Lãnh Thảo Hàm Trì

Chương 65: Chương 65: Thương tâm




Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Trên thảm đỏ sậm mang tầng tầng lớp lớp hoa văn mây trôi, ánh sáng đèn lồng tỏa ra hơi ấm trầm trầm tứ phía, Sở Tụ lẳng lặng nằm trên giường, bên má trái còn giữ nhiệt độ cay cay đau đớn. Rõ ràng là đau đớn thân thể, Sở Tụ lại đưa tay đặt vị trí trái tim, nơi có thể cảm nhận được nhịp đập thình thịch, rõ ràng là đang đập nhưng trái tim giống như càng ngày càng rụt lại, truyền đến đau đớn làm cho Sở Tụ muốn rơi lệ. Thân thể đau không cần vài canh giờ sẽ tốt, trong lòng đau muốn bao lâu mới có thể hảo?

Ban đêm lạnh lùng trong trẻo như vậy, Sở Tụ rõ ràng cái gì cũng không ngẫm lại, nhưng đầu óc không chịu khống chế thả về hết thảy ký ức trong thế giới này, gương mặt Hoàng đế, thân ảnh Hoàng đế, mọi thứ ở trong đầu một lần lại một lần đi qua, vô luận là cao cao tại thượng được thần tử triều bái, hắn vẫn như vậy tại trước mặt mình ngữ điệu ôn nhu. Cũng giống như khắc sâu trong đầu Sở Tụ, cho dù trong lòng muốn lãng quên hắn, kí ức lại không tuân theo ý nguyện chủ nhân, đem bóng dáng người kia càng hiện càng rõ ràng.

Những kí ức đó muốn xóa cũng vô dụng, Sở Tụ từ trên giường đứng dậy, cầm từng kiện quần áo mặc vào, lại tựa đầu buộc tóc, dùng dây cột quấn hảo, mang hài, đi ra tẩm cung. Gian ngoài đã không còn thái giám cung nữ hầu hạ, mọi người đều đi theo Hoàng đế đến Đức Nghi cung của Hoàng hậu.

Sở Tụ hướng thủ vệ chào hỏi, liền một đường đi tới Thu Phong viện. Trong Thu Phong viện mặc dù được thu dọn tốt lắm, nhưng dưới ánh trăng thảm đạm, Sở Tụ lại cảm thấy nó tiêu điều đến lạ.

Bởi vì cậu không ở trong đó, lúc này chỉ có ngọn đèn trong phòng cung nữ kế bên. Sở Tụ ngồi vào chiếc ghế trong sân, trời đã qua canh ba, ban đêm mùa thu thanh lãnh dị thường, Sở Tụ nghĩ nghĩ cũng không muốn vào phòng.

Không biết ngồi bao lâu, sâu trong hoàng cung truyền đến tiếng chuông tang thương cảm, một tiếng một tiếng gõ vang, chạm vào trong lòng. Xa xa có tiếng khóc truyền đến, cho dù trong Thu Phong viện, cũng có thể cảm giác toàn bộ hoàng cung đều không bình tĩnh.

Sở Tụ đứng dậy, tay chân đã bị gió đêm đông cứng. Ánh trăng dời về tây, khuất dần sau ngọn núi xa xa, khắp nơi trong cung đều sáng đèn, phá vỡ bóng đêm yên tĩnh. Ánh sáng đèn lồng tản mát, càng lộ rõ thanh lãnh băng lương.

Nguyệt lạc nhật thăng(*), chân trời phía đông bắt đầu hiện ra một tia bạch sắc.

(*) Mặt trăng lặn, mặt trời lên.

Chuông tang Hoàng hậu không ngừng vang lên, Sở Tụ bước nhanh đi hướng ngoài cung, dọc theo đường đi gặp không ít thị vệ tuần tra, bởi vì Sở Tụ thường xuyên xuất cung tự do, lần này mọi người cũng không kì quái, nên một đường không gặp chút ngăn cản.

Trở lại trong phủ, bởi vì chuông tang vang lên truyền khắp toàn bộ đô thành, người hầu trong phủ đều thức dậy đứng nơi cửa nhìn chung quanh.

“Là Hoàng hậu hoăng, mọi người vào nhà đi! Trù phóng nấu giúp ta chút nước ấm, ta muốn tắm rửa.” Sở Tụ vừa nói, một bên hướng thư phòng đi đến.

Kì Phong theo sau Sở Tụ vào thư phòng, vì cậu đốt lên ngọn nến, ánh sáng tỏa ra, Kì Phong liền nhìn thấy trên mặt Sở Tụ còn vết dấu tay chưa tan. Kì Phong nắm tay thành quyền, cau mày, ngữ khí không tốt hỏi, “Là hắn đánh sao?”

Sở Tụ vốn đang trải giấy, nghe Kì Phong nói như vậy, liền vươn tay xoa nhẹ bên má, trên mặt đã không còn đau như lúc đầu bị đánh, còn lại chỉ là cay cay, cũng một phần không khí ban đêm lạnh lẽo, cùng việc Hoàng đế cũng không quan hệ gì.

Sở Tụ dùng đồ chặn giấy trải hảo giấy Tuyên Thành, nói, “Này không phải chuyện ngươi quản, mài mực đi!”

Từ trong mắt Kì Phong hiện lên phẫn nộ cùng đau xót, hắn đi qua lấy nghiên, châm nước mài mực, máy móc vận động tạo thành một đầm nước tối đen. Sở Tụ tại ánh nến nhìn chất lỏng sáp đỏ gần nơi nghiên mực lóe lóe một tầng hồng quang, trong đầu thoáng hiện cặp mắt phẫn nộ của Hoàng đế, lại liếc nhìn Kì Phong đang tức giận, an ủi nói, “Vì Hoàng Thượng làm việc, đây không phải là chuyện tốt sao? Ngươi vì sao lại tức giận?”

Kì Phong rầu rĩ đứng đó không nói lời nào, Sở Tụ cầm bút lông chấm mực, bắt đầu trên giấy Tuyên Thành viết lên: Hoàng hậu điếu văn. Là không thể thiếu.

“Ngươi đi xem nước thế nào, ta muốn tẩy một chút lại tiến cung, bằng không, đối đại tang Hoàng hậu quá thất lễ.”

Sở Tụ một phen tắm rửa thay quần áo, Kì Phong vì cậu sửa sang lại ngoại bào, trên cổ cậu mấy vết hôn ngân tím đỏ đều bị nhìn thấy nhất thanh nhị sở.

Kì Phong ngẩn người, vươn tay nhẹ chạm một chút, vẻ mặt Sở Tụ mệt mỏi, ánh mắt vốn khép nửa dưỡng thần bị Kì Phong chạm vào như vậy, cậu phản xạ rụt cổ một chút, mở to mắt nhìn về phía Kì Phong.

Kì Phong nhìn cổ cậu, cắn răng cưỡng chế khó chịu trong lòng, nói, “Phải mặc cổ áo cao chút, nếu không tất cả mọi người đều thấy.”

Sở Tụ theo tầm mắt Kì Phong, biết nhất định là Hoàng đế ở trên gáy cậu để lại dấu vết. Vẻ mặt cậu không đổi, nhưng trong lòng lại buồn bã, đối Kì Phong nói, “Vậy đi tìm áo cổ cao đến đây đi!”

Năm đầu Thừa An, rạng sáng mười hai tháng tám, Đại Thừa Đức Huệ Hoàng hậu hoăng thệ. Dừng thượng triều ba ngày, Hoàng đế cùng đại thần đồng thời mặc lụa trắng bảy ngày, cả nước tang phục mười ngày, Hoàng đế canh giữ bên lăng nàng mười ngày.

Sau khi Hoàng hậu nhập táng, Hoàng đế lãng phí một đoạn thời gian, sau lại trở về quân chủ hùng tài đại lược.

Sở Tụ cùng Hoàng đế giữ khoảng cách, cậu lãnh đạm với hắn, càng ngày càng trở nên xa xôi. Mỗi lần buổi chiều Hoàng đế muốn lưu cậu lại, Sở Tụ tổng tìm đủ các loại lý do để từ chối, Hoàng đế đương nhiên biết lý do này là cậu lấy cớ, mỗi lần mặc dù tức giận điến nghiến răng nghiến lợi, tâm tình buồn bực thực muốn đánh cậu hai cái tát tay, nhưng nghĩ đến chính mình lần trước đánh cậu mới thành ra loại kết quả này, huống hồ vết thương trên người Sở Tụ không dễ tiêu trừ, lần đó tuy rằng thượng dược, nhưng cũng hai ngày mới biến mất toàn bộ, hắn như thế cũng chỉ hảo hảo đem loại tâm tình uất hận này áp chế.

Mùa đông tiến đến, thời điểm từng các quan viên gửi than đốt lửa, Hoàng đế vừa tang Đức Huệ Hoàng hậu liền đem muội muội nàng là Phượng Uyển Dung tiến cung vi tần, nói là an ủi tâm trẫm.

Những ngày này, vừa lúc mười ngày nghỉ ngơi một ngày, Sở Tụ sáng sớm thức dậy rèn luyện thân thể, sau đó dùng cơm, rồi an vị trong thư phòng xem sách. Trong phòng có noãn lô, uống chén trà nóng, ngoài cửa sổ có hương mai thơm ngát nhẹ phiêu, nếu không có Hoàng đế truyền triệu, cứ như vậy xem sách giải trí cho qua ngày cũng xem như một loại hưởng thụ.

Đang xem sách đến nhập tâm, cửa thư phòng bị đẩy ra, đi vào là một người hấp tấp. Sở Tụ ai thán một tiếng, buông sách nhìn về phía người mới tới, nói, “Phượng Dục, ngươi đã trở lại a! Năm nay không cần lại ra ngoài đi!”

Phượng Dục bưng lên chén trà của Sở Tụ, không có nửa điểm kiêng kị, một hơi liền uống, thế này mới ngồi xuống, “Hôm qua mới trở về, hôm nay đã đến đây. Ta cũng đủ nghĩa khí chứ!”

Ta ngược lại hy vọng ngươi đừng tới. Sở Tụ trong lòng rầu rĩ nghĩ.

“Ngươi nói bá mẫu* đã tới. Vậy đón nàng chưa?”

(*) Bác gái.

“Đón rồi. Hiện tại đang ở trong nhà, nàng chính là nhàn không ít, hôm qua vừa đến, hôm nay đem mọi thứ trong phủ đánh giá một phen, nơi này nhìn không vừa mắt, nơi kia cũng nhìn không vừa mắt, lúc này đang giáo huấn gia phó thị thiếp trong nhà.”

“Vậy ngươi đến phủ ta làm gì? Thật vất vả đem nàng đón lên, cũng không ở nhà cùng lão nhân gia nàng.”

Phượng Dục ha ha cười hai tiếng, “Ta không mau chuồn đi, nàng kế tiếp giáo huấn sợ sẽ là ta.”

“Nguyên lại đến đây tị nạn!” Sở Tụ buông sách, chống cằm nhìn Phượng Dục cười.

Sở Tụ một thân áo trắng, tóc dài đen mượt dùng dây trắng buộc lại thả tán xuống trước ngực, khuôn mặt cậu đẹp như nữ nhân, thần sắc biếng nhác mang theo chút u buồn, nhưng đẹp nhất vẫn là đôi mắt kia, đôi ngươi ngọc sắc lưu ly như trăng tròn mùa thu, cho dù Phượng Dục quen cậu nhiều năm như vậy, thời điểm nhìn đến, tim hắn vẫn một trận đập không ngừng, trong lòng có tia tà niệm liền không dám cùng cậu đối diện.

Phượng Dục đem ánh mắt chuyển đến cành mai bên cửa sổ, nói, “Mấy ngày trước đây, bá phụ nói muốn mời ngươi đến quý phủ ngồi chơi, nhưng ngươi không có đi, hắn đành phải để ta mang lễ đến tặng ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.