“An Ninh…… Bây giờ chỉ có cô mới có
thể giúp tôi và Băng Băng thôi…… Tôi thật sự nghĩ không ra biện pháp nào khác……” Ngô San San ngẩng đầu lấp lánh nước mắt, vươn tay nắm tay An
Ninh, hơi tuyệt vọng lại bất lực mà nhìn cô.
“Cô đừng như vậy, tôi không giúp được
cô.” Ngay cả bản thân tôi còn không giúp được, huống chi là người khác?
An Ninh cảm thấy Ngô San San van cầu mình, đối với cô mà nói, quả thực
chính là một loại châm chọc.
“An Ninh, cô biết không, ba của tôi đi
rồi, những ngày tới tôi và Băng Băng cũng sẽ đi theo. Chúng tôi thật sự
không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể mặc cho người ta chia cắt,
ngay cả năng lực chống cự cũng không có.” Ngô San San đột nhiên an tĩnh
lại, không để ý hình tượng ngồi xuống đất, khẽ cúi đầu, thanh âm cũng
trầm thấp xuống.
Ngô San San mặc dù là em họ của Chúc
Nhan, nhưng lại cùng người anh họ trong truyền thuyết này cũng không có
chút quen thuộc. Nhớ mang máng lúc nhỏ hình như là ở chung một chỗ chơi
đùa, khi đó bộ dạng Chúc Nhan có vẻ lạnh như băng, không hợp với những
đứa trẻ khác. Đương nhiên, còn có thân phận địa vị của anh, không ai dám làm gì anh.
Mẹ của Ngô San San là Từ Đại Nhã và mẹ
của Chúc Nhan Từ Thư Nhã là chị em sanh đôi. Từ Đại Nhã sinh ra sớm hơn
Từ Thư Nhã chừng mười phút đồng hồ, là chị. Nhưng mà sau lại kết hôn
muộn, hai người con trai cũng nhỏ hơn Chúc Nhan. Đại Nhã và Tiểu Nhã của Từ gia ở thành phố A giống như là chị em Kiều của tam quốc, là sắc đẹp
thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu, gia thế tốt, bằng cấp tốt, khí chất
tốt, cũng không giống như những khác nổi tiếng khác, có thể nói là hai
viên dạ minh châu trên xã hội thượng lưu của thành phố A. Tiểu Nhã được
thiếu gia của Chúc gia coi trọng, hai người lưỡng tình tương duyệt, cũng thành một giai thoại. Cuộc đời của Đại Nhã lại hơi nhấp nhô, lúc đầu cô thích một người con trai trẻ nghèo ở trường học, một lòng một dạ muốn
gả vào nhà người ta. Coi trọng môn đăng hộ đối Từ lão gia sao mà có thể
chịu, trong cơn tức giận đưa người con trai nghèo kia đi nước ngoài để
anh ta tự sanh tự diệt. Đại Nhã tính cách cương trực, từ đó về sau không nhìn bất cứ người đàn ông nào, thề không lấy chồng. Cô kiên trì bốn năm sau gặp phải Ngô Sơn con trai trưởng cũng là người thừa kế của Ngô gia. Ngô Sơn là tay ăn chơi nổi danh ở xã hội thượng lưu, kể từ khi trưởng
thành bên cạnh đủ các loại phụ nữ cũng chưa có ngừng. Sau khi Ngô Sơn
nhìn thấy Đại Nhã thì giật nảy mình, bắt đầu theo đuổi mãnh liệt, hơn
nữa tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với tất cả phụ nữ bên ngoài, từ đó một
lòng sống thật tốt với Đại Nhã. Ly kỳ hơn chính là, Đại Nhã lại rất sung sướng đáp ứng.
Bề trên của Từ gia đứng ra phản đối, Đại Nhã biện luận hỏi ngược lại bọn họ:
“Chẳng lẽ Ngô gia không xứng với Từ
gia? Chẳng lẽ đây không tính là môn đăng hộ đối? Các người còn muốn phản đối cái gì? Các người không phải là muốn hôn nhân môn đăng hộ đối sao?
Tôi đồng ý rồi, các người còn muốn gì?”
Người ở Từ gia á khẩu không trả lời được, chỉ đành phải chuẩn bị đồ cưới, náo nhiệt gả con gái đi ra ngoài.
Từ Đại Nhã và Ngô Sơn quả thật cũng qua hai năm cuộc sống gia đình ngọt ngào tạm ổn, nhưng mà lúc Ngô Băng vừa
ra đời, Ngô Sơn lại bệnh cũ tái phát, dần dần bắt đầu cuộc sống ăn chơi
đàng điếm. Từ Đại Nhã không khóc cũng không náo loạn, mặc cho Ngô Sơn
làm xằng làm bậy. Cho đến khi một phụ nữ có thai ở trước truyền thông
yêu cầu Ngô Sơn chịu trách nhiệm, Từ Đại Nhã bộc phát. Cô chỉ có một yêu cầu: Ly hôn, kiên quyết ly hôn.
Mặc kệ trưởng tộc hai nhà khuyên can
như thế nào, mặc kệ Ngô Sơn sám hối như thế nào, Từ Đại Nhã cũng không
để ý tới. Từ gia truyền đạt thông điệp, nếu quả thật Từ Đại Nhã ly hôn
Ngô Sơn, Từ gia bọn họ hiển nhiên không có đứa con gái này.
Từ Đại Nhã vốn không để uy hiếp của Từ
gia vào trong mắt, rõ ràng dứt khoát ly hôn với Ngô Sơn sau mang theo
phí phụng dưỡng đi một mình tới Mỹ quốc. Mọ người biết chuyện năm đó đều hiểu, người con trai nghèo chính là bị Từ lão gia trục xuất
đếnAmericahợp chủng quốc, tên gọi tắt Mỹ quốc.
Lúc này mọi người mới hiểu được, Từ Đại Nhã sở dĩ gả cho Ngô Sơn, không phải là mắt mù, cũng không phải là bị
tình yêu làm mê tâm trí, người ta là cố ý lựa chọn một kẻ ăn chơi trác
táng như vậy, đợi chờ thời cơ toàn thân trở lui. Từ Đại Nhã không thể
nghi ngờ là người thông minh, cô chẳng những cho Từ gia một cái hôn nhân môn đăng hộ đối, còn sắm vai nhân vật người bị hại thối lui ra khỏi
cuộc sống Ngô Sơn. Nhưng mà, cô nhưng không có suy nghĩ cho hai đứa con
của mình sau khi cô đi sẽ gặp cảnh khốn khó như thế nào.
Sau khi Ngô Sơn tái giá, mỗi ngày của
Ngô San San và Ngô Băng cũng không tốt lắm. Không có Từ gia ủng hộ,
không có mẹ bảo vệ, địa vị của bọn họ ở Ngô gia giảm xuống. Cũng may Ngô Sơn đối với hai đứa con này cũng coi là có che chở, mới không có để cho bọn họ bị oan ức gì. Bây giờ Ngô Sơn đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, vấn
đề về quyền thừa kế hỏng bét, chỉ cần có dính một chút quan hệ với Ngô
gia mọi người cũng muốn phân chia. Hơn nữa còn phải nói tới một đám con
ngoài giá thú của Ngô Sơn. Cha Ngô Sơn cũng đã qua đời, mẹ là một người
bình thường, đối với chuyện trên thương trường một chữ cũng không biết.
Bà cháu ba người tình trạng bây giờ là đầy nguy cơ, đừng nói gia nghiệp
khổng lồ khó giữ được, theo tình thế bây giờ phát triển đi xuống rất có
khả năng bị người khác họ đuổi ra khỏi chỗ ở.
Từ lão gia là tính tình nổi danh bướng
bỉnh, nếu ban đầu ở trước truyền thông tuyên bố chặt đứt quan hệ với Từ
Đại Nhã, tự nhiên sẽ không ra tay đi cứu hai người con trai. Hơn nữa, Từ gia cũng không có năng lực để ngăn cơn sóng dữ này. Mà mẹ Chúc Nhan sau tiết nguyên tiêu phải đi nước ngoài nghỉ phép, vốn là không biết tình
huống trong nước. Ngô San San cùng đường mới phải ra tay trên người An
Ninh.
Kể từ ngày đó sau khi cùng Ngô San San
nói chuyện phiếm, An Ninh bắt đầu vô ý thức để ý tin tức về về Ngô gia
trên truyền thông. Muốn biết tình trạng Ngô gia cũng không khó, bởi vì
bây giờ bất kể là đài truyền hình hay là tạp chí truyền thông cũng thông báo về chuyện này.
Chúc Nhan là một người quan tâm thời
sự, chuyện của Ngô gia lớn như vậy, anh không thể nào không biết. Nếu
anh không có bất kỳ biểu hiện gì thì cho thấy anh không có ý định nhúng
tay vào chuyện này. Nếu có thể đoán ra tính toán của Chúc Nhan, thì lần
này An Ninh lại càng không muốn hồ đồ. Nhưng mà, mỗi lần nhớ đến nét mặt tuyệt vọng kia của Ngô San San, và bộ dạng ngoan ngoãn của Ngô Băng mở
miệng ngậm miệng gọi chị An Ninh kia, cô lại bắt đầu mâu thuẫn. Gần đây
trên tạp chí tài chính và kinh tế phân tích nói, nếu như theo bây giờ
loại khuynh hướng này đi xuống, bà cháu ba người Ngô gia rất có khả năng lưu lạc đầu đường. Bởi vì người mơ ước tài sản của Ngô gia nhiều lắm.
Vừa lúc mới bắt đầu, mọi người vẫn có điều cố kỵ. Bởi vì sau lưng Ngô
gia có quan hệ thân thích với Chúc gia. Nhưng mà, Chúc Nhan vẫn không có bất kỳ biểu hiện nào, bây giờ Ngô gia chính là bức tường mọi người đẩy
ngã là xu thế tất yếu.
Lương tâm An Ninh cuối cùng chiến thắng lý trí. Cô tự nhiên không thể nói rõ với Chúc Nhan cứu giúp Ngô San San và Ngô Băng, huống chi cô nói cũng không nhất định có ích. An Ninh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cầm tạp chí tài chính và kinh tế trong tay lật
đến bài báo của Ngô gia đặt ở đầu giường, về phần Chúc Nhan có nhìn hay
không, vậy hãy xem tạo hóa của chị em Ngô gia thôi.
Tôi chỉ có thể làm được đến đây, không thẹn với lương tâm. An Ninh ở trong lòng an ủi mình.