"Vậy hả, vậy hai đứa cũng là có duyên phận rồi!"
Lâm Hoàng Phong nhìn Đỗ Minh Nguyệt, rất hiếu kỳ hai người bọn họ làm sao mà quen được nhau.
"Cô ấy là vợ tôi, Đỗ Minh Nguyệt."
Ông Hoắc có chút bất ngờ, nhưng cũng chỉ lướt qua trong giây lát.
Sau đó lại chuyển đề tài về Hoàng Thành Trung.
Hoắc Minh Vân thẹn thùng, ông nội vì muốn gả cô ấy đi, thực sự là đã dồn hết tâm trí rồi.
Thừa dịp ông Hoắc không để ý một chút, Hoắc Minh Vân mau chóng vùng ra.
"Ông nội, đàn ông mọi người nói chuyện nhé, cháu đi dạo với Đỗ Minh Nguyệt một chút.” Vừa nói vừa nắm lấy tay Đỗ Minh Nguyệt lôi đi.
Hiển nhiên Đỗ Minh Nguyệt không có quyền chạy loạn, cô phải liếc sang Lâm Hoàng Phong một cái, lại thấy Lâm Hoàng Phong đang gật gật đầu.
Đây xem như là đồng ý đi.
Ông Hoắc cũng biết rõ nếu như quản chặt cô ấy quá, sẽ lại phản tác dụng.
Ông cụ khoát tay, "Đi đi, đừng đi quá xa đấy."
Hoắc Minh Vân gật đầu, sau đó lôi Đỗ Minh Nguyệt chạy ra khỏi chỗ khác.
Sau khi đợi Hoắc Minh Vân rời đi, ông Hoắc mới nhìn qua người đàn ông đang mặt đồ âu đen.
Chỉ chớp mắt, người đàn ông mặc đồ đen liền không thấy đâu nữa.
Đi mãi đến khi không còn thấy đám đông nữa, Hoắc Minh Vân mới buông tay Đỗ Minh Nguyệt ra, vuốt vuốt ngực.
"Phù! Cuối cùng cũng chạy thoát được rồi, nếu không ông nội tôi không biết lại nói thêm mấy điều quá đáng gì nữa đâu!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy bộ dạng của cô ấy, không khỏi mà nở nụ cười.
"Sao vậy? Ông nội ép cô xem mắt hả?"
"Đúng vậy.” Hoắc Minh Vân thoải mái mà ngồi lên ghế, cầm lấy ly rượu uống một ngụm, "Phải sợ không gả tôi đi được biết bao nhiêu cơ chứ!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bộ dạng của cô ấy, cũng ngồi xuống một bên.
"Cô không đồng ý xem mắt, chắc đã có người trong lòng rồi hả?"
Thực sự là lời nói vừa dứt, liền nhìn thấy khuôn mặt Hoắc Minh Vân đỏ ửng lên.
Bộ dạng như thế này, đáp án không cần nói cũng biết rồi.
"Nếu như có người trong lòng rồi thì cứ theo đuổi đi, đừng làm bản thân thất vọng!"
Hoắc Minh Vân vừa nghe thấy, trên mặt không nhịn được mà lộ ra biểu cảm thất vọng.
Cô ấy thở dài một hơi, "Chỉ là không biết được anh ấy là ai!"
Đỗ Minh Nguyệt đang chuẩn bị hỏi thêm một câu, liền nghe được một âm thành kỳ quái truyền đến từ phía sau.
“Ây da, đây không phải là bà chị tốt của tôi sao?"
Vừa nghe thấy giọng nói này, Đỗ Minh Nguyệt liền biết được ai đang đi đến.
Quả nhiên, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Đỗ Thùy Linh, phía sau còn có có một đám phụ nữ đi theo sau.
Bộ dáng vô cùng hung hăng, hiển nhiên là đến để xoi mói rồi.
"Chị? Tôi không nhớ là cô chui từ trong bụng mẹ tôi ra đấy.”
Cô buông đôi mắt xuống, ngón tay cọ xát trên thành ly thủy tinh, lộ ra một chút thờ ơ.
“Ây da, chị sao lại nói thế cơ chứ, dòng máu chảy trong người chúng ta đều là một nhà cả mà!” Cô ta khoanh hai tay lên ngực, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.
Tay Đỗ Minh Nguyệt hơi dùng sức, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô ta, "Đương nhiên tôi hiểu rõ tôi họ Đỗ, nhưng mà tôi cảm thấy cô và mẹ cô cũng rất có bản lĩnh đấy."
Rõ ràng là giọng điệu châm biếm, nhưng mà lại bị Đỗ Thùy Linh có ý bóp méo.
"Chị à, chị vẫn để ý Đức Huy nhà em hả, em với Đức Huy là thật lòng yêu nhau, hơn nữa chị đã lấy chồng rồi, làm sao có thể nhớ nhung đến người đàn ông khác cơ chứ."
Nói xong, cô ta liền bày ra một bộ dạng đáng thương, giả vờ bản thân mới là người phải chịu tổn thương.
Nhưng không thể không nói, cô ta thực sự có thể được nhận giải Oscar đấy, nước mắt nói rơi liền rơi.
Còn mấy người phụ nữ sau lưng cô ta cũng không phải là loại tốt đẹp gì, vừa nhìn thấy sự việc như vậy, lập tức chỉ trích Đỗ Minh Nguyệt.
"Mày cũng là phụ nữ mà làm sao lại có bộ dạng này cơ chứ, không biết xấu hổ mà!"
"Đúng vậy, thật không biết nhà họ Lâm sao lại nhìn trúng mày nữa!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy mấy cô ta nói linh tinh, hiển nhiên không thèm để tâm, chẳng qua như bị chó cắn một cái thế thôi.
Nhưng mà Hoắc Minh Vân vừa nghe thấy vậy liền không nhịn được, đứng bật dây, quát lớn: "Nói xong chưa hả?"
Đám phụ nữ kia bị tiếng quát bất thình lình kia làm cho hoảng sợ, lúc này mới phát hiện ra bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt còn có một người khác.
Bởi vì quay lưng về phía bọn họ, vì vậy lúc đầu không có ai nhận ra được.
"Đây là đứa nào vậy, khóc sướt mướt thế này vừa nhìn là biết không phải hạng người gì tốt đẹp rồi."
Lúc Đỗ Thùy Linh nhìn thấy Hoắc Minh Vân đã ngây ngẩn cả người ra, cháu gái nhà họ Hoắc sao lại ở một chỗ với Đỗ Minh Nguyệt cơ chứ?
Lúc Đỗ Chính Lâm đến, vẫn luôn tẩy não cho cô ta.
Hy vọng cô ta có thể kết giao được với cháu gái nhà họ Hoắc, dù sao thực lực của nhà họ Hoắc, cũng là nhất nhì rồi.
"Cô Vân, cô không biết rồi, người phụ nữ này lẳng lơ dễ dãi, mở miệng ra là bịa đặt.” Đỗ Thùy Linh vừa lau nước mắt, vừa chỉ trích Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt nhịn không được mà muốn vỗ tay khen hay, nếu không lại lãng phí tài năng diễn xuất của cô ta rồi.
Hoắc Minh Vân có chút hứng thú, một tay vuốt cằm, "Vậy cô nói cho tôi, cô ấy lẳng lơ dễ dãi như nào đi!"
Đỗ Thùy Linh nhìn thấy bộ dáng vô cùng hứng thú của cô ấy, cho rằng cô ấy tin tưởng, liền càng nói linh tinh.
"Chị ấy được gả vào nhà họ Hoắc, còn dụ dỗ chồng của tôi, không phải lẳng lơ dễ dãi thì là gì nữa?"
Sau khi Hoắc Minh Vân nghe xong, trầm tư suy nghĩ một lát, hỏi: "Chồng của cô có đẹp trai bằng Lâm Hoàng Phong không?"
Đỗ Thùy Linh: "…"
Hoắc Minh Vân: "Có nhiều tiền bằng Lâm Hoàng Phong không?"
Đỗ Thùy Linh: "…"
Hoắc Minh Vân hỏi tiếp: "Vậy bạn trai của cô có gì để dụ dỗ cơ chứ?"
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy hai người nói chuyện, không nhịn được mà cười thành tiếng.
Nhưng mà sắc mặt Đỗ Thùy Linh đã vô cùng khó nhìn rồi, cô ta ngoảng đầu lại dữ tợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Minh Nguyệt, nói: "Chị cười cái gì cơ chứ?"
Đỗ Minh Nguyệt chớp chớp mắt, "Sao vậy? Ai quy định là không được cười hả?"
Nhìn bộ dạng kinh ngạc của cô ta, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy vô cùng vui sướng.
"Tốt xấu gì hai người cũng đã từng yêu nhau, cô ta nói người trước của cô như vậy, cô không tức sao?"
"Sao tôi lại phải tức? Thời trẻ ai mà không từng yêu một người chứ, hơn nữa, tôi cảm thấy cô Vân nói rất có đạo lí!” Cô vuốt cằm, bộ dạng rất tâm đắc.
Một tên tệ bạc như Hồ Đức Huy, cũng chỉ xem Đỗ Thùy Linh là bảo bối.
"Cô… Các người…” Đỗ Thùy Linh tức giận đến nỗi cả người phát run.
Sau đó cô ta liếc sang mấy người phụ nữ bên cạnh cô ta, những người phụ nữ kia lập tức ngầm hiểu.
"Đỗ Minh Nguyệt, mày quá đáng quá rồi đấy, Thùy Linh là em gái của mày, sao mày lại có thể nói cô ấy như vậy hả?"
"Đúng đấy, bây giờ vào được nhà họ Lâm rồi, liền nghĩ mình là phượng hoàng rồi hả?"
"Quạ đen cũng chỉ là quạ đen mà thôi, làm sao mà biến thành phượng hoàng được cơ chứ!”
"Tôi thấy cô Vân, cô đừng có ở một chỗ với loại phụ nữ như thế này, ai biết được cô ta có cướp người đàn ông của cô không chứ!"
Nghe thấy mấy câu nói linh tinh của mấy cô ta, Đỗ Minh Nguyệt không nhịn được mà ngáp một cái.
Sau đó tiếp tục chống cằm nghe mấy người kia nói tiếp, giống như chuyện mấy người đó nó không hề liên quan gì đến cô vậy.
Nói đến cuối cùng, Đỗ Minh Nguyệt còn cầm cắn hạt dưa đến để xem kịch.
Mấy người kia thấy phản ứng của Đỗ Minh Nguyệt, nói mãi rồi giọng nói cũng dần nhỏ lại.
Đỗ Minh Nguyệt cười cười, ánh mắt nheo thành hình trăng non, "Nói tiếp đi, tôi vẫn đang nghe này!"
Mấy người đó bị bộ dạng của Đỗ Minh Nguyệt làm cho luống cuống, đều nhìn qua nhìn lại nhau.
Hoắc Minh Vân vô cùng thích thúc mà ôm bụng cười, "Ha ha ha, cười chết tôi rồi!"
Sắc mặt Đỗ Thùy Linh ngày càng trở nên khó coi, cả cơ thể đều trở nên run rẩy.