Cố Bạc Tình cười bỡn cợt.
Không, nói thẳng ra thì hắn đang cười một cách mỉa mai.
Có rất nhiều tâm tình, suy nghĩ lẫn lộn trong đôi mắt, hắn nói: ” Cậu có biết một con heo là như thế nào không? Cậu biết rằng chuồng heo nó hôi hám ra sao không hả? “
Diệp Lãnh chế nhạo: ” Tôi đúng là chưa từng thấy chuồng heo như thế nào. Vậy nên, tại sao anh lại nghĩ là tôi không làm được? “
” Cậu không cần thể hiện là tôi đã biết cậu không làm được rồi. ” Cố Bạc Tình thờ ơ đáp: ” Thưa Lãnh thiếu gia cao quý, chỉ cần cậu nhìn thấy heo mà không bị dọa sợ rồi chạy là tôi đã thấy quý hóa lắm rồi! “
” Cố Bạc Tình ” Diệp Lãnh dẫm một chân lên sô pha: ” Anh có phải là đang xem thường thiếu gia? Anh nghĩ rằng tôi là loại người không có cha mẹ ở bên là sống không được sao? “
” Chẳng lẽ cậu không phải như vậy à? ” Cố Bạc Tình liếc mắt hỏi cậu.
Diệp Lãnh: ……
Câu hỏi nhất thời thế này làm cho cậu không thể nào phản bác lại được.
Mối quan hệ của Diệp Lãnh với mọi người trong nhà đúng là không hề tốt.
Giống như Mary Sue trong tiểu thuyết ngôn tình, những chuyện như xảy ra xung đột đều do hai nguyên nhân gây ra, một là cuộc sống bi thảm của nữ chính, hai là cuộc sống bi thảm của nam chính.
Do đó Diệp Lãnh, với thân phận là đứa con trai duy nhất của tập đoàn Diệp thị, đã luôn thu hút mọi sự chú ý của quần chúng, cho nên cậu được sinh ra với hoàn cảnh cha không yêu, mẹ không thương.
Cha mẹ cậu là điển hình của việc chỉ cho tiền chứ không cho tình yêu thương, nên Diệp Lãnh mười tám năm sống trên cuộc đời, số lần nhìn thấy cha mẹ được đếm trên đầu ngón tay.
Tuy nhiên nếu như tiếp tục bám sát vào cốt truyện, cha mẹ cậu sẽ không lâu nữa mà tặng cho Diệp Lãnh một vị hôn thê, sau đó bọn họ sẽ liên tục xuất hiện phá hoại tình cảm của nam chính và nữ chính, nhưng kế hoạch phá hoại của bọn họ rất thấp hèn, sơ hở mà đệ lộ một đống bằng chứng khiến cho cậu phát hiện, từ đó mâu thuẫn trong gia đình càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sâu.
Người làm ra những hành động như này được chúng ta gọi là có vần đề về não bộ.
Tuy rằng cha mẹ cậu đều được cốt truyện viết ra rõ ràng, Diệp Lãnh cũng không có nhiều tình cảm với bọn họ, nhưng cậu đúng là phải dựa vào cha mẹ nuôi sống mà lớn lên.
Nếu không phải vì cha mẹ có tiền, cậu cũng sẽ không biến thành người kiêu ngạo như bây giờ.
Nếu so sánh, Cố Bạc Tình độc lập hơn nhiều.
Hoàn cảnh của hắn thật ra cũng rất máu chó. Tất cả mọi người trong gia tộc đều yêu thương chiều chuộng người em trai cùng cha khác mẹ, còn đối với hắn – thiếu gia chính tông của gia tộc – thì lại coi thường, ghẻ lạnh.
Hắn mặc dù là con cháu của gia tộc giàu có, nhưng tất cả sự nghiệp mà hắn có được ngày hôm nay đều là tự mình gây dựng lên.
Sau khi hắn tốt nghiệp một thời gian ngắn tầm vài năm, không chỉ làm cho tất cả người Cố gia nghe lời mình, mà còn đưa doang nghiệp của Cố gia lên một tầm cao mới.
Đây là lần đầu tiên Diệp Lãnh được biết những gì mà Cố Bạc Tình đã trải qua, còn không quên cười trêu chọc: ” Tình hình hiện tại so với những gì trong tiểu thuyết đúng thật sự không có chút ý nghĩa nào cả! “
Sau khi đọc cuốn 《 Tổng tài bá đạo cực kỳ yêu tôi 》 xong, hắn mới nhận ra rằng, bọn họ thật sự chỉ là những nhân vật trong tiểu thuyết mà thôi.
” Bây giờ điều kiện của chúng ta chỉ có chừng này, anh còn định làm gì nữa? ” Diệp Lãnh nhún vai: ” Anh đừng có kén cá chọn canh, Cố tổng. “
Cậu còn nhấn mạnh hai từ ” Cố tổng “, tựa như có ý định mỉa mai, châm chọc.
Cố Bác Tình tất nhiên là nhận ra, hắn không chút khách sáo mà đáp trả: ” Hửm? Lãnh thiếu thật sự muốn đi nuôi heo sao? “
” Tại sao lại không? ” Diệp Lãnh nhăn mặt: ” Anh khinh thường việc nuôi heo sao? “
” Không phải tôi khinh thường việc nuôi heoooo…” Cố Bạc Tình cố tình kéo dài âm cuối.
” Vậy thì là sao? “
” Là tôi khinh thường cậu! “
Diệp Lãnh cầm ly nước trên bàn lên định ném vào người Cố Bạc Tình.
Cổ Bạc Tình chỉnh lại quần áo ngủ trên người, không chút sợ hãi mà nói: ” Theo tôi thấy thì đó là cái ly duy nhất trong nhà, nếu cậu có gan thì cứ ném đi, ném rồi sau này cậu dùng tay hứng nước mà uống nhé! “
Diệp Lãnh: ……
Cậu hít thật sâu, kiềm chế cơn giận của mình, đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tuy rằng không muốn phải thừa nhận, nhưng Cố Bạc Tình là người có kế hoạch hơn cậu rất nhiều.
Cậu cố nén giọng rồi hỏi: ” Nhìn anh giống như đang có kế hoạch? “
” Ừm ” Cố Bạc Tình lạnh nhạt, giống như việc hắn hoảng loạn và kinh nhạc vì biết rằng mình là nhân vật trong sách chưa từng xảy ra.
Nhưng Diệp Lãnh cũng biết rõ, hắn còn sốt ruột hơn cậu nhiều.
Đừng nói về việc Diệp Lãnh mất tích một thời gian ngắn, mà nếu cậu mất tích một, hai năm thì khi trở về, Diệp gia vẫn sẽ luôn là của cậu.
Toàn bộ Diệp gia đều yêu chiều, nhân nhượng mà chờ Diệp Lãnh, cho dù quan hệ trong gia đình không được hòa thuận, nhưng cậu vẫn là người thừa kế duy nhất.
Nhưng Cố Bạc Tình lại không như vậy.
Sẽ không có ai đứng đấy đợi Cố Bạc Tình trở về cả, Cố gia còn ước cho Cố Bạc Tình chết nữa là.
” Anh nói cụ thể xem nào? ” Trong đầu Diệp Lãnh có một ý tưởng xoẹt qua, rồi biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nói chung thì, Cố Bạc Tình có sống hay chết cùng không liên quan đến cậu.
Nếu không vì cả hai cùng xuyên qua, hiện tại còn phải dựa dẫm vào nhau, Diệp Lãnh cảm thấy chỉ cần hít chung bầu không khí với hắn là đã thấy khó chịu rồi.
” Tôi đã có kiểm tra qua, giấy tờ quan trọng chúng ta đều có, tôi còn tốt nghiệp đại học loại giỏi, chẳng qua là vì làm mất lòng sếp nên mới bị sa thải. Dựa vào năng lực của tôi, để tìm được một công việc cũng không khó. “
” Thế còn tôi thì sao? ” Diệp Lãnh hỏi.
” Cậu? ” Cố Bạc Tình hai mắt ghét bỏ nhìn Diệp Lãnh, bước đến kệ sách lấy một cuốn tuyển sinh đại học 5 năm mô phỏng 3 năm rồi nói: ” Trước tiên cứ thi đỗ vào đại học đã, rồi hẵng tính chuyện sau này. “
Diệp Lãnh: ……
Bởi vì từ nhỏ đến lớn được sống trong nhung lụa, nên cậu chưa bao giờ học hành chăm chỉ, cậu nhìn vào cuốn sách dày trước mặt, liền bắt đầu cảm thấy khó thở.
Khí thế của cậu lập tức yếu xìu xuống: ” Đừng mà, tôi đã là người lớn rồi, có thể đảm nhận mọi trách nhiệm. “
Cậu vừa nói vừa ưỡn ngực: ” Con đường của tôi chính là cái xã hội hỗn loạn này, không phải mấy bài thi toán ngu ngốc. “
” Ý là cậu không giải được mấy bài toán đấy? ” Cố Bạc Tình khinh thường nhìn cậu.
” Không có nghĩa là tôi không thể không kiếm sống được! ” Diệp Lãnh giằng co với hắn: ” Anh dám cược không? Tháng sau tôi nhất định sẽ sống tốt hơn anh, kiếm được nhiều hơn anh. “
” Không cược! ” Cố Bạc Tình không bao giở để bản thân mất thời gian với những việc như này.
” Anh sợ sao? ” Diệp Lãnh thấy anh trả lời như này, càng cảm thấy rất muốn thử.
Cố Bạc Tình đứng dậy, khinh miệt nhìn cậu một cái: ” Tại sao tôi phải tham gia vào một lần cược mà kiểu gì tôi cũng thắng? “
Diệp Lãnh tưởng là bản thân đang khiêu khích hắn, không hề nghĩ rằng sẽ bị phản bác lại như thế, cậu nheo mắt, định tỏ thái độ: ” Anh đừng xem thường người khác, con mẹ nó chỉ là kiếm tiềm thôi. Anh cho rằng tôi không làm được sao? “
Cậu vừa chửi vừa cảm thấy khát nước, liền cầm ly nước uống một ngụm, uống xong mới nhận ra ly nước này vừa được Cố Bạc Tình uống.
” Trong nhà chỉ có một ly nước ” – câu nói này liên tục lặp lại trong đầu cậu, hít một hơi thật sâu, cậu nói một cách đau khổ: ” Tôi không còn trong sạch nữa rồi! “
Cố Bạc Tình:???
Hai người đàn ông với nhau, cậu tỏ vẻ thẹn thùng ngượng ngùng với tôi làm cái gì?
Hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi, đã thấy Diệp Lãnh vừa thở dài vừa đắc ý rung đùi nói: ” Anh có nghĩ rằng những bệnh như có vần đề về não bộ có thể lây truyền qua nước bọt không? Tôi sẽ không bị lây nhiễm chứ? “
Cố Bạc Tình: ……
Bình thường mỗi khi có chuyện như này, hắn sẽ gọi thư ký tới, bảo thư ký liên lạc với bảo vệ, rồi tống thứ của nợ làm cho hắn ngứa mắt đi.
Nhưng hiện tại hắn không có thư ký, cũng không có bảo vệ, vậy nên chỉ có thể tự dùng sức mình mà làm thôi.
Ba phút sau, Diệp Lãnh rơi vào tính thế hạ phong, đứng trước cửa phòng cho thuê, nhưng lại không hề tức giận: ” Dù anh có nhân thêm mấy người nữa, tôi cũng không ngại mà đánh nhau đâu! “
Cậu và Cố Bạc Tình đều đã từng học võ, nhưng vẫn nhỏ hơn người ta vài tuổi, nên cậu cũng không thấy mất mặt nếu bản thân đánh kém hơn Cố Bạc Tình.
Cố Bạc Tình hai mắt nhắm lại, chỉ muốn có một cái gì đó để bịt tai, làm cho đầu óc được yên tĩnh.
Bây giờ là mùa hè, Diệp Lãnh mặc một cái quần cộc đứng ở cửa cũng không thấy lạnh, ngược lại còn mang dép lên đi bộ hai vòng quanh hành lang.
Tuy Cố tổng rất giỏi trong việc thu nhận cấp dưới mỗi khi làm việc, nhưng giờ anh đã trở thành một người bình thường nên cũng không có cách nào khác, vả lại anh cũng không thể nhận một cấp dưới có ” Năng Lực ” như vậy.
Cố Bạc Tình định bụng sẽ không để Diệp Lãnh vào cho đến khi cậu chịu thừa nhận lỗi sai của mình.
Hắn chưa bao giờ cúi đầu trước những mối quan hệ với người khác, huống chi đây lại là Diệp Lãnh mở miệng nói không hay trước.
Nhưng hiện tại Cố tổng đã không còn là Cố tổng nữa rồi.
Bác chủ nhà kéo Diệp Lãnh như kéo một con gà con, dùng khóa dự phòng mở cửa, trên mặt Cố Bạc Tình như được viết dòng chữ ” Bà kia, bà đang định chơi với lửa đấy! “
Bác chủ nhà nhìn qua thì tầm khoảng 50 tuổi, trên tay cầm một cuộn mì gói, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, tỏa ra sát khí như đến để đòi nợ.
” Này, hai người các cậu vẫn còn cãi nhau à? ” Bác chủ nhà họ Trần, lớn giọng nói: ” Có cãi nhau cũng vô ích, tiền thuê nhà trả thì vẫn phải trả! “
… Chà, xem ra đúng là đến để đòi nợ.
Bác chủ nhà sống cách đó không xa, cho nên lần nào cũng là tự mình đến tận nơi thúc giục lấy tiền.
Diệp Lãnh đang muốn vùng lên thoát ra khỏi người bà dì này, nhưng vừa nghe được thân phận của đối phương, nên liền nhịn xuống.
Chỗ này không phải nơi để cậu tác oai tác quái, mặc dù Diệp Lãnh không quen nhưng cậu cũng không ngu, biết khi nào nên kiềm chế hành động của bản thân.
Cậu không thể trút giận lên người bác chủ nhà, liền nhanh nhẹn ném mọi vấn đề lên đầu Cố Bác Tình cho hắn giải quyết: ” Bác ơi, con không biết tiền trong nhà được để ở đâu, mọi hôm vẫn luôn là Cố Bạc Tình quản lý tiền bạc. “
Yên lặng một chút, cậu lại nói: ” Con vẫn còn là học sinh cấp 3, sao có thể quản lý được những chuyện như này chứ. “
Diệp Lãnh nói xong, liền cười xấu xa xem Cố Bạc Tình xử lý.
Chỉ thấy Cố tống đang cố gắng kìm nén cơn ức chế trong người, ôn tồn mở miệng: ” Thưa bác, con… “
” Sao lại gọi là bác? ” Bác chủ nhà ủ ê mặt mày: ” Hồi trước hai người đều gọi tôi là chị Trần. “
Cố Bạc Tình cùng Diệp Lãnh liền câm nín.
Hai người bọn họ tuy đã lớn như vậy, nhưng chưa từng phải đi lấy lòng ai.
Tuy rằng chỉ là xưng hô, nhưng nó đã làm cho cả hai phải đối diện với sự thật.
Cuối cùng vẫn là Diệp Lãnh vượt qua vấn đề này trước: ” Chị ơi, ban nãy em không phải vừa bị chóng mặt sao? “
” À ” Chị Trần lạnh nhạt liếc mắt nhìn Cố Bạc Tình: ” Em cũng bị chóng mặt à? “
Tuy Cố Bạc Tình ở Cố gia nhiều năm, nhưng vì thân phận của hắn, nên chưa từng có ai ăn nói với hắn như vậy cả.
Diệp Lãnh sợ hắn không nhìn ra được tình huống hiện tại, lại không ngờ rằng Cố tổng vươn vai, chuyển động người rồi nói: ” Chị Trần, chỉ là hiểu lầm mà thôi. Tiền của chị, em nhất định sẽ đưa trong vòng hai ngày tới. “
Chị Trần tạm thời chấp nhận lời xin lỗi của bọn họ, thái độ liền tốt lên: ” Chị cũng không có ý thúc giục hai em, chỉ là nếu em không trả tiền, thì em không thể biện minh được gì nữa. “
Cố Bạc Tình yên lặng một lúc rồi nở nụ cười, đây là lần đầu tiên Diệp Lãnh thấy hắn cười mà không phải là nụ cười mỉa mai, châm chọc, còn rất khó để miêu tả…
Nhưng mà trông rất đẹp trai.
” Chị Trần, thật sự không thể cho em hai ngày nữa sao? ” Cố Bạc Tình cười hỏi.
Bản thân chị Trần cũng có một đứa con trai, lúc ấy đồng ý cho Diệp Lãnh cùng Cố Bạc Tình thuê bởi vì thấy hai người tuổi còn nhỏ, mà lại không có cha mẹ. Còn là đồng tính luyến ái, chị Trần cảm thấy rất đáng thương, sự cảm thông tràn ngập trong lòng chị, nên chị không thể không giúp.
Hiện tại Cố Bạc Tình cùng Diệp Lãnh trông như vừa mới cãi nhau xong, còn bị chị đến đòi nợ, chắc chắn là cũng đang sứt đầu mẻ trán.
Tuy rằng vẫn xụ mặt, nhưng thái độ trong lòng chị đã hoàn toàn buông lỏng.
Chị cuối cùng cũng không thể trụ được kiểu tấn công này, nghĩ tới bản thân vẫn chưa phải dùng tiền gấp, lại một lần nữa khoan dung cho thêm bọn họ mấy ngày: ” Rồi, nhưng em phải đưa tiền cho chị trước chủ nhật tuần sau. “
Cố Bạc Tình nhẹ nhàng ” Dạ ” một tiếng, chủ động đứng dậy đi đến bên cạnh chị Trần, tiễn chị đến đầu cầu thang: ” Cảm ơn chị Trần, lần này là chị giúp bọn em, bọn em sẽ mãi không quên. “
Chị Trần nói chuyện tiền thuê nhà xong, thái độ đã dịu đi rất nhiều.
Chị bước lên trước, kéo tay Cố Bạc Tình, rồi đặt lên tay Diệp Lãnh, siết chặt lại và nói: ” Mặc dù không cần thiết phải nói, nhưng hai em hãy sống hòa thuận, đừng cãi nhau nữa, được không? “
Diệp Lãnh: ……
Cố Bạc Tình: ……
Hai người bọn họ hình như nhận ra được điều gì đó mà liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền đảo mắt đi, chịu đựng sự chán ghét và ghê tởm dành cho đối phương, rồi cùng cười nói: ” Dạ, được! “
Chị Trần đi rồi, Cố Bạc Tình đóng cửa phòng lại, chuyện đầu tiên hắn làm chính là rửa tay.
Hắn với Diệp Lãnh bị người khác nhận nhầm là người yêu của nhau?
Vừa buồn cười lại vừa buồn nôn.
Hắn rửa sạch tay ba bốn lần trong nhà vệ sinh rồi mới đi ra, vừa bước ra đã nhìn thấy tay phải Diệp Lạnh đang cầm một con dao, tay trái đang đặt ở trên bàn, hình như đang tính toán xem chặt chỗ nào sẽ không chảy quá nhiều máu.
Cố Bạc Tình: ……
Không biết vì cái gì, nhưng hắn cảm thấy con mẹ nó khó chịu thật sự.
Nếu như để giải thích rõ ràng cảm xúc trong lòng thì chính là: Cậu mà lại dám ghét bỏ tôi? Được lắm, cậu đã thành công khiến cho tôi chú ý.
Vì thế, Cố Bạc Tình bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh, mỉm cười lấy con dao từ tay Diệp Lãnh, rồi chỉ vào một chỗ trên cánh tay, mặt không cảm xúc nói: ” Chỗ này có dùng dao chặt xuống thì cũng không chết được, nhớ rõ rồi thì mau làm đi! “
Thấy Diệp Lãnh nhanh chóng nổi khùng, Cố Bạc Tình cảm thấy…
Thật là thoải mái.