Buổi sáng, Diệp Lãnh là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cậu mơ màng ngồi dậy, nhấc máy, giọng nói ngái ngủ: " Ai đấy? "
" Xin chào, có phải là anh Cố Bạc Tình không ạ? " Bên kia điện thoại là một giọng nữ trong trẻo cất lên.
" Không phải " Diệp Lãnh không thể mở mắt ra được: " Tôi là bạn cùng phòng với anh ấy, cô tìm anh ấy có việc gì sao? "
" Là như thế này, công ty chúng tôi có hẹn phỏng vấn với anh Cố lúc ba giờ chiều, nhưng vì có việc ở phòng nhân sự, nên đổi giờ phỏng vấn thành mười hai giờ trưa. " Cô gái đầu bên kia kể rất chi tiết và rõ ràng.
Diệp Lãnh vừa nhận ra là chuyện công việc, lập tức thay đổi thái độ, nói chuyện nghiêm túc: " Được thôi, cảm ơn, tôi nhất định sẽ thông báo cho anh ấy. "
Dừng một chút, cậu lại tò mò hỏi: " Tôi có thể hỏi một số vấn đề được không? Lần này đi phỏng vấn, nếu anh ấy được công ty của cô tuyển thì sẽ nhận được chức vụ gì trong công việc? "
Lần đầu tiên cô được người khác hỏi như thế, tuy rằng không trong dự tính nhưng vẫn thành thật trả lời: " Anh ấy sẽ được làm việc ở bộ phận kinh doanh của công ty chúng tôi. "
" Công việc chủ yếu có những gì? " Diệp Lãnh lại hỏi.
" Công việc hàng ngày của bộ phận kinh doanh là đến những nơi khác nhau và đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm của công ty, bởi vì anh Cố trước kia chưa từng có kinh nghiệm về công việc này, cho nên phải phỏng vấn trước một vòng. " Cô gái bên kia trả lời. *1
Diệp Lãnh muốn cười một tiếng, nhưng khóe miệng còn chưa cong lên, đã bị đè xuống.
Giống như Cố Bạc Tình cảm thấy việc cậu đi nuôi heo là không thể tưởng tượng nổi, thì Diệp Lãnh cũng cảm thấy việc Cố Bạc Tình đi đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm cho công ty cũng không thể tưởng tượng nổi.
Không phải nói rằng hai công việc này không tốt, mà là nhìn hai người bọn họ, trông không hề hợp với công việc như thế này. Nhìn kiểu gì cũng cảm thấy kì lạ.
Bọn họ đã từng là con nhà giàu cao cao tại thượng, chưa từng biết khó khăn là gì, giống như vua Huệ Đế hỏi quan thần rằng tại sao dân chúng lại không ăn thịt.*2
Vốn là dòng dõi hào môn thế gia, đây có lẽ là lần đầu tiên bọn họ nếm trải cảm giác kiếm được một đồng tiền lại khó khăn như thế nào. Muốn công thành danh toại, hai người phải từ bước đơn giản nhất, rồi từ từ mà đi lên.
Cho dù ở đó công việc có đơn giản ra sao, nhưng phải chịu khó thì mới có thể thăng lên chức vị cao được.
" Hóa ra là như vậy, tôi hiểu rồi. " Diệp Lãnh nghiêm túc nói: " Cảm ơn cô, vì đã gọi điện thông báo. "
" Không sao. " Bên kia nói xong, liền lập tức cúp điện thoại.
Diệp Lãnh ngây ngốc nhìn điện thoại Cố Bạc Tình một lúc, mới duỗi người, từ trên giường đi xuống.
Cậu lấy điện thoại của mình ra rồi nhắn tin cho Cố Bạc Tình: " Buổi phỏng vấn của anh được chuyển từ ba giờ chiều thành mười hai giờ trưa. "
Nghe được tiếng chuông báo của cái điện thoại bên cạnh, cậu mới " Ầy " một tiếng, bừng tỉnh nhận ra " Điện thoại của anh ta còn ở chỗ mình mà nhỉ. "
Tuy rằng chỉ mới ngủ được 6 tiếng, nhưng Diệp Lãnh cảm thấy bản thân rất tỉnh táo.
Cậu biết rằng Cố Bạc Tình có thói quen chạy bộ vào buổi sáng.
Tên hâm này có lẽ đã quên điện thoại khi đi ra ngoài, cho nên mới có việc như này xảy ra.
Lúc Cố Bạc Tình chạy bộ buổi sáng trở về, nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Diệp Lãnh.
Trải qua cuộc nói chuyện tối qua, mặc dù kết quả không được như mong muốn, nhưng Cố Bạc Tình cũng tạm thời thừa nhận rằng Diệp Lãnh là một người biết dùng não, mỗi lần như thế lại nảy ra những ý tưởng mới lạ.
Bởi vậy, hắn vừa thấy dáng vẻ nghiêm túc của Diệp Lãnh, liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Sợ Diệp Lãnh định làm việc gì đó ngu người, hắn xoa xoa huyệt thái dương, mở miệng hỏi: " Lại nghĩ linh tinh gì đấy? "
" Thời gian phỏng vấn của anh đã được sửa lại. " Diệp Lãnh phục hồi lại tinh thần, cầm điện thoại ném cho hắn: " Vừa nãy có người mới gọi đến, đổi thành mười hai giờ trưa. "
Cố Bạc Tình vào nhà vệ sinh rửa mặt, hắn quay đầu liếc nhìn Diệp Lãnh một cái: " Cậu đã biết? "
“Đúng vậy.” Diệp Lãnh rung đùi đắc ý, nhưng lại ngoài dự định của Cố Bạc Tình, cậu không hề mỉa mai hắn: " Anh phải chuẩn bị thật tốt đấy nhé, đừng để đến lúc đó bị người ta từ chối rồi lại mất mặt. "
Cố Bạc Tình: ……
Câu nói này làm dập tắt sự xúc động trong lòng hắn, mặt vô cảm trả lời: " Ừ. "
" Anh đừng nghiêm trọng hóa chuyện này quá. " Diệp Lãnh mỉa mai, châm chọc: " Nhưng với cái bản mặt âm u của anh thì có bán được hàng không đó? Không chừng anh còn phải cần ông đây đi bán giúp nữa đấy. "
“ Nói là phải làm. ” Cố Bạc Tình trả lời một cách sảng khoái.
Diệp Lãnh nghẹn lại: " Nói gì cơ? "
" Có việc gì thì tôi sẽ tìm cậu đến hỗ trợ. " Cố Bạc Tình nhấn mạnh hai chữ cuối, giọng nói mỉa mai.
" Mẹ anh! " Diệp Lãnh bị nói trúng: " Anh nghĩ rằng ông đây không thể giúp anh sao? "
Cố Bạc Tình không trả lời. Sau khi rửa mặt xong, lấy một chai sữa bò rồi đặt lên bàn: " Ăn sáng, trong tủ lạnh còn có bánh mì. "
" Anh nghĩ rằng dựa một chai sữa bò thì anh có thể làm gì được tôi sao? " Diệp Lãnh rất có tôn nghiêm mà ngẩng lên đầu.
“Đúng vậy.” Cố Bạc Tình mặt vô cảm.
" Vậy tôi có trách nhiệm phải nói với anh " Diệp Lãnh thấy hắn giơ tay định đoạt lại chai sữa, liền vội vàng vươn tay ôm luôn chai sữa vào trong lòng: " Anh thành công rồi. "
Cố Bạc Tình thu lại ánh mắt, đi vào phòng ngủ.
Hắn không có nói rằng, chai sữa bò kia hắn mua lúc đi ngang qua quầy bán quà vặt. Thật ra là mua cho bản thân uống.
Bởi vì vừa rồi, hắn nhìn Diệp Lãnh có chút thuận mắt. Nên mới tặng cậu chai sữa.
Có một số người nhìn bề ngoài thì tưởng họ không biết gì cả, nhưng thực ra họ lại biết hết.
Sinh hoạt dần dần đi vào quỹ đạo của nó.
Trước khi Diệp Lãnh đi làm, còn góp ý, cố vấn một chút về những việc phài lưu ý để có thể đề phòng chuyện không hay ở nơi công sở.
Nhờ những thông tin hữu ích hoặc không hề hữu ích về canh gà trên mạng, Diệp Lãnh từ cảm giác hồi hộp, bồn chồn liền biến thành hưng phấn. Mỗi ngày đều xoay chong chóng như con quay, làm việc cật lực, nhưng cũng không hề cảm thấy mệt. *3
Nhưng ông Chu lại thấy rằng, nói thẳng ra thì là, cậu mệt muốn chết.
Ông phát hiện chàng trai trẻ này một chút kinh nghiệm sinh hoạt thường ngày cũng không có. Ông thường xuyên phải dạy cậu những công việc rất đơn giản, lúc đấy Diệp Lãnh mới kinh ngạc mà làm theo lời ông.
" Hồi trước cháu ở nhà chưa bao giờ làm việc nhà sao? " Vào một buổi sáng bận rộn, ông Chu ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, nhìn Diệp Lãnh cả người mồ hôi ở bên cạnh, tò mò dò hỏi.
" Đúng là cháu không có làm... " Diệp Lãnh lắc đầu: " Không có ai bảo cháu làm cả. " . Ngôn Tình Ngược
Ông Chu bắt đầu giảng đạo: " Cháu phải học cách biết thông cảm với người trong gia đình, không được để cha mẹ phải làm lụng vất vả. Cháu cũng biết bây giờ kiếm tiền không dễ dàng gì, nên hãy cầm tiền lương về mà mua cái gì đó cho họ vui lòng... "
Nhớ tới cuộc điện thoại hồi trước của Diệp Lãnh, ông hắng giọng, bình tĩnh nói: " Nếu không sống cùng cha mẹ, thì cũng phải biết thông cảm cho bạn trai. "
Diệp Lãnh: ……
Cậu vội vàng nói: " Ông hiểu lầm rồi, lần trước là bạn cháu chơi khăm, cầm điện thoại của cháu rồi sửa tên trong đấy, lúc ấy cháu cũng mới phát hiện. "
Ông Chu trầm ngâm " Ừm " một tiếng: " Cháu không cần giấu, ông cũng không phải là người cổ hủ. "
Diệp Lãnh: ……
Cậu cảm thấy nếu cậu nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. *4
Ôm tâm trạng như vậy, nhưng cậu vẫn chấp nhận im lặng không tiếp tục bào chữa, mà cậu quyết định bào chữa cho việc bị ông Chu nhìn bản thân thành " Cá mặn ", vì việc này có ảnh hưởng đến ẩn tượng của ông đối với cậu. " Thật ra trong nhà không có việc gì phải cho cháu làm cả, những công việc nhà như vậy cha mẹ cháu cũng không làm. " *5
" Đừng nói đùa, cháu ăn cơm xong mà không rửa bát à? "
“ Có máy rửa bát ạ. ”
“ Vậy thì ai quét nhà? ”
“ Người máy quét nhà tự động. ”
“ Ai lau nhà? ”
“ Cũng có người máy tự động lau nhà. ”
" Vậy những việc như lau tủ, dọn bụi bẩn, những thứ mà robot không làm được thì cháu cũng phải tự làm chứ? " Ông Chu mở to hai mắt nhìn cậu.
Diệp Lãnh chân thành lắc lắc đầu: " Hồi trước nhà cháu rất giàu, có đến tận mấy người giúp việc lận, nên mọi việc trong nhà không bao giờ phải đến tay cháu. "
Ông Chu: ……
Được rồi, lần này ông tuyển một cậu thiếu gia vào làm rồi.
Sau lần đấy, ông không còn cảm thấy mệt mỏi vì Diệp Lãnh không biết dọn dẹp nữa, mà lại càng kiên nhẫn dạy cậu hơn.
Diệp Lãnh cũng rất cố gắng, tuy rằng cậu ban đầu không biết làm gì cả, quét rác cũng quét không sạch, nhưng chỉ số thông minh lại rất cao, nên học rất mau vào, ông chủ chỉ cần dạy là cậu làm được luôn.
Sau một thời gian đi theo ông Chu và học cách nuôi heo, cuối cùng cậu cũng đã bắt đầu làm việc một mình.
Đây là lần đầu tiên cậu với mấy bé heo cùng ở một mình với nhau, trong lòng thật ra vẫn có chút lo lắng.
Cậu bê thức ăn rồi bước vào chuồng heo, nhìn mấy bé heo to trắng, cậu dịu dàng gọi mấy cái tên mà cậu đã đặt cho mấy bé.
" Thịt kho tàu, sườn xào, nồi thịt hầm, thịt luộc, miến hầm thịt heo, buổi chiều vui vẻ! "
Mấy bé heo:?
Bỗng nhiên mấy bé cảm thấy bản thân thật ra cũng không thích tên người mới này cho lắm.
Lúc Diệp Lãnh đang mỉm cười với mấy đĩa thức ăn trước mặt ( mấy bé heo á), thì một giọng phụ nữ vang lên phía sau cậu: " Cậu là người nuôi heo mới tới sao? "
" Dạ? " Diệp Lãnh quay đầu lại, thấy một cô gái tầm hơn hai mươi tuổi, nhìn trông rất hiền lành, mặc một cái váy trắng đơn giản, lúc cười còn có má lúm đồng tiền.
" Xin chào, chị tên là Chu Vận Y, là con gái của ông chủ. " Cô gái cười tươi tự giới thiệu.
“ A, xin chào. ” Diệp Lãnh lễ phép chào hỏi.
" Chị nghe ba nói là có một cậu thiếu niên rất đẹp trai mới đến, nên chị liền đến đây xem mặt mũi thế nào. " Chu Vận Y nói: " Bây giờ đã gặp được, em đẹp trai lắm, nhưng vẫn còn trẻ, chỉ như một cậu em trai thôi. "
" Cũng không có nhỏ như vậy. " Diệp Lãnh lẩm bẩm nói: " Tôi cũng đã thành niên rồi. "
" Em so với chị còn nhỏ hơn mười tuổi. " Chu Vận Y chớp chớp mắt: " Chị năm nay 29 rồi, em còn phải gọi chị là chị đấy. "
Diệp Lãnh cảm thấy khá bất ngờ, nhìn qua thì Chu Vận Y nhìn như thiếu nữ hai mươi, ăn mặc trông cũng rất thục nữ.
Thấy Diệp Lãnh không trả lời, Chu Vận Y mắng nhẹ một câu: " Bây giờ không phải đang nghỉ hè sao, chị chỉ về nhà xem mắt thôi. Ba chị cũng thật là quá đáng, ngày nào cũng giục chị kết hôn, đúng lúc em lại đến làm, khiến ông ấy lại bắt đầu giục chị kết hôn nữa nè. "
Cô nói chuyện rất thoải mái, làm Diệp Lãnh bớt xấu hổ đi rất nhiều.
Cậu gãi gãi đầu, không biết phải ứng phó với trường hợp này như thế nào. Bản thân là nam chính trong một cuốn tiểu thuyết vườn trường Mary Sue, phần lớn con gái mà Diệp Lãnh tiếp xúc đều là nữ sinh cùng trường, mà không phải chị gái nhẹ nhàng tri thức như Chu Vận Y.
Thực ra lúc ấy, cậu vốn đã định rời đi, nhưng Chu Vận Y lại là con gái ông chủ, không thể đắc tội được.
Nhưng trên mạng cũng nói, không thể quá thân thiết với người phụ nữ của sếp.
Con gái ông chủ... Cũng coi như là người phụ nữ của sếp đi?
Nghĩ đến đây, Diệp Lãnh không chắc chắn mà hiểu ra một số thứ, sau đó cứng đờ người, gật gật đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười: " Thì ra là thế. "
Chu Vận Y cười, cô nói: “ Em không cần lo, chị không phải trâu già gặm cỏ non. ”
Diệp Lãnh ngượng ngùng nhìn xuống mũi giày, nhìn qua thì Lãnh thiếu như một người làm việc gì cũng sẽ thuận lợi, nhưng thật ra cảm xúc của cậu lại như một tờ giấy trắng.
Trong tiểu thuyết, thân thể và tinh thần nam chính đều thuộc về nữ chính, nếu không có cốt truyện ngược tâm, cậu sẽ không có cơ hội tiếp xúc rồi bị cốt truyện điều khiển. Cho nên, những cô gái mà ở gần cậu cũng sẽ không bị chảy nước miếng. *6
" Hiện tại đã gặp qua rồi, chị có thể đi báo cáo kết quả công việc cho ba mẹ rồi. " Chu Vận Y nói tiếp: " Còn nữa, chị có một chuyện cần em giúp. "
Diệp Lãnh chần chừ nói: “ Em nhất định sẽ giúp chị bằng hết khả năng của mình. ”
" Cũng không phải việc gì to lớn. " Chu Vận Y thấy cậu lo lắng như vậy, cảm thấy cậu thiếu niên này nhìn qua trông rất giang hồ, nhưng tính cách thật ra rất đáng yêu: " Chị có một người em họ ở xa, tên là Địch Húc Nghiêu, một thời gian nữa cậu ấy sẽ đến đây làm khách. Tên nhóc này... rất là nghịch, ba ngày mà không leo lật ngói trên nóc nhà là không được. Ba chị kêu chị mang nó đến đây, nên chị nghĩ là, lúc nó đến em có thể trông nó dùm chị được không? "
Cô đang nói thì bỗng nhiên hạ giọng: " Chị sẽ tăng tiền lương cho em. "
Cậu cực ghét trẻ con, nhất là mấy đứa nghịch ngợm, Diệp Lãnh đang định từ chối thì nghe thấy nửa câu sau:...
Tiền không phải là tất cả.
Nhưng đối với cậu lúc này, tiền rất là hữu ích.
Diệp Lãnh thầm nghĩ trong đầu, trầm giọng hỏi: " Bao nhiêu tiền? "
“Hai trăm tệ một ngày.” Chu Vận Y sảng khoái ra giá.
“ Thành giao. ” Diệp Lãnh bấm tay tính toán, chừng này tiền còn cao hơn một ngày tiền lương của cậu, liền lập tức đồng ý.
Nhưng sau khi đồng ý, cậu lại lo lắng vì bản thân không có kinh nghiệm trông trẻ con, dù sao trông trẻ không thể giống như trông heo được, nhỡ ra có chuyện gì thì sao cậu đền nổi.
…Thật ra không nói đến người, heo có chuyện gì thì cậu cũng không đền nổi.
Vì thế, cậu nên nói trước với Chu Vận Y để đề phòng: " Em họ của chị... bao nhiêu tuổi rồi? Nếu còn nhỏ quá thì em không thể trông giúp được. "
“Không cần lo lắng.” Chu Vận Y bình tĩnh phất tay: “ Em họ chị là sinh viên năm nhất, nhỏ hơn em ba tuổi. Trông khá gầy, mỗi ngày đều xem phim Hongkong và Yakuza rồi học theo, tự xưng là đại ca với tất cả mọi người. " *7
Cô nói đến đây, trầm lặng cười lạnh một tiếng: “ Thằng nhóc không hề nghe lời, nhìn trông rất thiếu đòn. Chị lại rất thục nữ, nên không thể động tay động chân, nhưng trông em lại giống người biết đánh nhau, nên cậu cứ thoải mái mà đánh, nếu đánh hỏng thì cứ nói chị. "
Diệp Lãnh: ……
Thục nữ có thể không nhìn ra, nhưng em có thể nhìn ra hồi trước người em họ của chị đã phải ăn không ít đau khổ khi ở đây.
Cậu chửi ầm lên trong lòng, nhưng Diệp Lãnh nghĩ đến mấy tờ tiền thơm phức, liền quyết tâm đứng ngốc bên cạnh Chu Vận Y, nghiêm túc gật gật đầu: “ Yên tâm, mọi chuyện cứ để em lo. ”
Chu Vận Y lúc này mới vừa lòng cười, xoay người rời đi.
Diệp Lãnh đứng ở phía sau nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy đi làm thật sự không hề dễ dàng.
Không chỉ phải trông heo, lại còn phải trông trẻ.
Cậu vừa nghĩ, vừa đổ thêm thức ăn cho mấy bé heo.
Bé heo lớn rất nhanh, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Diệp Lãnh đã thấy mấy bé mập ú lên, trông như mấy cục mỡ.
Tiếng kêu của bé cũng không hề êm tai, như đang muốn nói rằng bé không vừa lòng với phần thức ăn của bé.
“ Heo Bạc Tình, ngoan nào. ” Diệp Lãnh cũng có mắng bé một chút nha.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Diệp Lãnh mới vừa nói mấy câu với bé heo mập, Cố Bạc Tình đã gọi điện thoại đến.
“ Đang ở chỗ làm? ”
“ Hỏi thừa. ”
“ Xem WeChat. ” Giọng Cố Bạc Tình có vẻ như đang rất bực.
“ Không mang điện thoại. ” Diệp Lãnh quyết tâm từ chối.
“ Vậy cậu lấy cái gì để nghe điện thoại?” Cố Bạc Tình trả lời.
Diệp Lãnh không từ chối được, chỉ có thể cúp điện thoại, mở khung thoại mà cậu nói chuyện phiếm với Cố Bạc Tình.
Trong khung thoại của " Nuôi trong chuồng heo ", có một liên kết được chia sẻ cho cậu.
【 Nuôi trong chuồng heo: [ khốc huyễn ly sứ, giúp tôi chém một nhát dao ] 】*8
Diệp Lãnh: ……
Cũng không cần phải nhanh như vậy đã biết cách tiết kiệm tiền thế này chứ.
*1. Bảo là đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm thực ra là đi giới thiệu sản phẩm công ty, hoăch còn được gọi là đi chào hàng =))))
*2. Chắc gần như ai cũng biết câu chuyện này rồi. Vua Huệ Đế là một vị vua ngốc nghếch, lúc đó dân chúng đói nghèo, không có gạo ăn. Thì ông vùa này ổng đã hỏi quan thần rằng: " Dân chúng không có gạo ăn, vậy sao lại không ăn thịt. "
*3. Canh gà: trong tiếng trung thì từ này có một nghĩa khác. Giống như lúc uống canh gà thì mình sẽ thấy ấm áp như được chữa lành ấy. Nên ý ở đây là: Diệp Lãnh đọc những lời an ủi, động viên ở trên mạng, dù những lời đó có hữu ích hay không thì nó cũng là một lời động viên. Nên những lời an ủi, động viên này đã làm cho em thụ cảm thấy rất vui vẻ và ấm lòng. Làm cho em nó từ cảm giác hồi hộp biến thành hưng phấn, còn làm việc chăm chỉ và không cảm thấy mệt nữa.
*4. Sông Hoàng Hà là một con sông ở Trung Quốc, dài thứ hai châu Á với chiều dài 5.464 km.
*5. Giải thích nghĩa từ ” Cá mặn ”:
Cá mặn là cá (khô) ướp muối. Tức là cá chết rồi nhưng do ướp muối mà ko ươn, 1 vài loại nhìn sơ như cá sống.
Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Ko có đam mê, ko có ý chí, không có nghị lực sống. Lười biếng ko thích vận động và suy nghĩ. Mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra.
Thường thể loại hàm ngư lưu (trào lưu cá ướp muối) là loại chuyện thường main kiểu chán đời, hoặc lười biếng. Ko có chủ đích làm gì. Đa phần là do thời thế đẩy đưa dẫn theo cốt truyện tiếp diễn. Nv9 thường là đc ôm chân đại gia. Nằm ko cũng sướng. Lv, quái, boss đã có pet hoặc đại gia lo. Nv9 chỉ cần nằm ko lượm đồ, thăng cấp.v.v.v
Nguồn: tàng thư viện
*6. Chảy nước miếng vì thèm:)))
*7. Yazakura: Xã hội đen Nhật Bản
*8. Khốc huyễn ly sứ, giúp tôi chém một nhát dao là một trang web mà khi ấn vào ấy, Diệp Lãnh sẽ được nhấn nút gì đó rồi được tiền
Tại vì bây giờ đang có trang reup truyện, nên đây sẽ là hai trang chính chủ của truyện nhé:
Wordpress: https://mummim15.wordpress.com/2021/05/27/lanhthieu/
Wattpad: https://www.wattpad.com/story/272815696?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info℘_page=story_details_button℘_uname=Pibiiiiiiiiiii℘_originator=BZLL%2BKOEt494l6pRBP03OiJUdlWE36qW3ddKAnfguGyeXBByyHSaDKi29%2FDc8jLkvD5Zvhfs7Xphu%2FVgjMGdAz%2Fx%2B9E4nVylY2RGYAJJVks9m8GUhWBIci07j3dEfYtT