Lãnh Thảo Hàm Trì

Chương 21: Chương 21: Quyến rũ công chúa chi tội




Edit: Krizak

Beta: akirasuzaku

Ba ngày sau là sinh thần của thái úy, hoàng đế cùng Vu hiền phi đi trước chúc thọ, đây cũng là vinh sủng lớn nhất đối với gia quyến, còn nữa, Vu hiền phi vì hoàng đế sinh ra trưởng hoàng tử, đúng là vinh quang vô hạn.

Hôm đó Tần Nguyệt cũng đi theo hoàng đế ra cung, chỉ là, Sở Tụ không có làm theo như lời Tần Nguyệt, hướng hoàng đế thỉnh cầu đi cùng.

Thật vất vả Sở Tụ mới có thời gian nghỉ ngơi, liền ở trong phòng đọc sách, bù đắp lại những phong tục lịch sử của thế giới này.

Không biết xảy ra chuyện gì, sáng sớm ngày hôm sau, lúc cậu chuẩn bị đến ngự thư phòng, thì đại thái giám đến tuyên cậu tốc tốc trước đến Lãm Nguyệt cung diện thánh.

Lãm Nguyệt cung là nơi ở của Tần Nguyệt, cậu chưa bao giờ đi đến. Lo lắng Tần Nguyệt xảy ra chuyện, cậu đi nhanh theo thái giám dẫn đường, cũng chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì. Bất quá, có lẽ là chuyện cơ mật. Thái giám bên người hoàng đế đều là những cao thủ biết xem thời thế nét mặt chủ tử, cũng không hề nói đã xảy ra tình trạng gì, hại cậu một đường lo lắng không yên.

Vào đến Lãm Nguyệt cung, thậm chí còn không có thời gian đánh giá chỗ này, theo vào trong nội điện, thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi.

Đây là cung điện của công chúa, rộng rãi to lớn nhưng cũng không thiếu sự tinh tế tỉ mỉ, mọi thứ vật dụng cũng khéo léo xinh đẹp, như vậy cũng thấy hoàng đế đối với nàng cực kỳ sủng ái.

Tần Nguyệt mặc một kiện đơn y bạch sắc, bên ngoài khoác cung sam hờ hững, ánh mắt vô thần ngồi một bên trên tháp không nhúc nhích, đến khi thấy Sở Tụ tiến vào, mắt nàng mới có chút thần thái, trừng mắt nhìn Sở Tụ. Sở Tụ thấy nàng cũng không dám đáp lại.

Hoàng đế vẻ mặt giận dữ đứng một bên, bên người là một nữ tử mỹ mạo, búi tóc cao cao, thân trang lục nhạt, hẳn là phi tử của hoàng đế. Nhìn diện mạo của nàng cùng Vu Văn Thanh hôm trước có phần tương tự, Sở Tụ cũng xác định nàng là Vu hiền phi được hoàng đế sủng ái. Vu hiền phi thu liễm ánh mắt, trưng ra một bộ dạng chực chờ muốn khóc.

Ở bên kia còn một nam tử tóc tai rối bời quỳ trên mặt đất, đầu hắn cúi xuống, không buồn nhúc nhích.

“Vi thần tham kiến Hoàng Thượng, không biết hoàng thượng…” Sở Tụ còn chưa quỳ xuống, đã bị hoàng đế ngăn lại, “Công chúa muốn gả cho ngươi, ái khanh có thể nguyện ý!”

Sở Tụ vốn đang nhìn vào mũi giày, nghe hoàng đế nói như vậy, thiếu chút nữa đứng không vững, loạng choạng một chút mới yên ổn tinh thần, còn Tần Nguyệt đã sớm liếc mắt nhìn. Sở Tụ căn cứ vào tình huống hiện tại, thấy Tần Nguyệt nhìn cậu bĩu môi, tưởng rằng nàng hướng cậu cầu cứu. Trong thế giới này, Tần Nguyệt là bằng hữu duy nhất của cậu, làm bằng hữu thì vốn là giúp đỡ nhau không tiếc cả mạng sống, hơn nữa cậu đối với Tần Nguyệt cũng không có cái gọi là ái tình, thú nàng cũng không phải là chuyện quá xấu, liền lập tức quỳ xuống tạ ơn, “Công chúa là kim chi ngọc diệp, địa vị tôn kính, có thể được cùng nàng làm bạn tất nhiên là vinh hạnh của vi thần!”

“Hừ!”

Hoàng đế khẽ hừ nhẹ một tiếng, thanh âm tuy nhỏ, nhưng nơi này yên tĩnh như vậy cũng đủ nghe rõ là hắn đang tức giận, “Bất quá, công chúa cũng không còn là bích thân (1), ngươi cũng không để ý?”

(1) Thân ngọc.

“Ách?” Sở Tụ bởi vì một câu nói của hoàng đế mà mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Nguyệt, Tần Nguyệt cũng không có tỏ vẻ gì, chỉ nhếch miệng cười. Nhưng Vu hiền phi bộ dạng lại càng thêm lo lắng, nàng chốc lát nhìn hoàng đế lại trông xuống người đang quỳ, như muốn nói cái gì lại không dám nói.

Sở Tụ giật mình, cũng không phải vì để ý Tần Nguyệt thất thân, mà hoàn toàn là vì Tần Nguyệt còn nhỏ như vậy lại thực sự cùng người khác làm loạn, điều này cậu cũng không quá tiếp nhận, lúc sau cho dù nghĩ thông suốt, cũng là nghi hoặc ai lại làm cho nàng như vậy.

“Hừ! Bộ dạng ngươi như vậy ai còn có thể thú, hành vi không chút thu liễm!” Hoàng đế lạnh lùng đảo mắt nhìn Tần Nguyệt, lại nhìn chằm chằm đến Sở Tụ.

“Vu khanh, ngươi làm ô nhục công chúa, vốn là phải trảm, nhưng xem lại phụ thân ngươi vì nước cúc cung tận tụy, tỷ tỷ ngươi vì trẫm sinh hạ trưởng hoàng tử, nên miễn cho ngươi tội chết… Bất quá, tội chết có thể miễn, nhưng là ngươi nên bị cách chức, sung quân ra Tây Bắc đi!”

“Hoàng thượng, hoàng thượng, ngài không thể làm như vậy! Văn Thanh còn nhỏ,…” Vu hiền phi nghe được bảo bối đệ đệ bị sung quân Tây Bắc, lập tức khóc nấc lên.

“Hắn tự ý xông vào hoàng cung, nhúng chàm công chúa. Vốn là trẫm muốn đem công chúa gả cho hắn, để hắn chuộc tội, chính là, nàng cũng thấy, Tần Nguyệt thà chết không nguyện ý gả cho hắn. Hắn phải gánh toàn bộ trách nhiệm, ô nhục công chúa là tội thế nào, chính nàng cũng rõ ràng!” Hoàng đế đánh gãy lời của Vu hiền phi, tuy không còn như lúc đầu lãnh tiếng lạnh lùng, nhưng vẫn là tuyệt không khoan dung.

Sở Tụ quỳ trên mặt đất, mặc dù có thảm, nhưng quỳ lâu cũng khó mà chịu được. Nghe trong lời nói của hoàng đế, cũng biết chính mình suy nghĩ không sai, là Tần Nguyệt mang Vu Văn Thanh vào hoàng cung, còn trong này điên loan đảo phượng; khẳng định là nàng đã làm, cũng không có thất thân cái gì, toàn bộ sự việc chỉ vì nàng không muốn hòa thân mà thôi.

Sở Tụ khẽ thở dài, không nghĩ tới Tần Nguyệt quyết tuyệt cùng không biết nặng nhẹ như vậy, xem ra vẫn là chính cậu thú nàng mới tốt.

“Hoàng thượng, thần căn bản không biết nàng là công chúa, cũng không biết tiến cung như thế nào, lại càng không có ý muốn nhúng chàm công chúa, hoàng thượng, người không biết không có tội, người nên xử lý nhẹ một chút!” Vu Văn Thanh bên ngoài một bộ ăn chơi trác táng, ở trước mặt hoàng đế cũng không dám làm càn, chỉ có thể dập đầu xin tha thứ.

Lúc này Tần Nguyệt ở một bên đối với Vu Văn Thanh trừng mắt nhìn, mắng, “Đúng là đồ vô dụng! Dám làm không dám chịu!”

“Tần Nguyệt, muội muốn trẫm đem muội nhốt ở hoàng cung cả đời sao?”

Lời nói của hoàng đế làm cho Tần Nguyệt thay đổi sắc mặt, “Hoàng huynh, huynh đã đáp ứng muội, chỉ cần Sở Tụ nguyện ý thú, huynh sẽ không nhốt muội, hơn nữa, căn bản muội không có sai, tất cả đều do tên này võ công cao hơn muội, uống say rồi cưỡng ép muội!”

“Nhưng Dịch khanh không muốn thú muội!” Hoàng đế nhìn thoáng qua Sở Tụ quỳ trên đất, lạnh lùng nói với Tần Nguyệt.

“Sở Tụ, ngươi không muốn thú ta sao? Ngươi cũng bởi vì ta đã không còn bích thân mà coi thường ta? Chướng mắt ta?” Tần Nguyệt hai mắt rưng rưng, chăm chú nhìn Sở Tụ, một bộ dạng điềm đạng đáng yêu.

Sở Tụ thấy cái dạng này của Tần Nguyệt, so với nàng còn khổ sở hơn, cậu cũng tin chắc là nàng đang diễn trò. Sở Tụ cũng không chần chừ, lập tức nói, “Vi thần không dám! Vô luận công chúa có như thế nào, thì cũng vẫn là công chúa.”

“Vậy ý tứ của ngươi là, sẽ thú ta!” Trong lời nói của nàng mang theo vui vẻ, hướng hoàng đế nói, “Hoàng huynh, Sở tụ không để ý.”

Hoàng đế đang muốn vì lời nói của Tần Nguyệt mà phát giận, thì ngoài điện đã có thông báo, “Hoàng thượng, thái úy đại nhân cầu kiến!”

Hôm nay dự là thượng triều, nhưng lại vì chuyện tình của công chúa mà đành hủy bỏ.

Còn Vu hiền phi bị hoàng đế gọi vào Lãm Nguyệt cung, biết là xảy ra đại sự, liền phái người đến thông tri cho phụ thân tiến cung một chuyến.

Hoàng đế nghe được thông báo, cũng không lên tiếng, liếc mắt nhìn Vu hiền phi một cái, rồi mới ra ngoại điện. Vu hiền phi cũng đi theo phía sau ra ngoài.

Sở Tụ đã quỳ đến chân tê cứng, nhìn hoàng đế rời khỏi, ai thán số phận bản thân phải tiếp tục quỳ ở đó.

Tần Nguyệt từ trên tháp đứng dậy, tiến lên kéo Sở Tụ, nói, “Đừng quỳ, hoàng huynh đã đi ra ngoài!”

Nhìn đến Vu Văn Thanh phía này, Tần Nguyệt cũng không thèm để ý đến hắn, tiếp tục nói chuyện với Sở Tụ, “Ngươi đã đồng ý kết hôn cùng ta, không thể đổi ý biết không?”

Lúc này, trên mặt Tần Nguyệt cũng không còn dáng vẻ cực kỳ thương tâm, nhưng là có chút buồn nơi khóe mắt đuôi mày, nàng nắm chặt tay Sở Tụ, hơi hơi cúi đầu. Sở Tụ còn nhớ đến lời cảnh báo ngày hôm qua của hoàng đế, nghĩ muốn tránh nàng một chút, nhưng tình hình hiện tại, tay cũng chỉ có thể tùy ý nàng nắm.

Tần Nguyệt làm công chúa, vẫn là huynh muội ruột thịt cùng hoàng đế, thân phận cao quý không gì sánh được. Nàng lại dùng phương pháp này để hủy danh dự, chỉ hy vọng không bị gả đi xa. Thời đại này, mặc dù địa vị nữ nhân không thấp, nhưng đã bị người nhúng chàm cũng sẽ không có người nguyện thú.

Tần Nguyệt luôn luôn cả gan làm loạn thực sự là sợ hãi.

Nhưng Tần Nguyệt thế này đúng là chọc người thương tiếc. Sở Tụ xem nàng như muội muội mà yêu thương an ủi nói, “Không có việc gì. Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta liền thú ngươi!”

Trong mắt Tần Nguyệt hàm chứa lệ nhìn Sở Tụ quan tâm nàng, nghe được cam đoan trong lời nói của cậu, nước mắt một giọt một giọt lại rơi xuống, tựa như trân châu trong suốt, dù sao Tần Nguyệt cũng là một người chỉ đổ máu không đổ lệ.

“Sở Tụ, ngươi đối với ta thật tốt!” Tần Nguyệt lộ ra ý cười. Kỳ thực, nàng biết Sở Tụ không phải vì yêu nàng mà đáp ứng, nhưng chuyện này cũng không sao cả, biết được trong lòng Sở Tụ còn để ý đến nàng, nàng đã thật cao hứng.

“Hừ!” Vu Văn Thanh quỳ trên đất nãy giờ không dám đứng, nhìn đến hai người ở một bên tình chàng ý thiếp, lập tức khinh thường mà bật dậy. Nói đến, hắn cũng thống hận chính mình, vì sao thời điểm đang luận võ, lại trúng mê dược, lúc tỉnh lại đã ở tại Lãm Nguyệt cung của công chúa, còn toàn thân trần trụi cùng công chúa đồng giường cộng chẩm, thậm chí trên giường còn có lạc hồng.

Hiện tại, hắn cũng không xác định được có phải bản thân đã nhúng chàm công chúa hay không, hoặc là trúng kế của nữ nhân điêu ngoa này.

Vu Văn Thanh hừ một tiếng làm cho mặt Tần Nguyệt trầm xuống, nàng buông Sở Tụ ra, đi đến trước mặt hắn, cười lạnh nói, “Hoàng huynh vĩnh viễn đều là hoàng huynh của ta, chỉ cần ta không muốn, ngươi cũng đừng muốn kết hôn cùng ta mà chuộc tội, đương nhiên, chỉ cần ta nói một câu, ngươi chỉ có thể đến vùng Tây Bắc hoang vu từ binh nhỏ mà khởi.”

“Ngươi cái dạng này, ta tình nguyện thú một nữ tử bán trà trên đường cũng không thú ngươi, ngươi cứ đi theo Sở Tụ đi!”

Hoàng đế đi rồi, Vu Văn Thanh cũng không muốn tính toán cùng Tần Nguyệt, đối với nàng cũng trả lời một cách mỉa mai.

“Ta liền theo Sở Tụ đó, rồi làm sao, ít nhất hắn nguyện ý thú ta, ta cũng muốn gả cho hắn! Ngươi cái dạng này, chớ nói cô nương bán trà, chính là đến lão bà khất cái cũng chướng mắt ngươi. Ỷ vào cha ngươi là thái úy khó lường, tỷ tỷ ngươi là hiền phi thì ngươi có thể làm xằng làm bậy. Phụ thân ta là hoàng đế, ca ca cũng là hoàng đế đó!” Tần Nguyệt không cam chịu lép vế, xuất ra một bộ dáng cô nương mạnh mẽ, liếc mắt đến chỗ Vu Văn Thanh mà mắng.

“Chú ý thân phận một chút, không cần nói!” Sở Tụ xem hai người kia la mắng, sợ rằng thanh âm càng lớn, hoàng đế bên ngoài có thể nghe được, lập tức tiến lên giữ chặt Tần Nguyệt mà khuyên bảo.

Vu Văn Thanh nhìn Sở Tụ, cũng đứng lên, quay đầu nhìn về cửa sổ, không thèm nói lại.

Hắn ban đầu còn nghĩ Sở Tụ là mỹ nhân nữ phẫn nam trang, hiện tại mới biết mình đã sai lầm, này rõ ràng là một tiểu bạch kiểm, hơn nữa lại cùng công chúa một hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.