Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 573: Chương 573: Sợ hãi




Tề Minh gật đầu, làm ra vẻ phẫn nộ nói: “Đương nhiên cần phải điều tra rồi, tôi muốn trả lại sự trong sạch cho cô, sao có thể để cô phải chịu oan vô ích được, tôi đã cho cảnh sát can thiệp rồi, cô đừng lo lắng, tôi chắc chắn sẽ cho cô một lời giải thích!”

“Không… không cần đâu, tôi chỉ cần Đỗ Minh Nguyệt xin lỗi tôi là được rồi!” Cô nói với vẻ chột dạ.

Nếu phải đi sâu vào điều tra, đến lúc đó tra đến trên người cô ta thì phải làm sao đây?

“Sao lại có thể không cần được? Đạo văn chính là một chuyện lớn, chắc chắn sẽ bị ngồi tù!” Tay Tề Minh gõ gõ bàn.

Cả người Tô Hi Nhiễm trở nên cứng ngắc, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, cô ta liếm môi khô khốc nói “Thật... thật không?”

“Cô là nhà thiết kế, nên chắc hiểu rõ chứ?” Tề Minh quan sát biểu hiện trên mặt của cô ta.

Tô Hi Nhiễm nghe xong, mặt bỗng nhiên nóng lên: “Đương nhiên là tôi biết, chỉ là chỉ là không cần làm cho nghiêm trọng như vậy, dù sao thì cô ta cũng đã hợp tác một thời gian với chúng ta!”

“Không ngờ cô Nhiễm lại lương thiện như vậy!” Tề Minh cười nhìn cô ta.

Tô Hi Nhiễm mỉm cười, sau đó đứng dậy: “Anh Tề, hay là đừng làm phiền đến cảnh sát về chuyện này nữa.”

“Làm sao thế được, nói thế nào chuyện này cũng ảnh hưởng đến công ty của tôi, làm sao có thể không gọi cảnh sát được!” Tề Minh vừa nhìn cô ta vừa từ chối nói.

Sau đó giống như nghĩ ra điều gì, anh ta nhẹ nhàng nói: “Cô Nhiễm, cô đặt hết tâm huyết vào lần hợp tác này của Sunny, chúng tôi sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng của cô đâu.”

Tô Hi Nhiễm không biết phải nói gì nên đã gật đầu đồng ý.

“Được rồi, tôi hiểu rồi!”

Tô Hi Nhiễm bước ra khỏi công ty, hai chân đều trở nên mềm nhũn giống như dẫm phải bông, không còn chút sức lực nào.

Trong đầu cô ta đều là những lời mà Tề Minh đã nói, nếu Tề Minh đi tìm cảnh sát, vậy cô ta phải làm sao đây? Nếu tra ra được trên người cô ta, vậy chẳng phải cô ta xong đời rồi sao?

Cô ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc cho Lâm Ngọc Yên, Lâm Ngọc Yên nghe cô ta nói xong lập tức cười lạnh một tiếng.

“Sao thế? Cô sợ hãi rồi sao? Tôi nói cho cô biết, chúng ta bây giờ đã là châu chấu trên cùng một chiếc thuyền rồi, không còn đường lui đâu!”

“Nhưng ngay từ đầu chúng ta đâu có nói như vậy.” Tô Hi Nhiễm vội vàng nói.

“Vậy thì cô cũng không dựa theo lời tôi nói mà làm!” Lâm Ngọc Yên lớn tiếng khiển trách: “Cô Nhiễm, chiến thắng hay thất bại của chúng ta đều nằm trong chuyện này, cô nên cảm thấy vui sướng vì chúng ta đã thắng đi!”

Lúc này Tô Hi Nhiễm mới nhận ra rằng cô ta đang ở trên con tàu của giặc rồi.

Cúp điện thoại xong, chân Tô Hi Nhiễm mềm nhũn liền ngồi xuống đất, cô ta bây giờ đã không còn bất kỳ đường lui nào rồi.

Sau khi Lâm Ngọc Yên cúp điện thoại, cô ta lập tức gọi thêm một cuộc gọi khác!

“Tìm một nhóm người đến văn phòng của Đỗ Minh Nguyệt làm ầm ĩ một trận!” Ánh mắt Lâm Ngọc Yên trở nên dữ tợn.

Đỗ Minh Nguyệt đang bị gây chú ý với vụ ăn cắp trong công ty, nhiều người trên mạng đang mắng Đỗ Minh Nguyệt, nói cô là đồ chó ăn cắp.

Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy khó chịu trong lòng, xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác.

Hơn nữa sự việc này đã kinh động hội đồng quản trị, ngay sau đó họ đã quyết định mở một cuộc họp hội đồng quản trị.

Đỗ Minh Nguyệt biết được quyết định này cũng không ngạc nhiên chút nào, bởi vì bên phía ban giám đốc vẫn luôn chờ cô mắc sai lầm, đối với họ mà nói đây chính là một cơ hội tốt.

Cô liền gọi điện thoại cho bà nội Lâm: “Bà ơi, cháu xin lỗi, hình như cháu lại làm hỏng chuyện rồi.”

Bà nội Lâm hiền từ an ủi nói: “Không sao đâu, con không cần phải xin lỗi, con đã làm rất tốt rồi!”

Bà nội Lâm đã biết được quyết định mở cuộc họp hội đồng quản trị, sau đó bà mặc một bộ quần áo rất trang trọng và đi đến tập đoàn Lâm Thị.

Bà biết lý do là gì, bà nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi hôm qua đã từ từ tan đi, đường phố đều đầy vũng nước, phảng phất chút mát lạnh thấm vào cơ thể bà!

Bà biết rằng trận chiến này là không thể tránh khỏi.

Đỗ Minh Nguyệt cúp điện thoại, vẫn luôn ngồi trong văn phòng suốt để chờ bà nội Lâm đến.

Tuy nhiên, không bao lâu sau, Hoắc Minh Vân đột nhiên gọi điện đến.

Đỗ Minh Nguyệt vừa bấm nút nghe liền nghe thấy tiếng nức nở trầm thấp của Hoắc Minh Vân qua điện thoại.

“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, cậu mau qua đây. Vừa rồi đột nhiên có một đám người cầm gậy chạy vào, cứ nhìn thấy thứ gì là đánh thứ đó!”

Cô ấy vừa nói xong thì trong điện thoại truyền tới tiếng tranh cãi ồn ào, còn kèm theo đó là tiếng quát tháo của người đàn ông.

“Đám đàn bà thối kia đang ở đâu?”

Hoắc Minh Vân không dám nói, chỉ có thể che miệng mình lại, hô hấp vừa nặng nề vừa gấp gáp, có thể nhìn thấy cô ấy rất sợ hãi.

Đỗ Minh Nguyệt nheo mắt, trong lòng rất tức giận, cô không muốn để bất kỳ kẻ nào động đến bạn bè của cô, huống chi là tình hình bây giờ.

“Minh Vân, cậu đứng ở đó chờ tớ, bây giờ tớ lập tức tới cứu cậu...”

“Hu hu hu...”

Hoắc Minh Vân khóc thút thít, coi như cô ấy đã đồng ý.

Tuy nhiên không lâu sau, lại truyền tới tiếng hét của Hoắc Minh Vân.

“A! Anh buông tôi ra, tôi đi báo cảnh sát đấy!”

“Báo cảnh sát, cô báo cảnh sát á, cô tưởng tôi sợ cô à!”

Hoắc Minh Vân không dám nói gì, chỉ cầm chặt điện thoại trong tay mình.

Người đàn ông giật lấy chiếc điện thoại, nhìn thấy dòng chữ trên đó thì bật cười.

“Cô chính là Đỗ Minh Nguyệt phải không?” Giọng người đàn ông có vẻ rất thô tục.

“Tôi là Đỗ Minh Nguyệt, tôi nói cho anh biết, tốt nhất là anh đừng có mà động đến cô ấy!” Đỗ Minh Nguyệt đứng lên, lớn tiếng trách mắng.

Người đàn ông vừa nghe xong thì bật cười: “Hù chết ông nội tôi rồi, vậy tôi nói cho cô biết, tôi mà bị doạ à, cô cho rằng tôi sợ cô à!”

Đỗ Minh Nguyệt biết rằng cô bây giờ không thể làm người đàn ông này sợ hãi chút nào, vì vậy chỉ có thể nhẹ nhàng nói.

“Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”

“Tôi không muốn như thế nào cả, cô tới đây một chuyến, tốt nhất đừng đưa người nào qua đây, nếu không cái mạng nhỏ của bạn cô, cô biết rồi đấy!”

Đỗ Minh Nguyệt siết chặt tay cô, sau đó lại thả lỏng ra, như thể cô đã thỏa hiệp.

“Được rồi, bây giờ tôi qua đó ngay, anh đừng làm gì cậu ấy!”

“Được rồi, tôi nói cho cô biết, tốt nhất cô không nên giở trò thủ đoạn gì, nếu không...”

“Ầm!” một tiếng, kèm theo đó là tiếng hét của Hoắc Minh Vân.

Đỗ Minh Nguyệt cúp điện thoại và bấm gọi một số điện thoại khác, cô nói vài câu với anh ta rồi vội vã rời đi, thậm chí điện thoại cũng không cầm theo.

Vài phút sau khi cô rời đi, điện thoại di động của Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên đổ chuông, hiển thị là một số lạ, nhưng lại không có ai trả lời.

Sau một phút đổ chuông, điện thoại liền im bặt.

Đỗ Minh Nguyệt dừng xe lại và chạy về phía văn phòng làm việc.

Khi đến văn phòng làm việc, cô nhìn thấy một cây chổi ở bên cạnh, liền cầm lấy.

Cô bước vào, vừa đẩy cửa đã bị người ta cầm cây gậy đánh vào lưng, Đỗ Minh Nguyệt ngay lập tức khuỵu xuống đất.

Hoắc Minh Vân nhìn thấy cảnh này, nước mắt lập tức chảy ra, cô ấy muốn bước tới, nhưng lại bị người ta giữ lại, không cách nào bước tiếp.

“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, cậu không sao chứ?” Hoắc Minh Vân nghẹn ngào hỏi.

Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: “Tớ không sao!”

“Không sao à, nếu không sao thì đánh tiếp!” Tên cầm đầu nói.

“Bốp!” Lại thêm một cây gậy khác, và lần này Đỗ Minh Nguyệt trực tiếp nằm lăn trên mặt đất.

“Minh Nguyệt!” Hoắc Minh Vân hét lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.