Lãnh Thảo Hàm Trì

Chương 46: Chương 46: Vũ đả phù bình - quy tâm




Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Sở Tụ đá đá bùn đất trên chân, đi vào tửu lâu, Kì Phong đem ngựa buộc vào cọc cũng theo sau tiến vào.

Trong điếm đã có tiểu nhị bưng trà đến tiếp đón, tiểu nhị nhìn trường kiếm trong tay Kì Phong, liền đem hai vị này trở thành người trong giang hồ, tiếp đón cũng không còn nồng nhiệt. Triều đình đối giang hồ có quản chế, người bình thường cũng không nguyện chọc người võ lâm, trà lâu khách điếm cũng không nguyện ý tiếp đãi loại khách nhân này, bởi vì rất có khả năng chiêu đãi người ta, kẻ khác không muốn trả tiền, còn vơ vét tài sản của ngươi, đến lúc đó ngươi cũng không còn cách nào.

Kỳ Phong là một hũ nút (bí ẩn), luôn luôn không nói lời nào. Sở Tụ gọi tiểu nhị điểm vài món rau, sau đó là hai mặn một chay.

Trên mặt Sở Tụ làm chút dịch dung, cũng không biến hóa hớn, làn da biến thành chút vàng, cái mũi lõm xuống, thoạt nhìn giống như một tùy tùng giang hồ nhàm chán ba mươi tuổi, trên tay cầm một kiện hàng, trong bộc lộ ra một đoản kiếm mộc mạc, càng làm lộ ra vẻ buồn chán. Nhưng thanh âm lại ôn nhuận mềm nhẹ, nghe qua giống như ngày xuân ấm áp, thái dương chiếu vào nền tuyết, tạo cảm giác cực kìa thoải mái, tiểu nhị chợt nghe thanh âm đó liền đem cậu họa thành kiếm khách nho nhã, cũng không giống ban đầu phục vụ phụng phịu, mà tiếp đón cũng nhiệt tình hơn.

Sở Tụ điểm thức ăn chay mặn phối hợp, nhưng cậu vẫn không thường ăn mặn. Kỳ Phong ở trong lòng thầm thở dài, đem thịt bò trước mặt mình gắp mấy khối bỏ vào trong bát Sở Tụ, Sở Tụ nhìn thịt trong bát mà nhíu nhíu mày, nhưng vẫn gắp ăn, cậu biết giảng đạo lý cho Kỳ Phong căn bản giảng không thông.

Dùng xong bữa cơm, Kỳ Phong ra ngoài thu thập ngựa, Sở Tụ ở lại thanh toán.

“Còn đến sáu mươi dặm đường, không cần đến tối đã tới nơi. Đến lúc đó có thể ngủ một giấc thoải mái.” Sở Tụ kỵ lên ngựa, quay đầu nhìn Kỳ Phong cưỡi con ngựa khác, cao hứng nói.

Đã qua giờ ngọ, mấy ngày qua đều có mưa rơi, lúc này cuối cùng cũng có mây, thái dương chiếu xuống, dương quang mùa thu sau cơn mưa lại càng thêm chói lọi. Sở Tụ ngồi trên lưng ngựa vựng sáng dưới ánh mặt trời, Kỳ Phong cảm thấy, Sở Tụ đã muốn là ánh mặt trời kia, mà nét tươi cười của cậu trong mắt hắn thậm chí so với ánh dương quang còn muốn rực rỡ hơn.

Khi đến Liễu thành, thái dương vừa xuống núi, ráng chiều như thiêu đốt toàn bộ cực lạc.

Hai người tìm một khách điếm tiện nghi nghỉ trọ, dùng cơm xong Sở Tụ an vị trong phòng, lấy ra bút lông ngỗng chính mình chế tác cùng nghiên mực, bắt đầu viết này nọ.

Kỳ Phong trước tiên ở trong thành tìm hiểu tin tức, trở lại khách điếm đã là qua giờ Tuất (7h-9h), thấy Sở Tụ còn lo luyện tự, ngoài ra chuyện gì cũng không ngó tới. Kỳ Phong mang một chậu nước ấm vào phòng, đặt bên cạnh băng ghế sau Sở Tụ, vừa nói vừa xoay người đem dược trong kiện hàng lấy ra, “Đem mặt rửa sạch.”

Sở Tụ chính là đang chuyên chú viết, căn bản không nghe đến, đầu cũng không thèm nhúc nhích một chút, Kỳ Phong đã cầm vài bình sứ đặt trên bàn, bởi vì hắn cố ý tăng nhanh hành động mà đem ngọn đèn vốn không quá sáng thổi cho lảo đảo, Sở Tụ vươn tay hộ một chút, thầm oán rầu rĩ nói, “Ngươi cách xa một chút, ngọn đèn đều bị ngươi lộng tắt!”

“Đến, lau sạch mặt!” Kỳ Phong đành phải thân thủ đoạt đi cây bút trong tay Sở Tụ, lại trách một lần.

“Nga, đừng đem bút lấy đi, để ở đây, tẩy xong ta còn muốn viết.” Sở Tụ sợ nhất là Kỳ Phong thu gom bút giấy của cậu, nên lập tức ngồi ngay ngắn, để Kỳ Phong tẩy sạch mặt.

Kỳ Phong nhìn bộ dạng này của Sở Tụ, trong lòng thực rất vui vẻ, bất quá, trên mặt vẫn một dạng người chết.

Đem bảo bối lông ngỗng của Sở Tụ cất hảo, liền bắt đầu dùng dược tẩy hết dịch dung trên mặt cậu, dùng thuốc tốt nhất giúp cậu nhẹ lau một tầng, sau đó đem diện bì xé bỏ.

Bộ mặt chân thật của Sở Tụ lộ ra, hai người đều thở mạnh một hơi.

Kỳ Phong nhìn đến làn da coi như khỏe mạnh của Sở Tụ mà rốt cục coi như được giải phóng.

Sở Tụ dùng nước rửa mặt, nước ấm thấm vào làm gương mặt trở nên hồng nhuận.

Trong bốn năm này, vẫn là Kỳ Phong thiên nam địa bắc đi cùng cậu, Sở Tụ đã muốn đem Kỳ Phong trở thành người thân bên người, khuôn mặt thật vài năm nay cũng chỉ có Kỳ Phong nhìn qua.

Ở nơi xa xôi hoặc không người ở, cậu cũng không mang diện bì, cho nên, sắc mặt không phải lâu dài chưa thấy ánh nắng mà trắng bệch. Sắc mặt Sở Tụ lúc này không tồi, giữa trắng sáng còn lộ ra một mạt hồng nhuận khỏe mạnh. Bởi vì hành động xung quanh, thân thể rèn luyện so với trước kia tốt hơn rất nhiều, vừa nhìn chính là tinh thần của một tiểu hỏa nhi.

Kỳ Phong nhìn trên trán cậu nổi vài điểm đỏ, liền cầm hộp cao, dính một ít trên tay rồi xoa cho cậu.

Sở Tụ bắt đầu suy nghĩ vào vấn đề, không chú ý đến tình huống hiện tại, khi đột nhiên phục hồi tinh thần thì trước mắt đã hé ra gương mặt phóng đại của Kỳ Phong, cậu thiếu chút nữa đem Kỳ Phong cao thủ võ công một chưởng đẩy ra mặt đất.

“Ngươi cách ta gần như vậy làm gì? Làm ta sợ muốn chết!” Sở Tụ trừng mắt hỏi.

Kỳ Phong cũng không trả lời cậu, cầm cao hộp trong tay phóng tới một bên, bắt đầu đi làm chuyện khác. Sở Tụ đã quen với hành vi hờ hững của hắn, vốn cũng không so đo, lại bắt đầu viết chuyện nhiều ngày du ngoạn cùng nhật ký.

Vừa rồi Kỳ Phong quá thân cận, Sở Tụ lại nghĩ đến chuyện tình của Hoàng đế, lấy lại tinh thần nhìn đến, cư nhiên cảm thấy khuôn mặt Hoàng đế hiện lên trước mắt, làm cậu hãi đến mức thiếu chút nữa tim cũng ngừng đập.

Bởi vì vừa mới qua khúc nhạc đệm này, Sở Tụ lại bắt đầu khẩn trương bất an, tinh thần có chút hoảng hốt, tổng cảm thấy sự tình không tốt đang muốn phát sinh, viết này nọ cũng không thông thuận.

Vì thế cậu ngừng bút, thu thập đồ vật này nọ trên bàn.

Kỳ Phong lại vào, còn mang theo dục dũng, sau lại ra ngoài đem nước đổ vào.

Sở Tụ xem Kỳ Phong bộ dạng công việc bận rộn, muốn đến hỗ trợ, lại bị Kỳ Phong lãnh mắt đảo qua nên đành trở về.

Tuổi tác Kỳ Phong cùng cậu cũng tương đương, là tử sĩ được Phượng gia bồi dưỡng từ nhỏ. Lúc ấy Sở Tụ rời khỏi kinh thành Quỳnh Anh, Phượng Dục một mình vụng trộm đem Đinh Mão, Kỳ Phong, Tiêu Hào đưa cho cậu để bảo hộ.

Loại đại lễ này Sở Tụ không muốn thu, nhưng là Phượng Dục đối cậu nói, Tiêu Hào đã không còn, nếu cậu không thu, Kỳ Phong cũng chỉ có thể từ bỏ. Sở Tụ cảm kích Phượng Dục giúp mình, nhận lấy Kỳ Phong, không cho Kỳ Phong làm tử sĩ nữa.

“Tắm rửa đi!”

Sở Tụ ngồi trên ghế nhìn ngọn đèn đến ngẩn người, thời điểm Kỳ Phong gọi cậu tắm rửa mới phát hiện y phục còn chưa lấy ra, sau đó, đành phải nhìn Kỳ Phong nhờ hắn lấy giúp.

“Ngươi thật sự phải trở về?” Khi Sở Tụ tắm rửa, Kỳ Phong ở một bên trải giường cho cậu hỏi, tuy rằng bình thường hắn nói chuyện bên trong không chút cảm xúc, nhưng Sở Tụ vẫn biết, thực ra Kỳ Phong không muốn cậu trở về.

“Ân!”Sở Tụ trả lời một cái đơn âm, sau chốc lát mới nói, “Không quay về chẵng lẽ cứ như vậy lưu lạc cả đời sao?”

“Có thể tìm một thôn nhỏ để sống, ta có thể làm để nuôi ngươi, ngươi vẫn là đọc sách viết tự!” Kỳ Phong xoay người nhìn chằm chằm Sở Tụ, hàm ý trong câu nói như lời thề kiên định hữu lực.

Sở Tụ lắc lắc đầu, “Không phải vấn đề này. Ngươi cũng thấy đấy, từ khi Hoàng Thượng đánh hạ Cẩm quốc, người Cẩm quốc so với người Thừa quốc liền thấp hơn một cái đầu, không quá vài năm, Cẩm quốc cũ sẽ xảy ra vấn đề. Nghe nói hiện tại Hoàng Thượng làm việc khư khư cố chấp, thiên hạ to lớn, dân chúng lại nhiều, mà ngươi cùng ta đi nhiều đường như vậy, nhìn nhiều nơi, hiểu biết nhiều thứ, quốc dĩ dân vi bản (*), Hoàng thượng làm như vậy căn bản không thực hiện được. Nếu ta không thấy, nếu ta không ở nơi này, ta cũng không nghĩ đến sẽ gánh vác sự tình gì, nhưng là, ta ở đây, ta không thể nhìn dân chúng trong thiên hạ gặp tai ương, ta muốn một thịnh thế thanh bình, muốn mọi người được an cư lạc nghiệp, chuyện này cùng Hoàng Thượng không quan hệ, thậm chí cùng ta cũng không quan hệ…”

(*)“Quốc dĩ dân vi bản, dân dĩ thực vi thiên – 國以民為本,民以食為天” (Tạm dịch: Quốc gia lấy dân làm gốc, và dân thì lấy sự ăn làm điều quan trọng hàng đầu”.

Sở Tụ lâm vào trầm tư, đúng vậy, trước kia, cậu còn muốn lưu danh thiên cổ, nhưng tại nơi này hành tẩu bốn năm, thấy được cuộc sống của ngàn vạn nhân dân, sinh ly tử biệt, biết Thừa Quốc cũng có ranh giới, biết cả đời dài cũng rất nhanh đi qua, biết trong sinh mệnh sẽ gặp gỡ rất nhiều người, nhưng chung quy chỉ tương giao được vài cái… Một đường đi tới, nhìn nhiều lắm, suy nghĩ nhiều lắm, cậu nếu không phải chạy trốn, đã có thể đi làm chuyện tình mình có đủ khả năng. Cho dù chỉ là một chút đề nghị nhỏ nhoi của Hoàng Thượng, cho dù vì dân chúng nói một chút, đem những thứ chính mình biết, những phân lực của bản thân đối thế giới này phát triển tác dụng, cho dù cậu trả giá một chút, đều là đáng giá.

Cậu không muốn cứ như vậy vô gốc vô gác mà phiêu bạt, nhìn mọi người trôi giạt khắp nơi, nhẫn nại chịu đói, thấy người khác thê ly tử tán, mà cậu một chút việc cũng không giúp được, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, sau đó lại tự trách, sau đó lại hối hận, cậu không nghĩ cứ như vậy hao mòn đi xuống.

Kỳ Phong xem vẻ mặt Sở Tụ biến ảo, mà thần thái càng ngày càng kiên định, trong lòng mặc dù muốn cùng Sở Tụ trải qua những ngày bình thường, nhưng lại hy vọng Sở Tụ có thể hoàn thành giấc mộng của cậu, hắn không biết trong tâm Sở Tụ rốt cuộc có xa lắm không, nhưng Sở Tụ đã chạy đi rất xa rồi, hắn chỉ có thể cùng cậu phụng bồi.

Thời gian hai năm rưỡi trước, Cẩm quốc mục nát chịu không nỗi, vốn là bị toàn cảnh công hãm, từ nay về sau, Cẩm quốc chỉ có thể là lịch sử. Từ phía nam, đến sườn núi băng thảo phía bắc đều là ranh giới Thừa quốc.

Hoàng đế Mạc Vũ Hạo hăng hái, bố trí binh lực tại Cẩm quốc, sau khi đánh hạ, cũng không làm bao nhiêu liền trở về, hắn biết hắn làm vậy, Dịch Sở Tụ nhất định sẽ xuất hiện.

Từ mỗi lần Sở Tụ viết tín thư cho hắn đều có thể thấy được, Sở Tụ rất quan tâm đến vùng đại địa. Nhưng là, hơn hai năm qua, Sở Tụ viết tín thư hắn đều thu hồi đến, nhưng một tia nữa điểm cũng không theo đó mà làm.

Hắn muốn nhìn xem cái người bỏ chạy kia muốn làm như thế nào, hắn đoán chắc bản thân Sở Tụ sẽ tự mình trở lại bên người hắn.

Nửa tháng trước, Hoàng đế Mạc Vũ Hạo thu được phong thơ dài nhất của Sở Tụ, trong đó trách cứ hắn đánh hạ thành trì Cẩm quốc sau lại xử trí không thích đáng, trách cứ hắn làm như vậy không khác nào bức toàn dân Cẩm quốc đều phản, cuối cùng chắc chắn cũng đem Thừa quốc cũng diệt theo.

Trong đó lời nói kịch liệt, cuối cùng còn trách hắn đối với đề nghị tốt của cậu làm như không thấy, không có ý chí, như vậy không thể trở thành một thế hệ minh quân.

Mạc Vũ Hạo không nghĩ tới Sở Tụ mắng người cũng có thể viết lưu loát như vậy, viết chính là năm sáu trang, hắn nhìn đến tức giận, còn đánh ngã đồ vật này nọ, nhưng cuối cùng không khỏi phân trần đành phái người đem Sở Tụ bắt về.

Kỳ thực hành tung Sở Tụ ở đầu năm đã bị hắn nắm giữ, nhưng hắn bận việc quốc sự quân vụ, không có thời gian rỗi, cũng nghĩ cho cậu tiêu dao một đoạn thời gian.

Bất quá, hắn cũng chờ không được Sở Tụ đến tìm hắn, cho nên đem cậu bắt trở về cũng giống nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.