Lãnh Thảo Hàm Trì

Chương 39: Chương 39: Chương 13




Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Sở Tụ nhìn đến mỹ nhân té trên đất tự xưng là Lam Lam bị thái giám kéo ra ngoài, thiếu niên thậm chí chân nhuyễn đến đi không xong, lảo đảo bị lôi ra.

Sở Tụ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của thiếu niên, nhìn đến khi cậu ta quay đầu lại thì trong mắt đã tràn ngập sợ hãi bi thương cùng ai oán mà đâm nát lòng Sở Tụ, thiếu niên vẫn chỉ là một đứa nhỏ mười ba mười bốn tuổi, bị người đưa vào cung như thế nên rất dễ dàng chọc giận Hoàng Đế, trong lòng thiếu niên nhất định là rất sợ hãi.

Trong lòng Sở Tụ chua xót không nói nên lời, khẩn trương lúc ban đầu cũng đã bị cảm giác này thay thế. Ở nơi này, quyền lực quyết định hết thảy, tiểu nhân bé nhỏ làm sao có tự do và nhân quyền. Cậu quay đầu nhìn về phía Hoàng Đế, gương mặt đỏ au ban đầu cũng đã thay bằng vẻ ảm đạm tái nhợt. Cậu không biết Lam Lam kia bị đưa ra ngoài sẽ phải chịu những gì, trong lòng cậu rất muốn vì thiếu niên kia cầu tình, nhưng là nếu cậu cầu có lẽ càng làm phản tác dụng, vì thế nói, “Hoàng Thượng, ngài truyền triệu vi thần vào tẩm điện đúng là không hợp lễ!”

Hoàng Đế cũng không để ý Sở Tụ đang nói cái gì, chỉ thản nhiên tựa vào giường, nhìn chằm chằm Sở Tụ nói, “Sở Tụ, ngươi cũng nên kính trẫm một ly!”

Màn trướng trên long sàng nhẹ bay che khuất nửa khuôn mặt của Hoàng Đế, ánh sáng ám muội càng làm tăng thêm sự âm trầm trong mắt của hắn. Sở Tụ nhìn thì bị khí thế của hắn thu hút, tâm cậu lại khẩn trương. Cậu chậm rãi đứng lên. Khi nãy quỳ nên chân còn chút bủn rủn. Cậu đến bên bàn lấy một bầu rượu và hai cái chén, dịch thể vàng óng sóng sánh trong ly rượu xanh, lấp lánh chút ánh sáng, đẹp dẽ đến vô cùng.

Hai tay cung kính bưng một ly rượu đến trước mặt Hoàng Đế, Hoàng Đế tiếp lấy. Sở Tụ xem người kia ngoại trừ y phục có chút không chỉnh tề nhưng dáng ngồi vẫn rất vững chắc, tuy là sắc mặt có chút nặng nề nhưng không thấy có ý tứ nào khác, vì thế Sở Tụ cũng thả tâm. Bản thân cậu bưng một ly rượu khác, xoay người nâng cốc, nói lời chúc mừng,” Sinh thần ngài, chúc ngài vạn thọ vô cương!”

Hoàng Đế không uống, hắn nói, “Chúc cái gì khác đi, câu này trẫm nghe đến phát phiền!”

Sở Tụ sửng sốt một chút mới nói thêm, “Chén này là chúc Hoàng Thượng có cuộc sống trôi chảy, thân thể khỏe mạnh, tâm tình luôn vui vẻ, nghĩ rằng sự…”

Sở Tụ đang nghĩ ngợi nên nói như vậy như kia chắc chắn là chưa có người chúc, còn chưa nói xong, một lực đạo rất lớn bất ngờ kéo cậu qua. Cậu không kịp phòng bị, chén rượu trong tay cầm không chắc trực tiếp rơi xuống, ba một tiếng, vang lên một tiếng động thanh thuý.

Người ngoài tẩm điện lập tức xin chỉ thị, “Hoàng Thượng!”

“Không việc gì!” Hoàng Đế nói một tiếng rồi ôm lấy Sở Tụ, đặt chén rượu của mình vào tay cậu, “Ngươi uống chén này thì tâm tình trẫm sẽ vui!”

Gương mặt Sở Tụ vài giây trước còn tái nhợt giờ lại đỏ bừng, “Hoàng Thượng, ta là thần tử của ngài, thỉnh ngài buông!”

“Uống!” Lời nói của Hoàng Đế mang theo bá đạo không cho phép phản kháng, đem chén rượu đến bên miệng Sở Tụ muốn cậu uống, đương nhiên là Sở Tụ không chịu, vì vậy Hoàng Đế càng ôm sát cậu hơn.

“Ô ô ~~ khụ khụ!” Hương rượu nồng lên, rượu chỉ uống được hai ngụm, còn lại đều chảy xuống cổ áo cậu, cậu cố chống đối đẩy Hoàng Đế ra, mang theo tức giận nói, “Hoàng Thượng, ngài như vậy nào có giống bộ dạng của một quân vương, thỉnh ngài buông thần ra!”

Sở Tụ dùng sức, cố gắng thoát khỏi trói buộc của Hoàng Đế, không nghĩ tới hắn lại dễ dàng buông cậu ra. Cậu đang muốn nhân lúc Hoàng Đế còn say mà chạy, chờ đến khi tỉnh rượu cũng không có lý do mà trách tội cậu.

“Đem chung và rượu lại đây!” Hoàng Đế nhìn chằm chằm Sở Tụ, ra lệnh, tựa như đang nói với thái giám cung nữ bình thường trong cung.

Sở Tụ làm như không nghe mà đem tầm mắt dời ra ngoài, Hoàng Đế lại nói một lần nữa, “Đem chung và rượu lại đây!” Thấy Sở Tụ không có đi lấy bầu rượu, hắn liền cười nhạo một tiếng, lãnh ngôn nói, “Nơi này là tẩm cung của trẫm, ngươi cho là ngươi có thể đi ra ngoài?”

Sở Tụ quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, chỉ cần đứng gần chỗ Hoàng Đế là có thể nghe thấy hương rượu nồng đậm. Xem ra Hoàng Đế uống không ít. Tuy trong lòng thầm nói chẳng lẽ thật sự người này đã say mềm nhưng vẫn là đi lấy bầu rượu đem đến cho Hoàng Đế.

“Cầm lấy!” Hoàng Đế lại mệnh lệnh một câu.

Sở Tụ tiếp nhận chén rượu trong tay Hoàng Đế, uống xong trình lại cho hắn, Hoàng Đế lại nói, “Uống đi!” Sở Tụ đành phải nâng chén rượu lên tiếp tục uống.

Cứ như vậy đến năm sáu lần, bởi vì chén rượu rất lớn, bầu rượu cũng đã vơi hơn phân nửa. Ban đầu ở tiệc Sở Tụ đã uống không ít, nay lại còn uống thêm, bây giờ đầu đã có chút đau, bất quá, đầu óc vẫn còn sáng suốt, tư duy cũng khá rõ ràng.

Thấy Hoàng Đế phạt rượu cậu như vậy, cậu nghĩ hẳn là Hoàng Đế giận cậu, nhưng cẩn thận tự hỏi, cũng không cảm thấy chính mình đã làm sai chuyện gì.

Hoàng Đế lại rót cho cậu một chén rượu, bản thân Sở Tụ đã có chút men say nên tay cứ run run, nghĩ Hoàng Đế nhất định sẽ bắt cậu nâng cốc uống cho hết, bằng không thì quên đi. Cậu bỏ chén rượu xuống, trực tiếp lấy bầu rượu, một hơi uống sạch, liền trút ngược bầu rượu xuống, ý bảo đã cạn rồi, sau đó dùng ống tay áo lau miệng, có chút bực mình nói, “Hoàng Thượng muốn phạt vi thần, nói thẳng không phải tốt sao, thần nào có thể phản kháng, phạt rượu như vậy thì có ý tứ gì!”

Sở Tụ không sai biệt lắm đã muốn say túy lụy, bất quá, cậu vẫn cảm thấy mình còn thanh tỉnh.

Hoàng Đế không đáp lời, trực tiếp đem cậu kéo đến ngồi trên đùi hắn, tiếp cận mà hôn cậu. Sở Tụ mở to mắt nhìn gương mặt phóng đại của Hoàng Đế gần ngay trước mắt. Diện mạo của Hoàng Đế và Tần Nguyệt có chút tương tự, chỉ là so với nàng thì cương nghị hơn, còn có ánh mắt hắn thâm sâu, như một hắc động không đáy lôi kéo ngươi vào, mà nhan sắc Tần Nguyệt thì nhu hòa hơn, luôn rạng rỡ xán lạn, khóe mắt loan loan.

Sở Tụ nhìn nhìn lại cảm giác giống như Tần Nguyệt đang ôm cậu, cậu thấy trong người có chút nóng, nhẹ nhàng đẩy, ý muốn cách xa Tần Nguyệt một chút, ở trên cánh môi mềm mại của ai đó mà du thượng, hé miệng lẩm bẩm nói, “Chúng ta uống rượu, miệng đầy vị nồng! Lần sau không cần uống nữa!”

Hoàng Đế ngồi một bên, bán mở đôi mắt thâm thúy thưởng thức bộ dạng uống rượu của Sở Tụ, từng ly từng ly một, toàn bộ động tác của cậu làm hắn cảm thấy yết hầu phát khô, tâm ngứa ngáy khó nhịn. Bầu rượu trên tay Sở Tụ bị cậu một hơi uống cạn, dịch thể vàng óng chảy dọc một đường theo cằm cổ Sở Tụ, sau đó thiểm vào bạch y của cậu.

Hoàng Đế không muốn tiếp tục nhìn nữa, trực tiếp kéo Sở Tụ vào lòng. Mặt cậu vì rượu mà hồng một mảnh, trên môi lấp lánh ánh nước nhuận bóng, thân thể mềm mại dựa vào người hắn, ánh mắt cũng mở to hơn bình thường nhưng lại mông mông lung lung nhìn hắn, dụ hoặc tựa như ánh trăng ngoài cửa sổ.

Hoàng Đế cố trụ gáy Sở Tụ, trực tiếp đem lưỡi xâm nhập vào khoang miệng của cậu, càn rỡ khiêu khích và quấn quanh. Hai người trao đổi tân dịch, Sở Tụ cảm thấy chính mình tựa như cá gặp nước, thực thoải mái, hôn thật lâu cũng không có cảm giác bực mình, mà còn bị người hôn đến toàn thân nhũn nhẹo, ý thức mơ màng. Rốt cuộc khi tách ra, cậu mới hướng đến trước mặt người nào đó cười nói, “Tần Nguyệt, sao ngươi lại lợi hại như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.