Trường học quyết định đưa học sinh đến
thị trấn cổ phía nam cách Trung Quốc nửa vòng, trong nửa tháng, cũng khó trách Chúc Nhan mất hứng.
“Anh không muốn cho em đi, thì em không đi.” An Ninh che dấu thất vọng ở trong lòng, ngoan ngoãn nghe theo an
bài của Chúc Nhan. An Ninh rất muốn đi ra ngoài một chút, cô hiểu hoàn
cảnh bây giờ mình. Cuối cùng vụ án của Bạch Sa Sa và Bạch Lễ Văn cũng
đã quyết định rồi, Bạch Lễ Văn bị phán xử ở tù chung thân, tước đoạt
quyền lợi chính trị cả đời, tịch thu toàn bộ tài sản; Bạch Sa Sa bị phán xử tù thời hạn hai năm, tước đoạt quyền lợi chính trị hai năm, tịch thu toàn bộ tài sản phi pháp, cũng hoãn lại một năm thi hành, chờ sau khi
cô ấy tốt nghiệp đại học thì lại ngồi tù.
Sau khi An Ninh biết được tin tức này
thì liên tục có mấy cơn ác mộng vào buổi tối, Chúc Nhan không biết làm
sao, cuối cùng đành phải đồng ý cho cô đi vẽ vật thực, thuận tiện giải
sầu.
An Ninh biết chuyện Bạch Sa Sa có
chuyển biến tốt, được hoãn lại trong một năm, do Chúc Nhan có đủ năng
lực để cho chuyện cô ấy lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Nhưng mà,
Chúc Nhan rõ ràng không có loại tính toán này. An Ninh cũng chỉ có thể
để lo lắng ở trong lòng, ngoài mặt làm bộ như không có chuyện gì phát
sinh, ngoan ngoãn nghe theo an bài của Chúc Nhan.
Ăn xong cơm tối Chúc Nhan đến thư phòng xử lý chuyện, An Ninh gọi điện thoại cho trưởng lớp ghi danh muốn đi vẽ vật thực, sau khi tắm rửa xong trở về phòng ngồi ở trên giường suy nghĩ về chuẩn bị dụng cụ vẽ vật thực. Đến lúc Chúc Nhan từ thư phòng đi ra,
An Ninh vẫn còn cau mày đau khổ suy nghĩ, thời gian qua không có đi vẽ
vật thực, sợ bỏ sót thứ gì.
Chúc Nhan ngồi ở bên cạnh An Ninh ôm
lấy bên hông cô, một hớp ngậm vành tai của cô dùng răng cửa từ từ cọ sát nhau, hiển nhiên cô vì động tác của anh mà sắc mặt dần dần biến thành
màu hồng.
Chúc Nhan vói tay vào trong quần áo An
Ninh ở trước ngực cô vuốt ve đè ép lập đi lập lại, từ từ cảm nhận hô hấp của cô ở dưới tay anh dần dần dồn dập mới hôn, cô vì động tình mà khẽ
mở môi đỏ mọng.
Vừa hôn vừa cỡi xuống quần áo trên
người hai người, Chúc Nhan ngồi ở bên giường cũng không nằm xuống, mà là ôm An Ninh tách hai chân của cô ra để cho cô ngồi ở trên đùi của anh.
Anh cũng không vội tiến vào, mà là anh dùng lửa nóng dâng trào từ từ cọ
sát thân thể An Ninh, ngoài miệng cũng không dừng lại, triền miên mà hôn hít cô.
Chuyện đã quá quen rồi An Ninh bị Chúc
Nhan mập mờ hành hạ như vậy khiến toàn thân vô lực, thở gấp liên tục,
thân thể không tự chủ được mà vặn vẹo nghênh hợp với động tác rất nhỏ
của Chúc Nhan. Hai người giả rồng giả phượng chơi đùa một lát, cuối cùng Chúc Nhan mới nhịn không được mà hung hăng đụng về phía trước, xỏ xuyên qua An Ninh, khiến cho cô nhịn không được mà lên tiếng rên rỉ.
Chúc Nhan để hai tay An Ninh vắt ở trên cổ của cô, sau đó anh nắm eo mảnh mai của An Ninh, trên dưới lắc thân
thể của cô, do đó hai người kết hợp sâu hơn và kịch liệt. Toàn thân An
Ninh vô lực mềm nhũn mà gục ở trên người Chúc Nhan, theo động tác di
chuyển lên xuống của anh, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ làm
cho người ta muốn nổi điên.
Trong lòng Chúc Nhan khẽ động, vẫn tư
thế hai người kết hợp đặt An Ninh lên trên giường, để cho hai chân cô
vắt ngang hông anh, anh đứng trên mặt đất mãnh liệt đụng. An Ninh bị
động tác đụng của Chúc Nhan kịch liệt như vậy mà há mồm ra nhưng không
phát ra tiếng nào. Chúc Nhan cúi người xuống dán thật chặc vào An Ninh,
lại hôn môi hôn thân thể ướt đẫm mồ hôi và run rẩy của cô.
Lúc An Ninh co giật tới đỉnh, Chúc Nhan hung hăng đụng mấy cái sau cũng cao triều. Hai người ướt đẫm ôm nhau
thất thần một lát, Chúc Nhan mới đứng dậy ôm An Ninh vào phòng tắm tắm
rửa.
Ngày hôm sau khi Chúc Nhan ra cửa thì
An Ninh cũng cùng đi xuống đi mua dụng cụ vẽ vật thực với Tiểu Lý và
Tương Sinh. Trước lúc trở về Tương Sinh dựa theo dặn dò của Chúc Nhan
gọi điện thoại cho lớp trưởng hỏi thăm ngày mai mọi người ngồi tàu số
mấy, sau đó lái xe đến trạm xe lửa xếp hàng mua bốn vé xe toa nằm mềm,
đoàn người mới về nhà.
Tiểu Lý lên mạng kiểm tra thời tiết bên đó sau giúp An Ninh thu xếp hành lý. Xe lửa khởi hành buổi tối ngày hôm sau, An Ninh quyết định trước khi đi gói sủi cảo cho Chúc Nhan, xem như là báo đáp với anh.
Dĩ nhiên, nếu như An Ninh biết sau khi
đi vẽ vật thực sẽ có chuyện phát sinh, lại xuất hiện ảnh hưởng gì đó với cô, tuyệt đối cô sẽ không giống như bây giờ tâm tình thoải mái chuẩn bị ra cửa .
Buổi tối Chúc Nhan làm rất hung, từ
buổi tối làm đến rạng sáng, lần cuối cùng là ở trong bồn tắm. An Ninh
khóc đạt tới đỉnh sau đó vùi vào trong ngực Chúc Nhan không ngừng run
rẩy.
“Em muốn chết……” An Ninh híp mắt nỉ non vô ý thức.
Chúc Nhan khẽ cười, ôm An Ninh tùy tiện tắm rửa thân thể một chút lại lấy khăn tắm lau khô cho hai người, mới
trở lại trên giường, để An Ninh thoải mái mà ngủ.
An Ninh tỉnh lại đã là giữa trưa ngày
hôm sau. Chúc Nhan tính đưa An Ninh ra xe lửa, ban ngày cũng không có ra cửa. Không ngờ trước khi bọn họ thu xếp xong đồ chuẩn bị đi trạm xe
lửa, thì nhà chính đã gọi điện thoại tới, nói là Chúc lão gia bị bệnh.
Chúc Nhan không có chút do dự, hôn cái trán An Ninh rồi dặn dò tài xế
lái xe đến nhà chính. An Ninh đi theo Tương Sinh Tiểu Lý ngồi một chiếc
xe khác đến trạm xe lửa.
Đến trạm khởi hành của thành phố A, bọn họ lên xe sớm hơn nửa canh giờ. Sau khi lên xe An Ninh gọi điện thoại
cho Chúc Nhan, hỏi thăm một chút tình hình thân thể của Chúc lão gia.
“Chẳng qua là cảm mạo rồi nóng lên,
nhưng mà do năm nay lớn tuổi, không chịu nổi đi qua đi lại.” Chúc Nhan
nhìn sắc mặt tiều tụy của Chúc lão gia trên giường, trong lòng hơi có
chút khổ sở. Năm đó chính là nhân vật oai phong một cõi, đến tuổi già
rồi vậy mà lại yếu ớt giống như người bình thường, chỉ là cảm mạo nho
nhỏ, cũng khiến cho ông nằm trên giường không dậy nổi.
“Một nhân vật như ông vậy, nhất định sẽ chiến thắng bệnh cảm mạo. Anh cũng phải chú ý thân thể, ăn nhiều rau
dưa uống nhiều nước trái cây một chút, đừng để nóng người nữa.” An Ninh
cảm thấy người như Chúc Nhan vậy, trên mặt đột nhiên nổi lên một viên
đậu đậu, khiến cho người ta có loại cảm giác đặc biệt không hài hòa.
Cúp điện thoại, An Ninh đột nhiên cảm thấy có phần mờ mịt. Cô đây là tại sao vậy? Rõ ràng không phải là diễn trò sao?
Buổi tối ngày hôm trước thể lực tiêu
hao, An Ninh phải đi đến phòng rửa mặt chỗ nối tiếp buồng xe lửa để rửa
mặt đánh răng chuẩn bị trở về đi ngủ. Cũng không nghĩ rửa mặt xong sau
ngẩng đầu ở trong gương thấy một khuôn mặt cười như không cười, hơi
quen, chắc là bạn cùng lớp, Nhâm Vũ Văn.