Chú Trương quản gia nhà họ Lâm đi đến trước mặt cô: “Cô chủ, bà chủ gọi cô qua.”

Đỗ Minh Nguyệt ngẩn ra một chút: “Được, bác dẫn đường đi.”

Trong đám cưới hôm nay, các thành viên chủ yếu của nhà họ Lâm đều không xuất hiện ở hiện trường, nhưng mọi hành động lời nói của cô ở trong đám cưới, nhà họ Lâm đều nhìn thấy hết.

Bà chủ nhà họ Lâm luôn là một nhân vật trong huyền thoại, năm đó các anh em nhà họ Lâm tranh giành gia sản, suýt chút nữa phân tán, chính bởi vì bà ta đứng ra mới có thể cứu vãn được cục diện.

Không chỉ như vậy, dưới sự lãnh đạo của bà ta, nhà họ Lâm nhanh chóng trở thành hào môn thế gia hàng đầu thành phố Hà Nội.

Đỗ Minh Nguyệt bồn chồn bất an đi theo sau chú Trương, nghĩ đến người mình sắp gặp, không khỏi hoảng sợ trong lòng.

Có điều với biểu hiện trong đám cưới của cô, bà chủ nhà họ Lâm không hề làm khó cô, chỉ là nhắc nhở cô ở nhà họ Lâm phải biết học cách nhẫn nhịn.

Sau khi dạy dỗ vài câu, Đỗ Minh Nguyệt được chú Trương sắp xếp vào một căn phòng, căn phòng trống rỗng, ngoại trừ một chiếc giường lớn màu đỏ ra, thì không có gì cả.

Cô bước đến bên giường nằm xuống, trong đầu nhớ lại mọi chuyện xảy ra hôm nay, không bao lâu cơn buồn ngủ ập đến, chìm vào giấc ngủ sâu.

Nóng, mang theo cảm giác mất trọng lượng khó nói, ập về phía cô, cô ngủ đến nỗi mơ màng cảm thấy cái chết đang đến gần cô.

Không lâu sau một cảm giác đau đớn như xé rách chân trời dưới hạ thân truyền đến, cưỡng ép kéo Đỗ Minh Nguyệt từ trong mơ ra.

Khoảnh khắc khi mở mắt ra, cô đối diện với một đôi mắt đen mịt sâu thẳm.

Khi nhìn rõ chủ nhân đôi mắt ấy là ai, sự hoảng sợ trong mắt cô nhanh chóng được thay bằng sự kinh diễm.

Là anh ta, tên cậu chủ ốm yếu kia.

Còn chưa kịp quan sát kỹ, người đàn ông cáu kỉnh di chuyển động tác, cơn đau khó nói dưới hạ thân ập đến.

Ngay khi cô muốn giãy dụa, đột nhiên, cơ thể phía trên bắt đầu co rút, ngất trên người cô.

Tình hình hiện tại khiến cô có chút không biết phải làm sao.

Đúng rồi, anh ta là người bệnh mà.

Hành vi cường thế bá đạo vừa rồi của đối phương khiến cô bỏ qua sự thật này.

Mở cửa, gọi người, rất nhanh trong phòng đã có một nhóm người tràn vào.

Nhìn thấy nhóm người làm việc có trật tự, sắc mặt của Lâm Hoàng Phong dần dần trở lên hồng hào, cô cũng yên tâm.

Nhớ đến tình hình phát bệnh vừa rồi của anh ta, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy sợ hãi.

Nếu như người đàn ông này xảy ra chuyện gì, vậy cô...

“Cô chủ, bà chủ gọi cô.”

Còn chưa hồi thần, phía sau truyền đến giọng nói của chú Trương khiến cô suýt chút nữa ngất đi.

Cố Minh Nguyệt không ngờ chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, cô đã gặp bà chủ vô cùng lợi hại trong truyền thuyết hai lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.