Vòng phỏng vấn thứ hai bắt đầu, lần này lại là người phụ nữ lần trước dẫn dắt bọn họ. Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy có người gọi cô ta là chị Cảnh, nghĩ chắc đây là nhân viên lâu đời ở đây.
Địa điểm phỏng vấn trống không, phía trước đặt hai bình thủy tinh, bên trong có rất nhiều sỏi, nhiều người nhìn thấy những thứ này đều có chút hoài nghi.
Đây là đang làm cái gì vậy?
Chị Cảnh bước tới, liếc nhìn bọn họ, dùng một giọng điệu thoải mái dễ chịu.
“Hôm nay chúng ta sẽ chơi một trò chơi.”
“Trò chơi?” Mười người nhìn nhau.
Nhưng ngay sau đó, giọng điệu của chị Cảnh lại trở lên nghiêm túc: “Đương nhiên, đội nào thua thì sẽ rất đáng tiếc.”
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ thầm hóa ra là dùng cách này à, có điều cô cảm thấy rất thú vị.
Ngay khi cuộc thi sắp bắt đầu, đột nhiên có người đẩy cửa ra, sau đó hai người Lâm Hoàng Phong và Tiêu Hồng Quang bước vào.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy Lâm Hoàng Phong thì không khỏi lùi về phía sau một bước, không muốn anh chú ý đến cô, sau đó cơn chóng mặt lại ập đến.
Chị Cảnh và những người phụ nữ kia đều rất ngạc nhiên, chị Cảnh phản ứng lại đầu tiên, vội vàng bước lên, cười khéo léo.
“Chủ tịch, sao anh lại đến đây vậy?”
Lâm Hoàng Phong liếc nhìn mười người đến phỏng vấn khi nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, ánh mắt anh khẽ nheo lại.
Người phụ nữ này còn dám đến phỏng vấn, cô không biết cô đang bị bệnh sao?
Đỗ Minh Nguyệt cúi thấp đầu, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của anh.
Sau đó cô nghĩ thông, là anh nói muốn cô thông qua phỏng vấn, vì vậy không có gì phải trốn cả.
Cô đứng thẳng người, cũng kiên định nhìn lại anh.
Lâm Hoàng Phong cười lạnh một tiếng, sau đó đi đến chiếc ghế duy nhất trong phòng, ngồi xuống.
Khi những người phụ nữ này nhìn thấy Lâm Hoàng Phong, trong lòng bọn họ đã sớm tràn ngập tình yêu rồi.
“Tôi chỉ đến xem thử một chút, không cần phải để ý đến tôi.”
Giọng nói trầm thấp của anh vang khắp căn phòng trống không này, dường như chạm vào trái tim bọn họ, mặc ai cũng đều đỏ ửng.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ thì cong môi, tên yêu nghiệt này lại xuất hiện để quyến rũ người khác rồi.
Chị Cảnh nghe thấy anh nói như vậy, đương nhiên cũng không nói gì nữa, quay người, nói quy tắc trò chơi với bọn họ.
“Trước mặt các bạn có một bình thủy tinh, trong đó có năm viên sỏi, mỗi người các bạn cầm lấy một sợi dây, miệng bình chỉ vừa với một viên sỏi, đội nào có thể kéo hết những viên sỏi này ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất thì sẽ là đội chiến thắng.” . Truyện Võng Du
Đỗ Minh Nguyệt không ngờ bọn họ lại chơi trò chơi này, thật ra trò chơi này đã được học qua từ nhỏ rồi, chính là bài khảo nghiệm tinh thần hợp tác của một nhóm.
Chị Cảnh nhìn sắc mặt bọn họ tràn đầy nghi hoặc, không khỏi hỏi: “Các bạn đã hiểu hết quy tắc trò chơi chưa?”
Lúc này có một cô gái đừng ra hỏi: “Chỉ đơn giản như thế thôi sao?”
Chị Cảnh khẽ cười: “Đúng. Chỉ đơn giản như thế thôi.”
Trò chơi này, nói đơn giản thì thật sự rất đơn giản, mọi người chỉ cần rút những viên sỏi này ra là xong, nhưng cái khó nằm ở vẫn đề thứ tự.
Viên nào trước viên nào sau mới là mấu chốt của trò chơi.
“Còn có vấn đề gì nữa không?”
Đỗ Minh Nguyệt khẽ lắc đầu, những cô gái kia cũng lắc đầu.
Chị Cảnh vỗ tay: “Được, thời gian của trò chơi là mười phút, phỏng vấn, bắt đầu.”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn chiếc bình kia, sau đó ngồi xuống nghiên cứu.
Mỗi một viên sỏi không được xếp bằng với nhau mà xếp chồng lên nhau, cho dù có lấy ra từng lần một theo quy luật, cũng chưa chắc sẽ không bị viên sỏi khác xen vào.
Triệu Thu Huyền nhìn chiếc bình, trực tiếp nhặt sợi dây lên, vẻ mặt khinh thường: “Buồn cười, tôi còn tưởng là cái gì chứ, không ngờ đơn giản như vậy.”
Nói xong, cô ta chỉ tay năm ngón với mày người kia, nói: “Này mọi người, nhanh chóng qua đây kéo dây đi, chúng ta cần phải nhanh lên.”
Hai cô gái kia liếc nhìn, sau đó cũng cầm sợi dây cùng cô ta, dù sao bọn họ cũng muốn thắng cuộc thi lần này.
Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt đang ngồi ở đó nghiên cứu cái gì đó, không khỏi cười chế nhạo: “Sao vậy, có phải cô nhìn ra được cái gì rồi không? Tôi nói cho cô biết, tốt nhất cô đừng có kéo chân đội chúng tôi.”
Đỗ Minh Nguyệt không quan tâm đến cô ta, vẫn đang nghiên cứu thứ tự của các viên sỏi trong chai.
Triệu Thu Huyền thấy cô không để ý đến cô ta, lập tức trở lên tức giận.
“Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy. Cô điếc rồi đúng không?”
Bởi vì giọng điệu của cô ta cao, nên Lâm Hoàng Phong cũng nghe thấy giọng nói của cô ta. Anh nhìn sang, chỉ thấy Đỗ Minh Nguyệt đang ngồi trên đất, cô búi lên một búi tóc dễ thương, có thể nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của cô.
Đỗ Minh Nguyệt không nói gì, rất nhanh cô đã nghiên cứu ra, nhưng bên cạnh lại truyền đến giọng nói chửi mắng.
“Cô có ý gì vậy, đã nói cô chậm thôi, có phải cô bỏ hết lời tôi nói ngoài tai rồi không?”
Đỗ Minh Nguyệt đứng dậy, vì ngồi quá lâu, hơn nữa vốn dĩ cô đã có chút chóng mặt nên khi đứng dậy trước mắt cô đen đi.
Lâm Hoàng Phong thấy vậy, bước chân đã khẽ động nhưng cô đã được Dư Hồng Thu đỡ lấy.
“Minhh Nguyệt, cô thế nào rồi, không sao chứ.”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, nhưng không buông tay cô ấy ra, cứ như thế mà đỡ lấy cô.
Giọng điệu của Triệu Thu Huyền kỳ quái, nói: “Hừ, còn ở đây giả vờ yếu đuối cái gì chứ? Cô xem người ta đã bắt đầu làm rồi kia kìa.”
Cuối cùng Đỗ Minh Nguyệt cũng phản kích lại giọng điệu kỳ quái của cô ta: “Nếu như cô muốn thua cuộc thi này thì có thể tùy ý làm theo ý mình, nhưng bên kia đã sắp thành công rồi.”
Nghe thấy Đỗ Minh Nguyệt nói như vậy, Dư Hồng Thu lập tức vui vẻ hỏi: “Minh Nguyệt, cậu biết phải làm thế nào rồi sao?”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, sau đó đứng trước cái bình, cô đưa từng sợi dây một cho bọn họ.
Cuối cùng, cô đưa cơ hội cuối cùng cho Triệu Thu Huyền: “Cô muốn loại tôi, cũng được, có bản lĩnh thì vào vòng phỏng vấn cuối cùng đi.”
Đây hoàn toàn là đang khiêu khích, nhưng Triệu Thu Huyền biết cô nói như vậy là có ý gì, bây giờ bọn họ là một đội, nếu như có bất kỳ người nào xảy ra vấn đề, bọn họ có thể đối mặt với khả năng bị loại.
Mà vòng cuối cùng, mới là cuộc đọ sức thật sự.
Triệu Thu Huyền cắn răng, cảm thấy cô nói rất đúng, vì vậy nhận lấy sợi dây.
Mà bên cạnh lại truyền đến giọng nói tiếc nuối: “Ai da suýt chút nữa là được rồi, tốc độ của cô quá chậm rồi, nhanh hơn một chút. Lần cuối cùng, lần cuối cùng này chúng ta nhất định phải thành công.”
Nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt trở lên lạnh lẽo, cô cực kỳ bình tĩnh: “Đều cầm hết dây lên, chỉ có một cơ hội thôi, chúng ta chỉ có một cơ hội này thôi, nhất định phải được thông qua cho tôi.”
“Nếu không, chúng ta sẽ không thể thắng được đâu.”
Đội bên cạnh đã hợp tác với nhau lâu rồi, dù sao cũng sẽ có sự ăn ý với nhau.
Nhưng bọn họ vẫn mãi không thể thành công được.
“Dùng tốc độ nhanh nhất của mọi người, tôi trước, sau đó đến cô, cô, Dư Hồng Thu còn có cô nữa.”
“Tập trung tinh thần cho tôi, sau khi tôi rút ra thì phải lập tức rút ra ngay, mọi người đã nghe rõ chưa?”