Lại nói, Chúc Nhan và An Ninh kết hôn cũng nhiều năm như vậy rồi,
ngay cả con trai An An cũng đã sáu tuổi rồi, bọn họ còn chưa có cùng ăn
mừng lễ tình nhân với nhau. Ngược lại hàng năm kỷ niệm ngày kết hôn, hai người cùng đi ra ngoài ăn bữa cơm chúc mừng.
Chúc Nhan này chỉ quan tâm chuyện người trong lòng mình, đối với
những thứ lộn xộn chung quanh có thể nói chính xác là làm như không
thấy. Cho nên anh vẫn cũng không biết trên thế giới này còn có lễ tình
nhân như thế. Ngày đó lúc nói chuyện cùng Lục Sâm xong hôm sau anh len
lén chạy đến thư phòng lên máy vi tính tìm kiếm rất nhiều chuyện về lễ
tình nhân.
Ngày mười bốn tháng hai nhầm đúng mùng sáu tháng giêng âm lịch, bình thường Chúc Nhan đều không đi làm vào Tết Nguyên Tiêu, nhiều nhất thỉnh thoảng qua họp. Trừ phi công ty có chuyện gì quan trọng, anh mới qua.
Buổi sáng Chúc Nhan dậy thật sớm, kiên nhẫn nằm ở trên giường
nghiêng người nhìn khuôn mặt An Ninh ngủ, chỉ chờ sau khi cô tỉnh lại
thì trước tiên hôn cô một cái lãng mạn, sau đó lại đưa cho cô bó hoa
hồng đã đặt ngày hôm qua. Nhưng mà anh chờ đợi chờ đợi, chờ từ ánh bình
minh đến hừng sáng, cũng không thấy An Ninh tỉnh lại. Ngược lại An Ninh
trở mình, trực tiếp đưa cái ót cho anh nhìn. Chúc Nhan không từ bỏ ý
định, lại chuyển An Ninh trở về, tiếp tục chờ.
Thật vất vả mới chờ được hai hàng lông mi của An Ninh rung, sau đó
nhẹ nhàng rên hai tiếng, mắt anh sáng lên, còn chưa kịp phản ứng, An
Ninh lại đột nhiên mở mắt ra ngồi dậy che miệng đi về phía phòng vệ
sinh.
Thời gian này An Ninh nôn nghén kịch liệt, gần như nhận lấy tất cả đau khổ do lúc mang thai An An.
Chúc Nhan đáng thương ngồi ở trên giường lặng hồi lâu mới đuổi theo, vừa vỗ lưng vừa mở nước. Dù sao tỉnh rồi, hai người dứt khoát trong
phòng vệ sinh rửa mặt rồi mới đi ra. Hai người thấy hoa hồng rơi lả tả
trên mặt đất tim đều đập hơi mạnh và loạn nhịp, chỉ thấy thân thể nhỏ
nhắn của An An bò trên mặt đất bày đầy hoa, trong miệng vẫn lẩm bẩm nói: trẻ em sáu bảy, tám chín mười cành hoa…… Cậu nhóc rất tò mò, cũng rất
ham học. An Ninh giống như từ lời nói hằng ngày của con là có thể thấy
trong trường giáo viên dạy con cái gì. Lúc ở nhà nghỉ đông, Từ Thư Nhã
và An Ninh đều dạy cho cậu nhóc viết chữ học thơ. Mà bài thơ đoán chừng
là tối ngày hôm qua Từ Thư Nhã vừa mới đọc cho cậu nhóc nghe .
Chúc Nhan nhìn hoa hồng trên mặt đất bị con lăn qua lăn lại không
còn hình dáng, nhìn lại tủ đầu giường chỉ còn lại có giấy bao, sắc mặt
trắng bệt. Lễ tình nhân lãng mạn được anh tính toán mấy ngày qua cứ như
vậy bị con trai hai người làm xáo trộn, còn một tên ở trong bụng An
Ninh!
“Hoa hồng ở đâu?” An Ninh sau khi nhìn thấy sắc mặt Chúc Nhan thì đã hiểu đại khái.
“Ngày lễ vui vẻ, cưng ơi!” An Ninh nhìn bộ dáng khổ sở này của Chúc
Nhan, không nhịn cười được, hơi nhón lên chân, hôn một cái lên đôi môi
đóng chặt của anh, người này vậy mà cũng hiểu được lãng mạn, thật không
biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
“Ba mẹ, con ở phòng ba mẹ nhặt được một bó hoa to!” Lúc Chúc Nhan
mới vừa tính làm một nụ hôn sâu thì, An An vốn đang nằm trên sàn nhà cầm lấy một bó hoa bị cậu lăn qua lăn lại gần nát giống như tranh công đến
trước mặt bọn họ, hai cha mẹ trẻ tuổi giống như điện giật nhanh chóng
tách ra.
“Con thật sự cho là trên thế giới có chuyện dễ dàng như vậy sao?
Nhặt đồ cũng nhặt được trong phòng ba…..” Chúc Nhan nghiến răng nghiến
lợi. Thời gian trước An An ở trong trường học vô tình nhặt được một hộp
bút màu, học tập theo tấm gương tốt bạn nhỏ An An thật ngoan ngoãn đem
bút màu nộp lên cho giáo viên, cũng chiếm được một hoa hồnh nhỏ đại biểu vinh dự cùng một giấy khen. Từ đó An An đi bộ sẽ không đi quá …, mỗi
trông ngóng có thể nhặt được chút đồ gì đó. Cậu nhặt đồ bao gồm sách của Từ Thư Nhã đặt ở trên bàn phòng khách, bóng bảo vệ sức khoẻ của Chúc
lão gia đặt ở trên xích đu, cái kéo lớn của người làm vườn, khăn lau của bảo mẫu…… Nói tóm lại, đủ loại hết, cái gì cần có đều có.
Chúc Nhan một tay xách An An không rõ tình trạng đến thư phòng, sau
đó không để ý thắc mắc của An Ninh, trực tiếp đóng cửa thư phòng lại. Về phần cha con hai người ở bên trong tiến hành trao đổi như thế nào, An
Ninh không rõ lắm. Nhưng mà từ đó về sau, lúc bước đi mắt An An nhìn
thẳng, bộ ngực nhỏ ưỡn ra rất thẳng, không bao giờ lại nhặt lấy một số
đồ linh tinh nữa.
Sáng sớm lãng mạn bị lộn xộn rồi, cũng không sao, còn buổi tối nữa.
Buổi trưa An Ninh ngủ trưa tỉnh đã bị Chúc Nhan lôi ra cửa. Nhưng mà bọn họ vừa định lên xe, An An ăn mặc giống như quả bóng nhỏ lăn tới.
“Ba mẹ đi đâu? Con cũng muốn con cũng muốn!” Cậu nhóc biết cầu xin
Chúc Nhan thì không được, cho nên chuyển qua tấn công An Ninh, nắm lấy
góc áo của cô chết không buông ra.
Cho nên, bữa ăn tối dưới ánh nến, giữa hai người còn tăng thêm một
bóng đèn nhỏ, bóng đèn nhỏ vẫn không có tự giác. Một lát nói mẹ con muốn ăn cái kia, một lát nói ba con muốn uống cái này!
Bọn họ thành một bàn đặc biệt trong lễ tình nhân ở nhà hàng Pháp,
một nhà ba người rưỡi [trong bụng An Ninh còn nữa người ] cùng trải qua
lễ tình nhân.
“Em thật vui vẻ, rất hài lòng.” Buổi tối thật vất vả dụ dỗ uống chút rượu đỏ, tâm tình hơi cao sau khi An An ngủ, An Ninh bắt đầu trấn an
Chúc Nhan kìm nén cả ngày.
“Em vui vẻ là được rồi.” Chúc Nhan ôm An Ninh vào trong ngực, hít
thật sâu mùi vị trên người cô. Suốt một tuần tính toán lễ tình nhân lãng mạn, cứ như vậy bị phá hư rồi…… Nhưng mà Chúc Nhan ngửi ngửi, lại bắt
đầu phân tâm, tự nhiên bùng cháy lên.
“Ôi chao, đây là vật gì?” An Ninh cố ý dùng chân chà chà vật cứng chỉa vào bụng cô.
“Em đừng động.” Chúc Nhan vây An Ninh ở phía dưới vừa gặm vừa cắn,
một lát sau mê mẩn vùi vào trên người An Ninh không nhúc nhích, nhiệt độ bên ngoài bắt đầu hạ xuống – tập trung, hít sâu, trống rỗng.
“Đứa nhỏ cũng sắp năm tháng rồi, bác sĩ nói mang thai bốn tháng thai nhi đã ổn định là có thể làm……” An Ninh càng nói giọng càng nhẹ, tiếng
hít thở của Chúc Nhan càng nghe càng nặng nề. Sau khi nói xong, tiếng
hít thở nặng nề che mất tiếng nói, tiếng hít thở của hai người hỗn loạn.
Cho dù có bác sĩ cho phép, suy cho cùng trong bụng An Ninh còn có
một sinh mạng nhỏ, động tác Chúc Nhan quả thực dịu dàng đến không thể
dịu dàng hơn nữa. Mãi cho đến cuối cùng, anh mới chịu đựng không nổi bộc phát một cái nho nhỏ, mang hai người cùng lên đỉnh điểm của dục vọng.
“So với một tình nhân tốt, em càng muốn một người yêu tốt. Tình nhân chẳng qua là tình đầu ý hợp, người yêu là có thể cùng gánh chịu tất cả
với đối phương, bao gồm gia đình, con cái, cha mẹ già còn có một số
phiền não nho nhỏ của cuộc sống. Chỉ là lễ tình nhân mà thôi, chúng ta
mỗi ngày đều trải qua lễ người yêu.”
An Ninh từ trong dư âm của cao triều khôi phục như cũ, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi dán lên khuôn mặt cũng ướt đẫm của Chúc Nhan, nhẹ nhàng nói.
“Ừ.” Chúc Nhan chậm rãi quay mặt sang dùng miệng mút vào đôi môi đỏ của An Ninh. Được vợ như thế, chồng còn đòi hỏi gì?