Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 22: Chương 22: Ý muốn giết người




Chẳng trách bọn cướp lại ra tay với bà ấy, nhưng mà Đỗ Minh Nguyệt ngược lại rất tò mò về tấm hình kia, nghĩ rằng chắc đó là người mà bà ấy để ý, chuyện riêng của người khác, tất nhiên Đỗ Minh Nguyệt cũng không tiện hỏi.

Trương Văn Thành xử lý xong chuyện của bọn cướp, lúc này mới nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt.

Hôm nay anh ta chỉ đi ngang qua, không ngờ lại trùng hợp bắt gặp chuyện này.

Nghe nói lúc đó cô không nói hai lời đã tiến lên ngăn bọn cướp lại, nhìn thân hình cô nhỏ gầy, không ngờ lại can đảm như vậy, thật thú vị.

Khóe môi cong lên một chút không dễ phát hiện ra, đáy mắt có chút ý cười.

“Cảnh sát Thành, chúng ta đi thôi, cục trưởng vẫn đang đợi chúng ta đó.” Người đàn ông thấp bé bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở.

Trương Văn Thành nhẹ gật đầu, sau đó chuyển tầm mắt, đi vào xe cảnh sát trước mặt.

Đỗ Minh Nguyệt đưa mắt nhìn bà lão kia rời đi xong, bản thân cũng trở về biệt thự.

Vết thương bị bọn cướp quẹt qua làm bị thương bây giờ vẫn còn đang rướm máu, Đỗ Minh Nguyệt không xử lý, nên máu tự đông lại, giờ phút này trên cánh tay đều là máu chảy sền sệt, nhìn qua có chút dọa người.

Má Ngô đi ra ngoài nghênh đón, vừa nhìn thấy miệng vết thương trên cánh tay Đỗ Minh Nguyệt đã kinh hãi hô một tiếng: “Mợ chủ, tay của cô bị sao vậy?”

Đỗ Minh Nguyệt vội vàng tìm một lý do qua loa cho có với bà ấy, má Ngô tìm hộp cứu thương, lúc rửa sạch khử trùng, nhìn thấy hình dạng vết thương vuông vức, lập tức nhận ra đây là vết dao.

Nhất thời càng thêm lo lắng, nhưng rõ ràng dáng vẻ của Đỗ Minh Nguyệt là không muốn nói, má Ngô có muốn hỏi cũng không hỏi được.

Dùng thuốc cầm máu tốt nhất, băng bó kĩ lưỡng, xác định Đỗ Minh Nguyệt không sao, má Ngô mới hơi yên lòng.

Cất hộp cứu thương xong, mới đi thu dọn đống bông khử trùng nhuốm đầy máu trên bàn, đau lòng đến xém rơi nước mắt.

“Má Ngô, hay là để cháu làm cho.” Thấy má Ngô chạy tới chạy lui, Đỗ Minh Nguyệt có chút xấu hổ.

“Không cần, mợ chủ, cô cứ ngồi ở đó đừng đi lung tung, tránh để vết thương lại hở miệng.” Má Ngô vội vàng ngăn cản, lời nói đàng hoàng khuyên cô đừng lộn xộn nữa.

Dưới tình huống không thể làm gì hơn, cô đành phải nghe theo.

Không lâu sau đã thu dọn sạch sẽ gọn gàng, má Ngô đi đến bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt, thấy bộ dạng thỉnh thoảng lại nhe răng nhếch miệng của cô, tự biết không nên nhiều lời, nhưng không nén được sự lo lắng trong lòng: “Mợ chủ, rốt cuộc là cô bị sao vậy?”

“Không cẩn thận bị quẹt thôi.”

Đỗ Minh Nguyệt nhớ lại lúc bôi thuốc, dường như vết thương rất sâu, có thể nhìn ra được lúc đó tên cướp kia có ý giết người.

Nghĩ vậy, lưng Đỗ Minh Nguyệt dâng lên một luồng khí lạnh, cô không thể chết được, nếu cô chết mẹ cô phải làm sao bây giờ?

Má Ngô đã lớn tuổi, lo lắng lải nhải không ngừng: “Bị quẹt sao có thể nghiêm trọng như vậy được. Phụ nữ không thể để lại sẹo, đang yên đang lành tay lại bị thương thành như vậy.”

Đỗ Minh Nguyệt hiểu ý tốt của bà ấy, nhưng cũng không chịu nổi truy hỏi như vậy, vội vàng làm nũng hỏi: “Má Ngô, má đừng hỏi nữa, thật sự là do cháu không cẩn thận bị quẹt trúng, lần sau con nhất định sẽ chú ý. Cháu đói bụng quá, khi nào mới ăn trưa vậy?”

Gương mặt trắng nõn của cô hiện lên một tia giảo hoạt, là bộ dạng thiếu nữ hoạt bát, khiến người ta không thể oán trách được.

Tất nhiên má Ngô cũng bị bộ dạng hoạt bát này của cô tước vũ khí, bất đắc dĩ nói: “Còn phải chờ chút nữa, một lát nữa cậu chủ mới về.”

Lâm Hoàng Phong sắp trở về?

Nghe được tin tức này, khuôn mặt nhỏ của Đỗ Minh Nguyệt lập tức ủ rũ, cả người giống như quả bóng da bị xì hơi.

Má Ngô nhìn thấy bộ dạng này của cô, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Mợ chủ sao vậy, cô như thế này là không muốn nhìn thấy cậu chủ sao?”

Sao Đỗ Minh Nguyệt dám nói vậy chứ, lắc đầu, cười một cách cứng ngắc: “Sao có thể vậy được. Má Ngô, cháu chỉ nghĩ là sao muộn như vậy rồi mà anh ấy còn chưa về, là cháu quá muốn gặp anh ấy thôi.”

Nghe cô nói như vậy, má Ngô không nghi ngờ gì, lập tức vui vẻ ra mặt.

“Ôi, như vậy mới đúng, như vậy mới đúng chứ.”

“…”

Lúc Lâm Hoàng Phong trở về, Đỗ Minh Nguyệt đã than đói rất nhiều lần, kết quả má Ngô nói nhất định phải chờ Lâm Hoàng Phong về mới được.

Đỗ Minh Nguyệt đành phải ghé vào ghế sô pha, thấp giọng lên án Lâm Hoàng Phong làm việc ác.

“Không cho tôi gặp mẹ tôi, còn không cho tôi ăn cơm, đối xử với tôi như vậy, không sợ tôi báo cảnh sát bắt anh sao? Lâm Hoàng Phong chết tiệt. Lâm Hoàng Phong thối tha.”

Đang lúc chửi mắng hăng say, một giọng nói lạnh lùng từ trên đầu truyền đến.

“Nhanh như vậy đã muốn nguyền rủa tôi chết rồi sao?”

Nghe được giọng nói này, biểu cảm trên mặt Đỗ Minh Nguyệt đông cứng lại, máy móc ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Hoàng Phong đang mặc bộ tây trang.

Trên gương mặt anh tuấn không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng không hiểu sao Đỗ Minh Nguyệt lại cảm giác được một tia sát khí.

Nuốt nước bọt một cái, Đỗ Minh Nguyệt cười gượng vài tiếng, sau đó quay đầu qua chỗ khác, vẻ mặt xót xa.

Sao người đàn ông này đi đứng không phát ra tiếng động gì hết vậy?

Má Ngô đi tới, thấy Lâm Hoàng Phong thì lập tức cười lên.

“Cậu chủ đã về, vừa nãy mợ chủ còn nói rất nhớ cậu đó, một mực đòi phải đợi cậu.”

Má Ngô, cháu không có ý đó.

Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt kêu lên, hận không thể tìm một cái hố để chui xuống.

Quả nhiên, một ánh mắt dò xét rơi xuống người cô.

Lâm Hoàng Phong cong môi nhẹ, giọng nói tràn đầy từ tính hỏi: “Là vậy sao? Cô vợ nhỏ của tôi?”

Là cái đầu anh, cô không muốn nhìn thấy người đàn ông này chút nào.

Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt rên lên, lần này cô không có cách nào gặp người khác rồi.

Lâm Hoàng Phong nhìn cô đang chôn đầu trên ghế sô pha, bộ dạng giống như đà điểu, nhịn không được cười khẽ một tiếng.

Đỗ Minh Nguyệt nghe rõ âm thanh này, gương mặt lập tức đỏ lên.

Cho đến tận lúc ăn cơm, Đỗ Minh Nguyệt cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hoàng Phong, sợ cả hai đều cảm thấy xấu hổ.

Ai ngờ má Ngô lại hiểu lầm thành cô đang thẹn thùng, nụ cười càng thêm mập mờ.

Ngược lại là Lâm Hoàng Phong, sắc mặt vẫn bình thản như mọi ngày, chậm rãi ăn cơm như một vị hoàng tử cao quý tao nhã.

Đỗ Minh Nguyệt ăn rất nhanh, còn thiếu chút nữa mắc nghẹn, uống mạnh một hớp canh, nói không rõ ràng: “Cháu lên lầu trước.”

Lúc này ánh mắt Lâm Hoàng Phong mới dời lên người cô, thấy băng gạc trên cánh tay cô, ánh mắt lập tức trầm xuống.

“Đứng lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.