Diệp Lãnh nhìn Cố Bạc Tình cùng cái sàn nhà lúc ẩn lúc hiện, não chết máy vài giây.
” Con mẹ nhà anh, Cố Bạc Tình, ông kêu anh nấu cơm chứ không phải kêu anh phá nhà! Anh là chó Alaska, hay là Husky, hay là con gì? ” Chờ tới lúc cậu ổn định lại tâm trí liền vội vàng nói: ” Mau thả ông đây xuống! “
Cố Bạc Tình cũng không hàm hồ thả cậu xuống, mà hắn thẳng tay ném tên nhóc đang hoảng loạn kêu oa oa vào góc tường hành lang, sau đọc xách một cái bình chữa cháy quay lại phòng bếp.
Trông rất ung dung bình tĩnh, gặp nguy hiểm cũng không vội vàng, rất có phong độ của một đại tướng…
Thế mới lạ.
Phòng bếp cháy đến nơi rồi mà vẫn có thể bình tĩnh như thế, Diệp Lãnh không biết bản thân nên khen hay nên mắng hắn nữa.
Vì ngồi trên sàn nhà vừa cứng vừa lạnh, cuối cùng cậu vẫn không chịu được nữa mà gượng đứng lên.
Diệp Lãnh định dạy cho Cố Bạc Tình một bài học, thì thấy hàng xóm đang cầm một túi hạt dưa ngồi trước của nhà nhìn sang bên này.
Để ý tới ánh mắt của Diệp Lãnh, anh hàng xóm vừa cười nhẹ nhàng vừa cắn hạt dưa: ” Hai người cứ tiếp tục đi, không cần phải để ý đến tôi. “
Im lặng một lúc, anh lại lấy tư thái của một người sâu sắc, từng trải đời rồi nói ra những lời thâm thúy: ” Nhưng mà có một số việc vẫn cần kiềm chế lại, tuy là tôi không biết hai người đàn ông với nhau thì phải làm như thế nào, nhưng nhìn cậu đau eo, đau lưng như vậy, nếu không kiềm chế thì sẽ ảnh hưởng đến công việc đấy. “
Diệp Lãnh: ……
Cậu cảm thấy chuyện này vẫn phải giải thích một chút.
Mà cho dù cậu với hắn có thật sự làm chuyện kia, thì cậu cũng phải nằm trên.
Nhưng hai người thật sự có phải người yêu hay không thì chưa thể tiết lộ được, vì bọn họ vẫn đang cần dùng chương trình khuyến mãi của cửa hàng bánh kem.
Vì vậy, cậu nghiêm túc nói: “Đừng nói hươu nói vượn, hai chúng tôi là người yêu plastic. ” *1
Diệp Lãnh chưa kịp nói nửa câu sau, Cố Bạc Tình đã giải quyết xong đống hỗn loạn trong bếp.
Hắn ung dung bình thản đi ra, rồi lại khiêng Diệp Lãnh lên vai một lần nữa, sau đó từ từ chậm rãi đi vào trong phòng.
Diệp Lãnh lại phải bay lên không trung: …
Cậu và hàng xóm bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy trong ánh mắt đối phương đầy vẻ chế nhạo, không ngừng nói với bản thân rằng, lần này cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. *2
May mà Diệp Lãnh rất rộng lượng, chuyện đã đến nước này rồi thì cậu cũng không so đo làm gì nữa.
Lúc cậu được Cố Bạc Tình khiêng đến sô pha thì vẫn còn ồn ào nói: ” Cmn, ban nãy anh định làm gì đấy?.
” Tôi sợ mình không kịp dập lửa thì cậu sẽ bị thiêu sống theo đám cháy. ” Cố Bạc Tình lại quay vào phòng bếp, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.
” Tôi có phải cảm ơn anh không vậy? ” Diệp Lãnh nghĩ đến việc hắn khiêng cậu một cách thuần thục như thế, nhớ lại hôm ngủ ở sô pha mà lúc tỉnh dậy lại ở trên giường, cậu bớt chợt nhận ra một điều gì đó: ” Có phải hôm đó anh cũng khiêng tôi từ sô pha lên trên giường như thế này đúng không? “
” Không cần cảm ơn. ” Cố Bạc Tình thờ ơ nói.
” Ai muốn cảm ơn anh chứ? ” Diệp Lãnh bội phục hắn không biết xấu hổ: ” Có phải anh cảm thấy rằng lúc dầu sôi lửa bỏng như vậy mà vẫn nghĩ đến bố, nên anh muốn bố cảm ơn đúng không? “
” Thế cậu không nên cảm ơn à? ” Cố Bạc Tình lại hỏi.
” Vậy tôi nên à? ” Diệp Lãnh không thể tin được rồi chỉ vào phòng bếp nói: ” Sao anh lại không biết xấu hổ như vậy hả? Anh là người phóng hỏa mà còn muốn tôi cảm ơn anh? “
Cố Bạc Tình cũng không thèm nhìn cậu một cái: ” Nếu không phải vì lo rằng cậu mà bị thiêu chết thì tôi sẽ được đưa vào tù, tôi đã không cứu cậu rồi. Cậu nghĩ rằng tôi muốn cứu cậu lắm sao? “. Chap mới luôn có tại -- t r ù m t r u y ệ n . ne t --
Diệp Lãnh: ……
Cuối cùng cậu cũng không cãi nhau với Cố Bạc Tình, mà lại chuyển qua nói chuyện tiền bạc, định tống tiền hắn một lần nữa, lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều rõ: ” Tôi không cho thì anh đừng khiêng tôi ném ra ngoài, nhưng việc anh làm cháy nhà bếp khiến cả anh và tôi đều bị thiệt hại, có phải anh nên biết ý mà đưa một chút ra đây cho tôi không? ” *3
Cố Bạc Tình nghĩ đến việc hôm nay đã phải chi ra mấy trăm tệ, trong lòng rỉ máu.
Hắn cười lạnh một tiếng, biết cơ hội báo thù đã tới, giọng trầm xuống, nói lại câu ban nãy vừa nói…
“ Không cần cảm ơn. ”
Diệp Lãnh:???
Diệp Lãnh đơ người, dấu hỏi bay đầy đầu.
Cậu tức đến phát cười: ” Cố tổng đối với lĩnh vực thương nghiệp thì sống như cá gặp nước. Có lẽ vì điều này nên anh mới trở thành quán quân của hội những người không biết xấu hổ đúng không? ” *4
” Cảm ơn vì đã khen. ” Cố Bạc Tình càng ngày càng biết cách để đối phó với cậu, càng đánh càng vui.
” Tôi khen anh lúc nào? “
“ Sống như cá gặp nước? ”
“ …… ”
Diệp Lãnh bực đến mức tối hôm đó ăn hết ba bát cơm đầy.
Lấy thức ăn thay cho sự phẫn nộ đang dâng lên trong lòng!
Diệp Lãnh không nói chuyện với Cố Bạc Tình đến tận sáng hôm sau.
Không phải là cậu nhận thua, mà vì mông cậu vẫn đang bầm tím, đi đường còn khập khà khập khiễng, nên không thể nhảy lên đấm cho Cố Bạc Tình một cái.
Ngoại trừ cách này ra, thì cậu không còn cách nào khác để xóa hận, vì thế cậu đã ghi những uất ức trong lòng vào một quyển vở, định chờ cho đến khi mông cậu khỏi hẳn rồi sẽ đi xử lý Cố Bạc Tình.
Mà hôm nay cũng vừa khéo Diệp Lãnh phải cùng với ông Chu đi tiếp đón người của lò mổ, tuy rằng công việc vẫn nhiều như trước, nhưng so với những việc mà cậu phải làm vào những ngày bình thường thì việc lần này dễ làm hơn nhiều.
Lúc cậu vừa đến trại heo, đã thấy ông Chu đang đứng ở cửa hút thuốc.
Nhìn thấy cậu đi khập khiễng, ông Chu liền khựng lại, suy nghĩ y hệt ông hàng xóm rồi vỗ vỗ vai cậu mà nói: ” Tuy cháu còn trẻ tuổi, nhưng cũng phải biết kiềm chế một chút. “
Diêp Lãnh thở hắt ra. Ông Chu cũng không ở với bọn họ, có nói thật về quan hệ của cậu và Cố Bạc Tình thì cũng không mất khuyến mãi ở quán bánh kem, vì thế cậu lôi hết những bực tức và phiền não của mình ra nói: ” Ông ơi, đừng nói nữa, thật ra cháu và bạn cùng phòng… “
Cậu còn chưa kịp nói xong, ông Chu đã im lặng bịt tai lại.
Diệp Lãnh:?
Rốt cuộc còn có chút mùi vị của tình yêu trên thế giới này không?
Ông Chu thấy cậu hồn bay phách lạc, vui vẻ buông tay xuống, nói trêu: ” Cháu thật sự muốn ông nghe cháu kể tiếp sao? “
Diệp Lãnh:?
” Sao ông lại không thể nghe ạ? ” Cậu dở khóc dở cười: ” Không như ông nghĩ đâu, mà ông nghĩ như nào vậy ạ? “
” Ông không có nghĩ gì hết. ” Ông Chu cười ha hả đặt tay ra đằng sau: ” Mà cháu cũng không cần phải thêm mấy thứ đen tối vào đầu ông. “
Diệp Lãnh: ……
Phải làm quen mới biết được, người có cái tên WeChat ” Bình An Hỉ Nhạc ” là một ông lão đầu óc cũng không mấy trong sáng.
Đã nghĩ đến mức này rồi thì cũng không thể nói tiếp được nữa.
Sau khi Diệp Lãnh mặc quần áo lao động vào, thì thấy ông Chu vẫn còn đang đứng ở cửa, liền bước đến hỏi: ” Có chuyện gì vậy ạ? Xe chở heo còn chưa đến sao? “
” Đã đến từ sớm rồi, đang đậu xe bên ngoài. ” Ông Chu lắc lắc đầu: ” Thú y đang ở trong kiểm tra, phải đảm bảo rằng mấy con heo con an toàn sạch sẽ rồi mới mang đi được. “
” Vậy ông đứng đây làm gì ạ? ” Vẻ mặt Diệp Lãnh trông rất cần cù hiếu học: ” Chẳng lẽ trước khi mang heo con đi còn phải làm thủ tục gì sao? “
” Thủ tục gì chứ. ” Ông Chu cười: ” Cháu trai ông đang trên đường đến đây. Y Y cũng nói với cháu rồi đúng không? Nó tên là Địch Húc Nghiêu, là một thằng nhóc rất là lợi hại, đang nghỉ hè nên qua đây chơi, tranh thủ làm thêm kiếm tiền tiêu vặt. “
” Cháu trai ông ạ? ” Diệp Lãnh nghe thấy cái tên quen quen, liền nhớ tới giao dịch ngầm của cậu với Chu Vận Y.
Hóa ra là thằng nhóc nghịch ngợm tới rồi.
Cậu trầm ngâm gật đầu, nhớ lại những lời của Chu Vận Y, chỉ mong thằng nhóc này không quá khó để dạy bảo, không thì giao dịch của cậu và Chu Vận Y coi như xong.
Chờ không bao lâu, Địch Húc Nghiêu trong lời đồn cũng xuất hiện.
Tuy rằng cậu nhóc chỉ tầm 15 – 16 tuổi, nhưng lại trông rất tốt bụng, dễ gần, có một khuôn mặt sáng lạn, tuy không giống nam thần học đường trong lòng các nữ sinh.
Chiều cao của cậu nhóc cũng tương đương với Diệp Lãnh, mặc áo ngắn tay màu trắng, đeo một cái ba lô màu xanh nhạt, lúc cười rộ lên trông rất ngoan ngoãn, dịu dàng, không hề giống tên tiểu quỷ mà Chu Vận Y miêu tả.
“ Nghiêu Nghiêu tới rồi. ” Ông Chu nhìn thấy cậu nhóc, liền bước hai ba bước tới bên người Địch Húc Nghiêu: ” Ông chờ cháu đã lâu. “
Địch Húc Nghiêu cũng cười nói: “ Ông, đã lâu không gặp. “
” Ôi cháu ông, mới một thời gian ngắn thôi mà Nghiêu Nghiêu đã lớn như vậy rồi. ” Ông Chu nói: ” Nghe nói năm nay cháu đứng nhất toàn tỉnh, làm gia đình chúng ta nở mày nở mặt. “
” Cháu vẫn còn kém xa chị Y Y. ” Địch Húc Nghiêu cúi đầu khiêm tốn.
Diệp Lãnh đứng một bên nghe xong liền choáng váng:?
Rõ ràng được kể là suốt ngày xem phim xã hội đen HongKong với Yakuza mà sao liền biến thành con ngoan trò giỏi thế này? *5
Tin đồn hại người!
” Nói đến chị Y Y, hôm nay con bé đi ăn uống với bạn bè rồi. ” Ông Chu hàn huyên mấy câu với cậu nhóc, kéo theo vali hành lý của cậu nhóc ở đằng sau, dẫn Địch Húc Nghiêu vào trong trang trại: ” Con bé giờ đã lớn rồi, thích ra ngoài chạy nhảy, cháu không buồn vì nó không tới đón cháu chứ? “
“ Tất nhiên là không buồn rồi ạ. ” Địch Húc Nghiêu trầm ngâm cười: “ Cháu cũng hiểu cho chị Y Y ạ, chị ấy cũng có việc phải làm. “
Cậu nhóc nói một chút rồi ngừng lại, quay đầu, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Lãnh: ” Anh chính là bạn trai của chị Y Y sao? “
“ Không phải. ” Diệp Lãnh vội vàng xua tay: “ Hiểu lầm rồi, anh chỉ là người làm việc ở đây thôi. “
Sau khi Địch Húc Nghiêu nghe xong liền đưa tay ra: “ Vậy sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp, em tên là Địch Húc Nghiêu, thế còn anh? “
Diệp Lãnh giật mình, cậu thiếu niên này ngoài dự đoán…. mà cũng rất dễ để làm quen?
Cậu không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy số tiền 200 tệ kia có thể kiếm ra một cách dễ dàng như này, tinh thần sảng khoái mà bắt tay với Địch Húc Nghiêu: ” Xin chào, anh tên là Diệp Lãnh. “
” Tên của anh thật là dễ nghe. ” Địch Húc Nghiêu cười như ánh mặt trời tươi rói.
“ Cảm ơn. ” Diệp Lãnh ăn mềm không ăn cứng. Địch Húc Nghiêu khen cậu, thái độ lại còn thân thiện, nên cậu sẽ nói chuyện dịu dàng đi một chút.
Ông Chu rất hài lòng khi thấy hai người hợp nhau như vậy, cảm thấy bản thân nhận Diệp Lãnh vào làm thật là đúng đắn.
…… Mặc dù sự thật là do ông không còn sự lựa chọn nào khác.
Đúng lúc này thú ý kéo đến một bé heo và báo với ông Chu răng, bé chưa được rửa sạch, muốn ông qua rửa cho bé một chút, ông liền đem nhiệm vụ dẫn Địch Húc Nghiêu đi tham quan trang trại giao cho Diệp Lãnh.
Ông còn dặn dò riêng Diệp Lãnh một câu: ” Này Diệp Lãnh, cháu đưa Nghiêu Nghiêu tham quan cho tốt vào, thằng nhóc chưa tới đây một năm rồi, trang trại heo cũng to hơn trước rất nhiều. Ông thấy Nghiêu Nghiêu rất thích cháu, hai người phải vui vẻ với nhau đấy nhé. “
Diệp Lãnh liếc mắt nhìn Địch Húc Nghiêu một cái, đúng lúc cậu nhóc cũng đang nhìn cậu.
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt Địch Húc Nghiêu, cậu nhóc nghiêng đầu, mi mắt cong cong mở miệng: ” Xin được giúp đỡ. “
” Xin được giúp đỡ. ” Diệp Lãnh theo phản xạ mà trả lời, nhưng lại không biết vì sao, chỉ cảm thấy có chỗ gì đó không đúng.
Nếu Địch Húc Nghiêu dễ nói chuyện và dạy bảo như vậy, thì Chu Vận Y sẽ phải ra giá 200 tệ một ngày sao?
Nếu như cậu nhóc là một cái bẫy rập thì nên làm gì bây giờ? Hay đây là ác quỷ đội lốt thiên thần?
Trong lòng Diệp Lãnh rối bời, chờ ông Chu đi rồi lôi điện thoại ra…
Đặt một xuất pizza gấp đôi phô mai vào lúc 7 giờ tối.
Kệ mẹ nó đi.
Hai trăm tệ không hấp dẫn sao? Lãng phí thời gian nghĩ nhiều làm cái gì.
Chỉ cần có tiền, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết.
Hôm nay cứ coi như ông trời phù hộ, Địch Húc Nghiêu cũng là miếng bánh pizza ngon lành của cậu…
Ấy không đúng, là em trai tốt!
*1. Người yêu plastic: là kiểu hai người trông có vẻ ăn ý và rất hợp nhau nhưng tâm tư, suy nghĩ lại không ở cùng một chỗ hay không đồng nhất với nhau. Một khi xảy ra mâu thuẫn thì có thể chia tay bất cứ lúc nào.
*2. Hoàng Hà là con sông dài thứ hai châu Á xếp sau sông Trường Giang, với chiều dài 5.464 km.
*3. Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều rõ: Tư Mã Chiêu ( 211 – 265), người huyện Ôn, Hà Nội thời Tam Quốc ( phía tây huyện Ôn tỉnh Hà Nam ngày nay). Xuất thân trong một gia đình giàu có, cha là Tư Mã Ý, một người nổi tiếng túc trí đa mưu, giỏi quyền biến, vì thế bị Tào Tháo ghen ghét, đến thời Ngụy Văn Để Tào Phi mới được tín nhiệm kính trọng, đến thời Minh Để được nhậm chức Đại tướng quân, nhiều lần mang quân chống lại Gia Cát Lượng. Khi Tào Phương lên ngôi, Tư Mã Ý cùng với Tào Sảng người trong Hoàng tộc cùng phụ chính, về sau, Ý dùng mưu giết Tào Sảng, nắm giữ đại quyền, họ Tư Mã kết thúc triều Ngụy lập nên nhà Tấn. Anh Tư Mã Chiêu là Tư Mã Sự cũng là kẻ nhiều thủ đoạn. Sau khi nối nghiệp cho phụ chính nhà vua, thấy Ngụy Đế Tào Phương không vừa lòng mình, năm 254, đem phế đi rồi lập Tào Mao lên ngôi, nhưng thật đáng tiếc, chẳng được bao nhiêu ngày, cái phúc làm Nhiếp chính vương đến năm sau đã tan theo bọt nước. Dựa vào cơ nghiệp do cha và anh gây dựng, Tư Mã Chiêu không chỉ vừa lòng với chức Đại tướng quân ông ta còn muốn tiến xa hơn cha và anh, công khai tuyên bố cái mình nghĩ tới là ngôi Hoàng đế. Lúc đó, trong triều, nhiều người đã theo Tư Mã Chiều hoặc phải câm lặng để giữ thân, chỉ có một người là Đại tướng quân Gia Cát Đản không chịu khuất phục, thường tỏ ý chống đối. Tư Mã Chiều rất muốn nhanh chóng thanh toán Gia Cát Đản, nhưng ngại ông ta có đội quân hùng mạnh, không dám coi thường. Chiêu bèn sai người tâm phúc là Giả Sung tới nơi Gia Cát Đản thăm dò, nói người trong triều đều bằng lòng Hoàng thượng nhường ngôi cho Tư Mã Chiêu hỏi ý kiến Gia Cát Đản
Quả nhiên Gia Cát Đản nghiến răng:
– Chỉ cần ta còn sống một ngày, âm mưu của Tư Mã Chiều nhất định không thể thực hiện! Nhường ngôi? Ta sẽ buộc hắn phải thoái vị.
Giản Sung về nói lại với Tư Mã Chiêu, Tư Mã Chiêu sợ đêm dài lắm mộng, quyết định phải nhanh chóng thanh toán Gia Cát Đản, giả truyền thánh chỉ, triệu Gia Cát Đản về kinh, phong cho Đản là Tư không. Kể này rất hay, nếu Gia Cát Đản đồng ý về kinh, sẽ nằm trong phạm vi thế lực của Tư Mã Chiêu, giết ông ta dễ như trở bàn tay ; còn nếu ông ta không chịu về kinh nhận phong là đã kháng chỉ, có thể khép vào tội mưu phản, Tư Mã Chiều có thể danh chính ngôn thuận mang quân đi trấn áp. Đằng nào Gia Cát Đản cũng chỉ có một con đường chết.
Gia Cát Đản chưa biết nên thế nào, tiến thoái lưỡng nan, bèn giường cờ chống lại. Thế là Tư Mã Chiêu có cớ mang quân tiêu diệt.
Gia Cát Đản chết, trong triều càng không còn ai dám trái ý của Tư Mã Chiêu, triều đình bỗng trở thành nhà của Tư Mã Chiêu, Hoàng đế trở nên ông phỗng bảo sao nghe vậy. Vốn là người tuổi trẻ có chí khí, Tào Mạo đầu có dễ chấp nhận thân phận như thế. Biết là cuối cùng cũng hoặc bị phế truất hoặc bị giết, Tào Mao bí mật liên lạc với Thượng Thư Vương Kinh cùng bọn người họ Tào, chuẩn bị chờ thời cơ để ra tay. Tào Mao nói với bọn Vương Kinh:
– Các người xem, giờ đây triều đình đã trở thành như thế nào, mưu soán quyền của Tư Mã Chiêu đã rõ, người người trong thiên hạ đều biết! Ta không thể ngồi yên chịu chết.
Tào Mạo càng nói càng xúc động:
– Dứt khoát ngày hôm nay chúng ta phải hành động, chậm trễ sơ sinh biển!
Vương Kinh vội khuyên can:
– Bệ hạ, Tư Mã Chiêu rất đông thủ hạ, mà ngài thì chẳng có quân lính gì, làm như thế chẳng phải là nguy hiểm lắm sao?
Tào Mao đã hành động thiếu suy xét do nhiều năm chịu áp chế, mắt ông ta đỏ rực, dừng một lát rồi tiếp:
– Không, ta sẽ không đội trời chung với hắn, cuối cùng nhất định một người phải chết.
Đáng tiếc, lòng căm hận không thể giải quyết được vấn đề. Đã có người sớm mật báo cho Tư Mã Chiều về những lời bàn bạc của Tào Mao, Tư Mã Chiều đã ra tay trước, cho mấy thủ hạ giết nhóm người thân tín của Tào Mao, rồi cho người ngựa xông vào nơi ở của Tào Mao, cuối cùng, Tào Mao bị giết.
Tào Mào chết, Tư Mã Chiêu lập Tào Hoán nối ngôi, lại lấy danh nghĩa Thái hậu, ra một đạo chiếu thư, bịa đặt tội danh của Tào Mạo phế thành người bình dân, khi đã trở thành người bình dân, cái chết của Tào Mao không còn là điều đáng quan tâm nữa.
Về sau do dư luận bàn tán, Tư Mã Chiêu phải tìm một người gán cho tội giết vua rồi đem hành hình, còn ông ta bình thản chiếm ngôi vua. Về sau, “ Lòng dạ Tư Mã Chiều người người đều rõ ” đã trở thành một cấu thành ngữ, ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết.
*4. Ý bảo anh công ở trên thường trường phải dùng rất nhiều thủ đoạn để sống sót, nên không còn biết xấu hổ là gì nữa.
*5. Yakuza: xã hội đen Nhật Bản