Lãnh Thiếu Truy Thê

Chương 47: Chương 47: Ngoại truyện 2: tâm lý biến thái cùng làm nô lệ cho vợ




Lễ Giáng Sinh thì Từ Thư Nhã đón chị em Ngô gia ở nước ngoài về đoàn viên ở nhà chính của Chúc gia. Hơn hai năm không gặp, Ngô San San xinh xắn ra càng xinh đẹp động lòng người, nâng tay nhấc chân đều tản ra khí chất mê người. Ngô San San hai mươi hai tuổi nhỏ hơn An Ninh hai tuổi, chính là tuổi của người con gái quyến rũ động lòng người nhất. Ngay cả Từ Thư Nhã thấy cũng không thể không chậc chậc lấy làm ngạc nhiên, so với đại tiểu Nhã năm đó oanh động thành phố A, Ngô San San không kém chút nào. Hai năm trước trong nhà bởi vì chuyện của An Ninh và Chúc Nhan còn chưa chắc chắn, Từ Thư Nhã cũng không có sức để trông nom hai đứa nhỏ này. Bây giờ thấy chúng nó, bà xúc động muôn phần. Ngô Băng cũng cao không kém, có một bé trai mười tám tuổi khó được dáng người kinh người cùng tướng mạo thoát phàm. Ngô Băng nhìn qua rất giống Chúc Nhan, chẳng qua là khí chất kém xa, Ngô Băng là điển hình bé trai sáng rỡ, thấy ai cũng cười, rất giống một mặt trời nhỏ chiếu sáng. “Ba ……” An An [nhủ danh của An Sinh] ngọ ngoạy từ trên người An Ninh xuống tới, đáng tiếc cậu nhóc còn chưa bước đi được, chỉ có thể để An Ninh đỡ đi về phía trước. Lúc đứa nhỏ gọi ba, tất cả mọi người nhìn ra phía ngoài một chút, còn tưởng rằng Chúc Nhan từ công ty trở về, kết quả cậu nhóc chuyển hai cái chân ngắn nhỏ như cái củ sen, dắt An Ninh đi tới hướng của Ngô Băng. Cuối cùng, hai tay mập mạp của cậu nhóc vịn đầu gối Ngô Băng, nâng đầu nhỏ lên, rất chân thành hô: “Ba ……” Oanh một tiếng, toàn bộ người trong phòng khách cười, Ngô Băng bị hô thì mặt liền đỏ bừng. Anh hơi khó xử mà ôm lấy An An, mặc cho tay nhỏ bé của cậu nhóc sờ tới sờ lui ở trên mặt anh. An An sờ soạng một lát, khuôn mặt nhỏ bé cong miệng nhỏ lên từ từ hôn hai cái, sau đó lại lui ra, có chút nghi ngờ nhìn Ngô Băng. Tất cả mọi người nín thở, chờ nhìn biểu hiện tiếp theo của cậu nhóc. “Thay đổi……” An An xoay người lại trở về trong ngực An Ninh. “Mẹ, ba thay đổi……” Cậu nhóc nói xong vành mắt đỏ lên, miệng phiết lên, chợt bắt đầu lau nước mắt. Chúc lão gia cười đến râu mép run lên, chụp bắp đùi: “Thằng ngốc này!” “Bảo bối của mẹ…… con nhận lầm người rồi.” An Ninh lấy khăn tay lau nước mắt cho An An. Thế giới của An An thật sự là rất đơn giản, căn bản là không biết trên thế giới này có hai người bộ dáng giống nhau. Nhưng mà vùi vào trong ngực An Ninh lau nước mắt, khuyên như thế nào cũng không nghe. Hiển nhiên, cậu vẫn khá thích “Thì ra là người ba tàn bạo kia”. An An khóc một lát liền đói bụng, An Ninh kêu bảo mẫu lấy canh trứng gà đã hâm nóng đút cho cậu ăn. Cậu nhóc lúc ăn cơm còn không thành thật, vẫn lặng lẽ dùng đôi mắt to đen nhánh len lén đánh giá Ngô Băng nói chuyện với mọi người. Từ Thư Nhã nhịn không được gọi điện thoại cho Chúc Nhan nói: “Nếu con không trở về, con trai liền chạy theo người khác.” Chúc Nhan không hiểu ra sao vội vàng xử lý chuyện của công ty xong rồi chạy về nhà. Sau đó Chúc Nhan vất vả mệt mỏi về đến nhà, cục cưng mới vừa cơm nước xong vốn là hơi buồn ngủ, cậu cũng đang nhìn sau ngơ ngác vùi vào ở trong ngực An Ninh, đầu nhỏ chuyển tới rồi xoay qua xoay lại giữa Chúc Nhan và Ngô Băng, lắc lư giống như trống bỏi. “Lắc lư nữa sẽ chóng mặt, đứa ngốc, mau đi nhìn xem ba của con có thay đổi không.” An Ninh giao An An cho Chúc Nhan. Chúc Nhan ôm cổ hai mẹ con, trên mặt mỗi người gặm một cái mới nhận lấy con. Vừa vào cửa thấy Ngô Băng ngồi ở trên ghế sa lon, anh liền hiểu là chuyện gì đã xảy ra , cậu nhóc ngốc này nhất định là nhận lầm người rồi. An An sờ sờ mặt Chúc Nhan, lại nhịn không được quay đầu nhìn Ngô Băng. Ngô Băng cười híp mắt đứng ở bên cạnh Chúc Nhan, để cậu so sánh một phen cho thật tốt. Thời gian trước vóc dáng Chúc Nhan lại cao thêm, từ 185 đến 188 cm. Đương nhiên, Từ Thư Nhã đem công lao quy kết lên ly sữa mỗi ngày kia. Ngô Băng hơi thấp hơn anh, chừng 184 cm. Cục cưng đầu tiên là sờ sờ đỉnh đầu hai người, ý bảo Ngô Băng không có cao như ba, sau đó lại hôn lên mặt Chúc Nhan, giọng trẻ con bập bẹ nói: “Thơm.” Sau đó mạnh mẽ mở cánh tay ra ôm chặc lấy cổ Chúc Nhan, kéo một lát mới buông ra. Té ra mới vừa rồi lúc cậu bé hôn Ngô Băng thì phát hiện mùi không đúng, mới nói ba thay đổi . Chúc Nhan hung hăng xoa nhẹ con một hồi, hôn mặt mập mạp của cậu rồi mới ôm cậu ngồi vào bên người An Ninh, tay trái ôm con tay phải ôm vợ, nghe nội dung bọn họ nói chuyện cũng không nói chen vào. Buổi trưa mọi người tề tụ lại, cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên. An An vùi vào trong ngực Chúc Nhan ngủ thiếp đi, tay nhỏ bé nhưng nắm đầu ngón tay của Chúc Nhan thật chặc không buông ra. Chúc Nhan chỉ có thể ôm cậu bé ăn cơm. Chúc lão gia cao hứng, trên bàn cơm dĩ nhiên nói mấy câu, không khí cũng rất sinh động. Cơm nước xong, Chúc lão gia và Từ Thư Nhã đều phải ngủ trưa, Chúc Nhan nói với hai chị em Ngô gia: “Các người trở lại cũng tốt, cũng hơn hai năm rồi, tôi sẽ nói cho các người một chút về sản nghiệp phát triển gần đây của Ngô gia. Ngô Băng đã mười tám tuổi rồi, cũng nên thực tế một chút.” Chị em Ngô gia liền đi theo Chúc Nhan vào thư phòng của anh, An Ninh tự mình rót nước trái cây cho bọn họ, lại bảo người giúp việc pha trà ngon bưng lên cho Chúc Nhan. Vốn là loại chuyện này cô rất lười nghe, nhưng mà An An vẫn còn trong ngực Chúc Nhan, cô cũng chỉ có ngồi xuống, chờ An An tỉnh ngủ thì mang cậu trở về phòng ngủ. Quả nhiên, bọn họ vừa mới bắt đầu một lát, An An liền hừ hừ tỉnh, nói muốn tìm mẹ. An Ninh ôm cậu bé từ trong ngực Chúc Nhan qua, phải trở về phòng ngủ. Lại nghe Ngô San San mở miệng nói: “Chị dâu, anh họ em không nỡ rời chị.” Một câu nói của cô ấy thiếu chút nữa khiến An Ninh trượt chân té ngã. Bọn họ đã là vợ chồng già rồi, sao lại buồn nôn như vậy?! “Chẳng lẽ cô là con giun trong bụng anh họ cô, biết anh ấy đang suy nghĩ gì?” An Ninh xoay người nói câu đùa rồi chuẩn bị rời đi. “Chị khoan hãy nói, ở nước ngoài tội chọn môn học chính là cái này.” Ngô San San có chút đắc ý nhìn Chúc Nhan nói: “Anh họ, ban nãy ánh mắt của anh đuổi theo chị dâu lưu luyến không rời, em liền có thể đọc được ý của anh. Giống như loại người như anh nhìn qua là người đàn ông lạnh lùng, một khi kết hôn với người thích, tuyệt đối chính là điển hình nô lệ của vợ.” Ngô San San nói sợ người không chết không được. “Mẹ, cái gì là nô lệ vợ?” An An hết sức phát huy lòng hiếu kỳ của mình. “Cô ở nước ngoài chọn môn học lộn xộn gì đó?” Chúc Nhan nhíu mày “Tâm lý học biến thái.” Ngô San San nâng càm lên, giống như khiêu khích nhìn Chúc Nhan. “……” An Ninh vì dời đi lực chú ý của An An, lấy một cái tay ấn từng cái từng cái lên chóp mũi tròn vo của cậu, trong miệng theo động tác phát ra tiếng: “Tích tích tích tích”. Cho đến khi An An bị chọc cho cười khanh khách không ngừng mới dừng tay. Nếu như An An lại mở miệng hỏi cô cái gì là biến thái, đoán chừng Ngô San San lập tức sẽ bị đóng gói đưa lên máy bay rồi. “Sao lại đi nghiên cứu cái đó?” Chúc Nhan đứng dậy ôm An Ninh ngồi lên trên đùi anh. “Em muốn xem anh nghĩ như thế nào, mắt thấy em họ bị người ngoài khi dễ cũng không hỗ trợ.” Ngô San San này chỉ muốn nói đùa, ở nước ngoài cô chọn môn tâm lý học là bởi vì cô nghĩ không ra mẹ ruột của cô đến tột cùng là nghĩ như thế nào, lại vô tình bỏ lại cô cùng em mà rời đi như vậy. Chúc Nhan không giúp một tay, cô cũng không ngại, bởi vì bọn họ và Chúc gia lúc ấy thật sự không có lui tới nhiều. Nhưng nói tiếp, cô biết có một người anh họ như Chúc Nhan vậy. Sau anh lại trợ giúp bọn họ, đó là bố thí của anh đối với chị em bọn họ, cô cảm kích. “Vậy bây giờ cô biết tại sao lúc ấy tôi không giúp chị em cô chưa?” Chúc Nhan tự nhiên cũng biết đây là nói đùa. “Trên sách nói, cái này chỉ là một loại ý nghĩ biến thái nhàm chán.” Ngô San San nói bừa. “Vậy hiển nhiên cô chưa có tu luyện đến nơi, lúc ấy tôi sở dĩ không cứu cô, chính là vì bức cô tìm An Ninh.” Chúc Nhan tự nhiên biết Ngô San San bị buộc đến không lối thoát, tự nhiên sẽ nghĩ tất cả biện pháp đến gần anh hoặc là người ở bên cạnh anh. Anh chính là muốn cô ấy tìm An Ninh, lợi dụng An Ninh đồng tình trợ giúp cô ấy. Sau đó, ở trong lòng An Ninh, chuyện trợ giúp Ngô San San thuộc bổn phận của cô thì sẽ biến thành một loại coi trọng cùng trợ giúp. Tự nhận là thiếu anh một cái nhân tình tự nhiên cô sẽ đối với anh tốt hơn một chút, ngoan ngoãn một chút. “Anh quả nhiên là biến thái……” Ngô San San nghĩ tới ý nghĩ của Chúc Nhan, không tự chủ được mà mở miệng. “An An, ba của con là một tên khốn kiếp.” An Ninh dở khóc dở cười tố cáo với con. “Ba khốn kiếp ~ ôm một cái……” Ngay cả ba cũng phân không rõ con trẻ đương nhiên không biết ý tứ của khốn kiếp. Mọi người đều bị An An chọc cười. “Đúng rồi, ở nước ngoài em gặp một người quen, các người có thể biết.” Ngô San San đột nhiên mở miệng. “Ai?” An Ninh không chú ý tới sắc mặt thay đổi của Chúc Nhan. “Bạch Sa Sa, trước kia ba của cô ấy là thị ủy thư ký nơi này của chúng ta. Em nhớ trước kia cô ấy và chị cùng học một trường.” Ngô San San tự nhiên không biết những gút mắt giữa An Ninh và Bạch Sa Sa. Bây giờ lại nói đến Bạch Sa Sa, chỉ do muốn nói chuyện phiếm. Nhưng An Ninh lại bắt đầu hơi bất an. Buổi tối lúc ngủ, An Ninh nằm ở trên người Chúc Nhan, nhắc tới chuyện Bạch Sa Sa. An Ninh cảm thấy vĩnh viễn thua thiệt Bạch Sa Sa, cho dù sau đó Chúc Nhan giúp Bạch Sa Sa thoát khỏi tai ương nhà tù. “Người một nhà bọn họ hiện tại đều ở Mỹ, không có ai ngồi tù.” Chúc Nhan khẽ vuốt tóc trên trán An Ninh. “Ba của Sa Sa cũng không sao?” Rõ ràng là không ngờ…… Chính vì vậy, An Ninh vẫn cảm thấy mình không có mặt mũi gặp Bạch Sa Sa. “Không có việc gì, anh cũng biết ông ta đi nước ngoài. Thời gian đó tâm tình em không tốt, nên anh không nói chuyện này với em.” Thật ra thì Chúc Nhan thật sự không muốn nói về người phụ nữ Bạch gia trước mặt An Ninh. Anh làm chuyện này, quả thật làm tổn thương cô. Anh không muốn thảo luận cái vấn đề này nữa, lật người đặt An Ninh ở phía dưới, cúi đầu in một nụ hôn nóng rát ẩm ướt. “Chúng ta phải có một đứa nữa, ngốc nghếch giống như tên nhóc ngốc, thật đáng yêu.” Chúc Nhan nói như vậy , đem ý tưởng vào thực tế. “Ừ…… Chậm, chậm một chút……” An Ninh vô lực thừa nhận Chúc Nhan thương yêu giống như cuồng phóng mưa lũ. Ôm An Ninh tắm rửa trở lại, Chúc Nhan mới vừa nhắm mắt lại muốn ngủ. “Chúc Nhan, em muốn trước tiên vẽ tranh hai năm, chờ thêm mấy năm nữa thì có con.” An Ninh hắng giọng dùng giọng đặt biệt khàn khàn nói chuyện. “Ừ, nghe lời em.” Chúc Nhan cũng không kiên trì nữa. An Ninh thích vẽ tranh, anh cũng biết. Trước kia An An luôn dính bên người, căn bản cô không có thời gian vẽ tranh. Nếu như có con nữa, thời gian vẽ tranh của cô phải đẩy đến nhiều năm sau. Chúc Nhan hôn nhẹ mặt và tóc An Ninh, có thể cưng chìu cô hơn thì nên cưng chìu hơn nữa đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.