Lãnh Thảo Hàm Trì

Chương 5: Chương 5: Nhất thống tam quốc luận




Edit + Beta: Krizak

Mất thật lâu thời gian, Sở Tụ mới kể xong trận chiến hùng vĩ này.

Nói xong, cậu lẳng lặng đứng một bên, trong điện các văn thần võ tướng, hoặc tâm tình xúc động, hoặc cúi đầu trầm tư, đến nỗi mê man tại nơi chiến tranh rộng lớn vô pháp đi ra.

Đế vương trên kia trước hết phục hồi tinh thần lại, “Trong cuộc chiến Xích Bích, Gia Cát Khổng Minh sách lược dụng binh thật là không lộ chút sơ hở, bất quá hắn một kẻ thần tử làm như vậy, Thục quốc đế vương sống làm sao chứ!” Trong lời nói Thịnh Nguyên Đế như hỏi Sở Tụ, càng như đang tự hỏi chính mình, hắn không có khả năng là Thục vương, cũng không thể như là Tào Tháo.

Mâu quang của hắn lúc sáng lúc tối, nhìn về phía Sở Tụ mang theo vài phần hứng thú. Sở Tụ nói lâu như vậy, cổ họng cũng đều khô, hơn nữa thân thể cậu vốn yếu lại chịu thêm rét lạnh, cũng không còn bao nhiêu khí lực để ứng đối quân vương, cậu bình tĩnh đối mặt với đánh giá của Thịnh Nguyên Đế, cố gắng chống đỡ thân thể đứng thẳng, cũng hối hận không chịu ngồi ghế hắn ban cho.

Sau đó, hắn cho sủng phi bên cạnh lui đi, quay về chúng đại thần nói, “Các vị ái khanh nghe xong cố sự này có gì muốn nói không?” Nói xong vẫn liếc nhìn Sở Tụ một cái.

Từ Liêm Thái sư một loạt biểu tình, Thịnh Nguyên Đế đã nhìn ra, Sở Tụ đứa nhỏ này cũng không phải chịu chỉ thị của Thái sư nói ra những lời này, đó chính là hài tử này tự mình mượn cơ hội đối hắn nói những lời này, cậu là muốn từ hắn chỗ này đạt được điều gì chứ, là sủng ái của hắn sao, hắn cảm thấy không phải.

Từ lời nói và việc làm của đứa nhỏ này xem ra, cậu rốt cuộc là một người tài, có thể thăm dò được thánh ý. Đối mặt chúng thần cùng hắn cũng gặp uy không sợ, giảng giải chuyện xưa bằng cả tâm ý. Vị Liêm Thái sư này chưa từng làm chuyện gì khiến hắn vừa lòng, lần này đưa đến đứa nhỏ nhưng thật ra lại rất hợp ý hắn.

“Hoàng thượng, trận Xích Bích này trên sông Trường Giang cùng nước ta và Cẩm quốc có quan hệ, Thừa quốc ta trăm vạn hùng binh, Cẩm quốc kia cũng không có nhân vật như Gia Cát Khổng Minh, cho dù có, Thừa quốc ta tất nhiên cũng sẽ có mưu thần lương tướng ứng đối. Trăm năm trước, Thừa Cẩm Di Tam quốc hợp thành một thể, Trung Nguyên thống nhất, khí hậu Thiên triều, thái tổ hoàng đế Thừa quốc theo bản năng nam hạ tây tiến, thế nhưng lại bệnh nặng băng hà trong quân. Bây giờ Thừa quốc ta dưỡng quân trăm vạn, chờ thời khắc này thiên hạ thành một. Bệ hạ, cựu thần nguyện lấy thân tàn thúc ép, hoàn thành nguyện vọng thái tổ năm xưa, nhất thống Trung nguyên, đế cho hôm nay bách tính trăm họ một nhà.” Sở tụ nhìn người đứng ra nói chuyện, là một lão nhân, xấp xỉ bảy tám mươi tuổi, đứng đầu bên trái nhóm võ tướng, là nguyên lão tam triều đi!

Này nguyên lão đã tỏ thái độ, ở dưới các tướng quân võ tướng cũng đứng ra yêu cầu được xuất binh thống nhất đại nghiệp; Lúc đầu quan văn không hề động tĩnh, cũng có rất nhiều lời nói ra Cẩm quốc quốc vương bất nhân, bách tính chịu khổ, yêu cầu tiêu diệt Cẩm quốc giúp dân chúng thoát khỏi lầm than, đương nhiên cũng có một số người biểu hiện thái độ không đồng ý, nói Thừa quốc làm như vậy là không tốt, sẽ bị người trong thiên hạ phỉ báng.

Võ quan bao giờ cũng thẳng thắng, mà văn thần lý do đường hoàng cũng nhiều lắm, vô luận lời lẽ ra sao, nhưng thật ra hơn quá nữa số người lời nói đi ra đều muốn xuất binh đánh trận.

Trong điện thảo luận ngày càng kịch liệt, quân vương ngồi trên thượng vị, nét mặt cũng dần dần hiện ra vẻ mừng rỡ, giữa mâu quang hiện ra kích động thiên hạ nơi tay khí phách hào hùng.

Mà Sở Tụ đứng một bên, tinh thần có chút không tốt, bởi vì dưới chân sàn nhà cẩm thạch đích xác là rất lạnh, cậu hoảng hốt đứng lên. Cậu không biết buổi nói chuyện đầu tiên về cố sự lại có hiệu quả như vậy, ý định ban đầu của cậu chỉ là khiến cho quân vương chú ý, có thể thấy cậu thật có tài năng, cho cậu một cái chức quan trong người, để cậu phát huy sở trường, làm dân sinh sự nghiệp to lớn.

Nơi này Tam quốc còn không có xuất hiện chế độ khoa cử, thi hành chế độ cửu phẩm công bình, dựa vào tiến cử phát triển nhân tài. Sở Tụ lần này chính là muốn làm Mao Toại tự đề cử mình (1), nếu như thành công, không những không cần làm nam sủng, còn có thể nhận được tán thưởng của Hoàng đế, trực tiếp thăng quan.

(1)Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn).

Sở Tụ tính toán nước cờ, nhưng lại không nghĩ tới lời nói của cậu ảnh hưởng đến chuyện trong lòng của quân vương. Tại giờ khắc này, thọ thần hoàng đế, đối các đại thần thảo luận việc Thừa quốc phát triển mà nói là việc quan trọng.

Màn đêm dần dần buông xuống, trên người càng ngày càng lạnh, Sở Tụ đã lui vào một bên. Trong điện các đại thần đều như tinh lực dồi dào tập trung tinh thần thảo luận, cậu cũng không còn là đối tượng để mọi người chú mục.

Ở đại điện, bên cạnh địa phương hôn ám, thân thể cậu dần dần chống đỡ không được, thầm nghĩ có nơi nào trong cung ấm áp cho cậu hảo hảo ngủ một giấc.

Tại lúc cậu té xỉu trước một giây, cậu nghe được có người gọi tên cậu, muốn cậu nói thái độ của cậu đối việc Thừa quốc xuất binh. Cậu nghe ra, thanh âm lạnh lùng kia là của đế vương trên thượng vị. Các đại thần đang ngồi thảo luận thì chắc chắn nghĩ đến cậu người đứng một bên, thế nhưng không ai muốn nghe lấy ý kiến. Cậu chẳng qua chỉ là một cái lễ vật không xứng để phát biểu lời bàn, đây là thời đại xem trọng dòng dõi huyết thống, cậu không có quyền lợi tại điện chầu để đàm luận việc quốc gia đại sự, mà cũng không được cho phép. Mới rồi có thể nói nhiều như vậy, là nhờ ân huệ của đế vương.

Hiện tại, đế vương muốn nghe ý kiến của cậu, không phải đã nhận thức cậu rồi sao, cậu không cần bị xem như nam sủng nữa!

Ban đầu Dịch Dương là một người hiện đại, vốn là không có quan niệm cấp bậc mãnh liệt như vậy, y tiếp thu ký ức của Sở Tụ nơi này, Sở Tụ là một đứa nhỏ vô ưu vô lự ngây ngô rực rỡ, cũng không có quan niệm sâu về quân thần bình dân.

Thế nhưng, cậu không lâu vừa bị buộc tiến vào phủ Thái sư, lại chịu qua từng nghiêm hình ngược đãi, cũng đã tự thể nghiệm nơi này không thể nói đến quyền hòa bình. Đại điện to lớn túc mục (2), bầu không khí áp lực, đế vương lãnh khốc trên thượng vị, phía dưới nhân tâm quần thần hiểm ác đáng sợ, ánh mắt nhiều kẻ dâm tục, lại càng nhiều người miệt thị coi khinh, cậu trong mắt bọn chúng đều không có hình tượng, chỉ là một người cung khai bị đùa giỡn, giở trò sủng vật! Sở Tụ thân thể rất lạnh nhưng tâm lại càng lạnh hơn. Cậu phải kiên cường lại càng kiên cường thì mới có khả năng sống sót, cậu nổ lực càng nhiều sẽ được tiếp tục tồn tại.

(2) Nghiêm túc trang trọng.

Cậu sẽ tự tin đối với chính mình, phải tin tưởng phía trước là một con đường sáng chói.

Sở Tụ đầu rất đau, cậu biết rõ bản thân mình là đang sốt nhẹ, đây cũng là trước kia khi làm Dịch Dương thường xuyên bị mao bệnh.

Đầu mê man hỗn loạn, thân thể không nâng nổi một chút khí lực. Trong đầu cậu không ngừng luân chuyển xuất hiện các loại sự tình của Dịch Dương cùng Dịch Sở Tụ.

Khi làm Dịch Dương, y là trưởng tôn trong nhà. Nhà y là dòng dõi Nho học, sinh ra đã định trước phải nhận được nền giáo dục rất tốt, bắt đầu ba tuổi tập viết theo mẫu chữ, năm tuổi đã được nhìn tam quốc, thời điểm những đứa nhỏ khác ở trong sân chơi đùa, y ở trong thư phòng xem sử ký phiên dịch, y dần dần trưởng thành, lại ngâm thơ vẽ tranh, nghiễm nhiên thành một người cổ đại tài hoa. Trong trí nhớ của y, y lúc nhỏ không có gì đáng nói, thời thiếu niên cùng sau này trưởng thành đều giống nhau, đều là một quyển toàn thư, một tờ trang chữ. Đối với văn học, y cũng không phải là quá yêu thích, y chẳng qua chỉ là tuân theo yêu cầu của ông cha mà học tập. So với văn học y càng nhiệt tình yêu thích lý học, thời gian thi vào trường cao đẳng, y ngỗ nghịch không thuận theo quyết định của gia đình, vụng trộm mang Hán ngữ đỗi thành toán học chuyên ngành. Y không muốn đối mặt với những văn tự khô khan, nên đã tiến vào thế giới kỹ thuật có lẽ cũng không sai.

Người nhà bởi vì y phản nghịch quá mức mà cuối cùng vẫn phải thỏa hiêp. Lúc mới đầu học toán học còn có nhiều tình cảm, thế nhưng học hai năm cũng ghét, đối mặt với chọn lựa chuyên ngành của bản thân, y hoang mang không biết giải quyết thế nào, bắt đầu hoài nghi bản thân, không biết chính mình nghĩ muốn cái gì. Y cũng không biết mình có tài cán vì thế giới mà làm cái gì. Y lại cầm lấy Tam quốc lúc năm tuổi mà bắt đầu đọc, nghĩ hay là trở lại cổ đại đi sẽ rất có hữu dụng.

Thân thể y vốn không tốt, học đại học sau đó rời xa quê hương, tại nơi đất khách quê người mà học, y thường xuyên sinh bệnh, mỗi lần như thế sẽ bị sốt nhẹ, y có thói quen khi bị bệnh liền không để ý nó, thời điểm học nghiên cứu sinh lịch sử văn hiến, bởi vì phát sốt không chữa mà ly khai thế giới.

Đầu của cậu rất đau, tựa như tiền kiếp trước khi chết, cái đầu cũng muốn nứt ra rồi. Thế nhưng toàn thân lại rất nặng, không có cách nào thốt ra tiếng cầu cứu.

Cậu cảm giác có người đang sờ trên thân thể mình, đôi tay kia lạnh lạnh, làm cho cậu rất thoải mái, nhưng cậu càng muốn được nó sờ sờ cái trán hơn, cho cái trán hạ nhiệt độ xuống, cậu muốn mở mắt tỉnh lại.

Sở Tụ mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy có vật gì đặt ở trên người, muốn cho cậu không thở nỗi. Cậu nổi lên sức lực, nghĩ muốn đem gì đó trên người đẩy ra, tay thật vất vả mới giơ lên đến, đã bị gì đó thoáng cái đặt bên hông. Thân thể không có khí lực khiến cậu có chút buồn bực.

Sở tụ vận dụng đại não đang đau xót, có chút ý thức được bản thân đã không còn là Dịch Dương ở hiện đại, cậu cảm giác có nguy hiểm bên người, nhưng đại não đau đớn vẫn là không thể phản ứng. Thẳng đến khi cậu cảm giác hai chân mình bị mở ra có cái gì đó xâm nhập vào vùng cấm địa, cậu nghĩ đến cái gì, đột nhiên mà đến, sợ hãi đưa cậu từ đại não đau đớn mang về một chút thanh tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.