Phòng ngủ chính so với gian phòng An Ninh ở lớn gấp đôi, bởi vì
nguyên nhân là cửa sổ chạm sàn, đặc biệt lấy ánh sáng tốt. Nằm ở trên
giường, còn có thể thấy hồ bơi phía bên ngoài trời phản chiếu ở trên
trần nhà ánh sáng mặt trời rực rỡ, trông rất đẹp mắt.
Nhìn nhìn, An Ninh liền sinh ra một loại ảo giác, tựa hồ mình giống
như là một lá thuyền con, hư vô mờ mịt mà dạo chơi ở trong biển rộng
không bờ bến. Mà Chúc Nhan giống như là lốc xoáy trên biển, không có
chút báo động trước mà sẽ làm cho cô rời xa quỹ đạo của cuộc sống, lâm
vào trong nước xoáy cuồng loạn như vậy. An Ninh tức giận cùng phản kháng ở trước Chúc Nhan là nhỏ bé mà yếu ớt, thậm chí là không chú ý.
Hốt hoảng bất tri bất giác mặt trời chiều đã ngã về tây, khi cả gian
phòng đắm chìm trong ánh hoàng hôn ấm áp, cửa gian phòng mở ra, Chúc
Nhan đi vào.
“Không thoải mái sao?” Thấy thần sắc An Ninh hoảng hốt nằm ở trên
giường, Chúc Nhan đưa tay sờ cái trán An Ninh, cho là cô lại phát sốt.
An Ninh theo bản năng đưa đầu tránh ra một bên, nhưng ngay sau đó lại ý
thức được cái gì, chủ động quay đầu đem cái trán dán tại trên bàn tay
Chúc Nhan.
“Em không sao.” An Ninh không nhìn tới Chúc Nhan.
Chúc Nhan cũng cảm thấy An Ninh không có phát sốt, nhưng cũng không
có lấy tay ra, mà là nhẹ nhàng vuốt ve ở trên mặt An Ninh, từ cái trán
đến gương mặt, rồi đến mũi…… khi ngón tay Chúc Nhan nhẹ nhàng áp lên môi của cô, hai tay An Ninh không tự chủ được mà nắm chặc ra giường phía
dưới, sợ mình nhất thời khống chế không được, theo thói quen phản kháng.
Cho đến khi Chúc Nhan vỗ vỗ gương mặt của cô đứng dậy đến phòng tắm
tắm rửa, An Ninh mới thở dài một hơi. Cửa phòng tắm một khắc kia đóng
lại, An Ninh nâng tay lên, hung hăng mà xoa môi mới vừa bị Chúc Nhan
vuốt ve qua, giống như là muốn lau vết bẩn.
Sau khi cơm tối xong, An Ninh và Chúc Nhan ở dưới lầu xem tin tức một lát. Đợi Chúc Nhan đến thư phòng làm việc, cô cũng vội vàng lên lầu trở về phòng tắm rửa. An Ninh tính là mau mau tắm rửa ngủ thật sớm, chờ
Chúc Nhan làm việc xong cô đã ngủ thiếp đi. Cho dù là không ngủ cũng có
thể làm bộ như ngủ. An Ninh biết cùng Chúc Nhan chung một chỗ, tình hình nhất định không thể thiếu, bây giờ có thể trốn thì trốn.
Nhưng mà, khi An Ninh mở cửa phòng tắm ra liền ngây dại, bởi vì Chúc
Nhan mặc đồ ngủ cầm lấy một quyển sách ngồi ở trên giường. Chú ý tới
động tĩnh bên này, Chúc Nhan ngẩng đầu, tầm mắt hai người đụng nhau.
“Tới đây.” Chúc Nhan đem sách đặt ở trên tủ đầu giường, bất động thanh sắc mà ra lệnh với An Ninh đang ở cửa phòng tắm.
An Ninh đành phải kiên trì ngồi vào bên giường, mặc cho Chúc Nhan ôm
cô vào trong lòng. Mặc dù đã hoàn toàn chuẩn bị tư tưởng, An Ninh vẫn ở
một khắc kia khi Chúc Nhan hôn lên khóe môi cô, tất cả động tác đều trở
nên cứng ngắc, thậm chí ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. Chúc Nhan cũng
cảm giác được sự thay đổi của An Ninh, vốn là động tác có chút dồn dập
từ từ chậm lại, lè lưỡi liếm hôn môi cô một chút, hai tay cũng thong thả mà có tiết tấu thăm dò vào đồ ngủ cô, trên dưới hoạt động. Nhưng mà,
bất kể thế nào, An Ninh cũng không buông lỏng được.
An Ninh lần đầu tiên, là bị dược vật điều khiển, thần trí mơ hồ mà
phát sinh tình huống, trên căn bản cô không có ấn tượng gì. Bây giờ đột
nhiên cùng một người con trai xa lạ lại mới biết chừng mười ngày làm
loại chuyện này, hơn nữa là hơi có tính cưỡng ép, làm cho cô buông lỏng, căn bản là mò trăng dưới nước.
Chúc Chan cũng không có kiên trì, hôn hít một lát, anh liền buông An Ninh ra, thuận tay tắt đèn nằm xuống ôm cô vào trong ngực.
“Ngủ đi!” Chúc Nhan nói một câu, làm An Ninh như trút được gánh nặng.
Tránh được mùng một không tránh được mười lăm, chẳng qua là An Ninh
không nghĩ tới mười lăm tới nhanh như vậy. Ngày hôm sau An Ninh bị Chúc
Nhan hôn tỉnh, ý thức của cô còn chưa tỉnh táo lại từ trong giấc mộng,
thân thể cũng đã bị Chúc Nhan trêu chọc rất nhạy cảm. Chỉ có thể nói
Chúc Nhan rất biết chọn thời gian, khi sáng sớm ý thức đề phòng của An
Ninh yếu kém nhất mà ra tay. Cho nên, An Ninh u mê đã bị hủy ăn vào
bụng, không lưu một manh giáp. Bất kể trong lòng có nguyện ý hay không,
thân thể ở bên ngoài mãnh liệt dưới sự kích thích đã không bị suy nghĩ
điều khiển . Nhất thời khinh thường, đổi lấy ba lần triền miên. Chờ Chúc Nhan bình tĩnh trở lại, đã là cảnh sắc chiếu cao. Lúc được Chúc Nhan ôm đi tắm rửa, An Ninh nhìn thấy đồng hồ treo tường biểu hiện thời gian là 13:14, thật là mấy chữ châm chọc. Cuộc sống là ai, cả đời là ai?
Suốt nửa ngày sau chuyện kịch liệt, An Ninh đi đường cũng không được, cặp chân không bị khống chế mà run lên. Chúc Nhan dặn dò người giúp
việc đem thức ăn bưng lên trên lầu, hai người ăn cơm trưa ở phòng ngủ.
Cơm nước xong An Ninh vô cùng mệt mỏi nhịn không được lại nằm lên
trên giường nghỉ ngơi, Chúc Nhan cũng lên giường, tựa vào trên giường,
vừa đọc sách, vừa dùng tay không có cầm sách mà vuốt ve gương mặt An
Ninh. An Ninh thật sự là mệt mỏi, ở trong hoàn cảnh như vậy bất tri bất
giác ngủ thiếp đi.
Trời bên ngoài ngày càng nóng hơn, tin tức vẫn luôn báo cáo nhiệt độ
báo động màu vàng. Không biết là bởi vì nhiệt độ khí trời hay là anh
không có chuyện gì, mấy ngày kế tiếp Chúc Nhan cũng không có ra cửa.
Chúc Nhan sinh hoạt tại nhà, trừ xử lý chuyện công việc ở trong điện
thoại, anh lại xem sách, lên mạng, hoặc là bơi lội ở bên hồ bơi ngoài
trời, thỉnh thoảng cũng sẽ đến phòng tập thể thao tầng cao nhất chạy bộ. Mà An Ninh phải làm, chính là 24 giờ theo ở bên cạnh anh.
An Ninh ngồi ở dưới ô che nắng, nhìn Chúc Nhan trong hồ bơi, không
khỏi bội phục anh tràn đầy tinh lực. Không biết Chúc Nhan cố ý hay là vô tình, bọn họ rất ít thân mật ở buổi tối. Giống như trước khi ngủ, Chúc
Nhan chẳng qua là ôm An Ninh hôn một cái sờ một cái, sau đó ôm cô ngủ.
Chúc Nhan thích đánh bất ngờ, liên tiếp một tuần lễ, An Ninh cảm thấy
không có ngủ một giấc đầy đủ, có lúc ở nửa đêm bị Chúc Nhan quấy rầy hôn tỉnh, có lúc là ở sáng sớm, thậm chí có lúc là sau khi ngủ không lâu.
An Ninh đoán không ra kiểu suy nghĩ của Chúc Nhan, định không đoán, dù
sao loại chuyện này trốn không được. Hôm nay Chúc Nhan ở nửa đêm làm cho An Ninh tỉnh ngủ. Khi cô tỉnh lại, quần áo trên người đã không thấy, mà thân thể của cô đang ngủ đã tuân theo bản năng, ôm thật chặc Chúc Nhan
đang ở trên người cô. Cùng Chúc Nhan làm chuyện như vậy, An Ninh căn bản không có cơ hội suy nghĩ, cô chỉ có thể đi theo động tác của anh bị
mang vào nước xoáy dục vọng. Lần đầu tiên lúc kết thúc, An Ninh xuyên
thấu qua rèm cửa sổ trong suốt chú ý tới ánh trăng bán nguyệt ở bên
ngoài; Lần thứ hai lúc kết thúc An Ninh đã không có tinh lực nhìn vật
nào khác. Chỉ nhớ rõ một lần cuối cùng lúc kết thúc, mặt trời đã leo ra
khỏi đường chân trời. Sau đó An Ninh ngủ mê man, loáng thoáng cảm giác
được Chúc Nhan ôm cô đi phòng tắm tắm rửa. An Ninh tỉnh lại lần nữa đã
là buổi trưa, ăn xong cơm trưa nằm ở trên giường hồi lâu, mới được người giúp việc đấm bóp từ từ tới mức chậm rãi. Mà Chúc Nhan đầu sỏ gây nên
thậm chí có thể sinh khí dồi dào đi bơi lội, này không khỏi để An Ninh
hoài nghi tối ngày hôm qua người kia ở trên thân thể mình mại lực cày
cấy đến tột cùng có phải anh hay không.
Nghĩ tối ngày hôm qua, An Ninh lắc đầu kịch liệt, thật là nhàm chán
đến phát hoảng, mới nghĩ loại chuyện này. Nhưng thật ra những ngày qua
An Ninh vẫn suy nghĩ Chúc Nhan có thể cho cô đến trường đi học hay
không. Trong lòng cô thật ra rất rõ ràng, Chúc Nhan sẽ không dễ dàng
buông tay. Nhưng mà, cô nghĩ tranh thủ nhìn một chút. Dù sao, chỉ còn
một năm thì tốt nghiệp. Nếu như bỏ qua năm cuối cùng này, ba năm trước
cũng không có ý nghĩa gì. Học viện nghệ thuật năm cuối cùng rất quan
trọng, nếu căn cứ ba năm trước học lý luận cùng kỹ xảo kiến thức, sáng
tác một tác phẩm chân chính thuộc về mình. Vô luận từ kỹ xảo hay là ý
nghĩ sáng tác, hoàn toàn đều là của mình. Tốt nghiệp bằng bức sáng tác
này để chứng minh biết thời gian dài khổ sở học tập thành quả cuối cùng. An Ninh thậm chí ngay từ nửa năm trước đã nghĩ đến sáng tác đề tài tốt
nghiệp rồi, chỉ còn chờ sau khi tựu trường bắt đầu thực hành. Nhưng mà,
bây giờ……
“Đang suy nghĩ gì?” Theo tiếng nước chảy ào ào thanh thúy, Chúc Nhan
ướt đẫm lên bờ. An Ninh lấy khăn lông từ trong tay người giúp việc qua,
tự mình lau thân thể cho Chúc Nhan. Sau khi nhìn mấy vết cào bắt mắt
phía sau lưng Chúc Nhan, không tự chủ được mà đỏ mặt.
“Thật đáng yêu……” Chúc Nhan quay đầu lại thấy gương mặt An Ninh hồng
hồng, nhịn không được ép thân xuống cho cô một cái hôn sâu. Bất kể là
nét mặt cô xấu hổ hay là cử chỉ cô chủ động lau thân thể cho, Chúc Nhan
cũng rất hài lòng, cảm giác trong lòng rất vui mừng.
An Ninh cũng cảm thấy tâm tình Chúc Nhan không tệ, cho nên nắm thời cơ mở miệng hỏi:
“Sau khi tựu trường, em có thể trở về trường học đi học không? Chỉ
còn một năm thì tốt nghiệp rồi.”Tay vuốt ve ở trên mặt An Ninh dừng lại
một chút, tâm An Ninh cũng run rẩy một cái. Nhưng mà, Chúc Nhan thật
giống như không nghe được, tiếp tục ôm An Ninh ngồi ở trên ghế nằm làm
bằng trúc nhìn phong cảnh phía ngoài bên trong mặc dù không tính vùng
ngoại ô, cảnh sắc cũng không tệ, hoàn cảnh cũng không có bị ô nhiễm bao
nhiêu. Lúc trước chưa từng tới nơi này, An Ninh chưa bao giờ biết ngũ
hoàn bên trong còn có vùng phong thủy như vậy. Nhưng mà, hiện tại tâm
tình An Ninh thấp thỏm đã không có tâm tình thưởng thức phong cảnh, cô
mặc cho bàn tay to của Chúc Nhan di chuyển qua lại ở trên người cô, ngay cả hít thở một chút cũng không dám. Chỉ sợ một câu nói của Chúc Nhan,
đánh cô vào a tì địa ngục.
Song, An Ninh đợi đến lúc ăn cơm tối cũng không có đợi được đáp án,
Chúc Nhan giống như là không có nghe được những lời này. Thẳng đến tối
trước khi ngủ, Chúc Nhan hôn môi An Ninh nói:
“Anh đã sớm nói, chỉ cần em để cho anh hài lòng, anh cũng sẽ để cho em như ý.”
An Ninh sửng sốt một chút mới kịp phản ứng ý tứ của Chúc Nhan, ở bên
trong lòng xoắn xuýt một phen, lần đầu tiên cô chủ động vươn tay, ôm cổ
Chúc Nhan, ngẩng đầu lên hôn. Rốt cục, lần đầu tiên hai người bọn họ
cũng suy nghĩ rõ ràng tình huống xảy ra quan hệ một đêm, Chúc Nhan phá
lệ nhiệt tình, An Ninh mấy lần cảm giác cô sắp bị dục vọng rừng rực này
thiêu đốt mà thương tích đầy mình.