Cố Vân Sương tất nhiên là đáp ứng, Ninh Tử Hàn ngẩng đầu nhìn sườn mặt Cố Vân Sương, bao lâu rồi chưa được cùng y ăn cơm, hình như là nửa tháng, nhưng lại có cảm giác như đã trải qua một năm. Đã nhiều ngày như vậy, người này rõ ràng ở ngay trước mắt mình, nhưng mà lại là một loại xa cách không thể tồn tại. Những lời nói lạnh nhạt tới hận thù kia, đến bây giờ Ninh tử Hàn nghĩ lại vẫn thấy rùng mình.
Thấy Ninh Tử Hàn nhìn chằm chằm mình, Cố Vân Sương bèn kỳ quái hỏi,“Sao không ăn cơm, nhìn chằm chằm ta làm gì?”
Ninh Tử Hàn cười cười, cũng không đem tâm tư của mình nói cho Cố Vân Sương, hắn biết, Cố Vân Sương vốn rất áy náy bất an trong chuyện này, nếu nói cho y biết ý nghĩ này, trong lòng Cố Vân Sương chỉ sợ sẽ càng không dễ chịu, chi bằng không nói thì tốt hơn.
“Nhìn chằm chằm ngươi, là vì, ngắm sắc đẹp có thể thay cơm a.”
Cố Vân Sương cắn cắn môi dưới, hơi hơi nheo mắt, buông chiếc đũa trong tay,xới cho Ninh Tử Hàn thêm một chén cơm,“Ta ăn no rồi, còn lại toàn bộ đều giao cho ngươi, ta nghĩ, ngươi nhất định không muốn cô phụ tấm chân tình của ta đâu nhỉ.”
Ninh Tử Hàn nhíu chặt mày, đáng thương hề hề nhìn Cố Vân Sương, hoàng hậu nhà mình lúc nào lại trở nên nhỏ mọn như vậy, chẳng lẽ thất tâm cổ này thật đúng là không giải được sao?
Hoàng hậu thực sinh khí, hoàng đế thực ưu thương.
Cố Vân Sương cũng thấy Ninh Tử Hàn kia đang mang một bộ dạng không tình nguyện kia, trong lòng tuy rằng thấy buồn cười, nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện ra, vẫn trưng ra biểu tình cười như không cười y như cũ.
Ninh Tử Hàn thấy Cố Vân Sương bất vi sở động, đành phải cầm lấy chiếc đũa trong tay, một lần nữa quyết liệt hướng về phía đồ ăn, một bữa cơm ăn gần một canh giờ, Ninh Tử Hàn cảm giác chính mình tuy đã sống cả hai đời, nhưng cũng chưa từng ăn no tới vậy.
Đợi đến khi cung nhân đem bát đũa đi, Ninh Tử Hàn mới khoát tay bảo An Hỉ cũng lui xuống.
Cố Vân Sương thấy thế, liền biết người này lại có mấy suy nghĩ không đứng đắn rồi, liền cũng nói,“Hoàng Thượng trên người có thương tích, ta cũng không quấy rầy Hoàng Thượng nghỉ ngơi nữa, ta đi trước cáo lui.”
Ninh Tử Hàn nghe xong cũng không cần nhiều lời, trực tiếp dùng cánh tay phải không bị thương đem người kéo lên giường, trong ánh mắt hiện lên quang mang,“Thật vất vả chờ tới bây giờ, ta sao có thể thả ngươi đi dễ dàng như vậy, ta đây cũng không mệt lắm đâu.”
Cố Vân Sương cũng thuận thế nằm ở trên giường,“Ngươi là muốn ta ở cùng ngươi sao”
Ninh Tử Hàn gật gật đầu,“Tất nhiên.”
Cố Vân Sương cười cười,“Ở lại cùng ngươi thì có thể, bất quá ngươi phải đáp ứng ta một yêu cầu.”
“ Yêu cầu gì?”
Cố Vân Sương nói từng chữ: “Không cho động thủ động cước với ta”
Ninh Tử Hàn liếm môi,“Này chỉ sợ không phải do ngươi quyết định.”
“Phải không?”
“Đương nhiên.”
Ninh Tử Hàn vừa muốn tiến hành bước tiếp theo, mặc kệ vết thương, thì đột nhiên thấy Cố Vân Sương nhướn mày, tay sờ vùng bụng, giống như có chút không thoải mái, trong ánh mắt tựa hồ có chút hoang mang.
Ninh Tử Hàn vừa thấy y như vậy, trong lòng liền khẩn trương,“Làm sao? Có chỗ nào khó chịu à?”
Cố Vân Sương tựa tiếu phi tiếu nhìn vùng bụng của mình, lại ngẩng đầu nhìn Ninh Tử Hàn đang đầy mặt sốt ruột, trên mặt y đột nhiên có chút xấu hổ, cắn cắn môi dưới, Cố Vân Sương kéo Ninh Tử Hàn nhẹ tay đặt lên vùng bụng đã có chút nhô ra rõ rệt của y.
Ninh Tử Hàn không rõ cho lắm, vừa muốn hỏi một chút Cố Vân Sương làm sao, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đột nhiên có cái gì đó đụng vào lòng bàn tay hắn, động tác nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Ninh Tử Hàn kinh ngạc mở to hai mắt.
Cố Vân Sương hơi hơi quay mặt qua, thoạt nhìn có chút ngượng ngùng, bán tay ấm áp của Ninh Tử Hàn còn đang đặt lên bụng Cố Vân Sương, sau giây phút kinh ngạc, chính là cảm giác đại kinh hỉ, Ninh Tử Hàn giương miệng, run rẩy nói không nên lời, thoáng ổn định lại tâm tình vui sướng, sau đó mới mở miệng nói,“Nó động, nó thật sự đã động!”
Cố Vân Sương gật gật đầu,“Đã năm tháng rồi, đương nhiên nó sẽ động.”
Ninh Tử Hàn thật cẩn thận hỏi,“Đây là lần đầu tiên nó động sao”
Cố Vân Sương nói,“có lẽ vậy. Trước đây ta không có cảm giác.”
Ninh Tử Hàn bĩu môi,“Gì mà có lẽ a, nhi tử của chúng ta khi nào sẽ động mà ngươi làm mẫu thân lại không rõ sao.”
Cố Vân Sương vô tội xòe tay,”Trước đây ta trúng thất tâm cổ, ngươi cũng không phải không biết, ta quả thật không để tâm tới nó được.”
Ninh Tử Hàn gật gật đầu,“Cũng đúng, vậy lần tiếp theo nhất định phải chú ý.”
Cố Vân Sương ngẩng đầu,“Còn có lần sau?”
Ninh Tử Hàn tà tà cười,“Chẳng lẽ hoàng hậu của ta cho là ta chỉ cần một hài tử sao”
Nói xong Ninh Tử Hàn lại nằm sấp đến bên tai Cố Vân Sương, hướng tới vành tai y thổi khí,“Ta muốn một đoàn hài tử, mỗi ngày vây quanh hai chúng ta gọi phụ hoàng, phụ hậu.”
Quả nhiên, Ninh Tử Hàn nhìn thấy hoàng hậu nhà mình đỏ mặt, hắn cúi đầu nhìn miếng vải thưa quấn quanh vết thương, lại ngẩng đầu buồn rầu nhìn Cố Vân Sương lộ ra bụng và mi nhãn tinh xảo của y.
Chỉ có thể nhìn mà không thể ăn thật là một chuyện khiến người ta thực ưu thương, vậy hôn một chút chắc không có vấn đề gì đi.
Cố Vân Sương nhìn sắc mặt Ninh Tử Hàn thay đổi mấy lần, trong lòng đột nhiên có chút dự cảm không tốt lắm, y liền vội vàng lui về phía sau, Ninh Tử Hàn nhìn Cố Vân Sương lui ra khỏi phạm vi vòng tay cả hắn, oán niệm nói một câu,“Vân Sương, ta không muốn làm gì khác, ta chỉ là muốn hôn ngươi một chút thôi.”
Cố Vân Sương tinh tế cười,“Ai biết ngươi có chỉ là hôn một chút đơn giản như vậy hay không.”
Ninh Tử Hàn nhấp mân môi dưới, được rồi, hắn đích xác không chỉ là hôn một chút đơn giản như vậy, không thể chân thực làm một trận, vậy lấy tay hỗ trợ một chút chắc cũng có thể đi.
Rõ ràng là Cố Vân Sương cũng không định cho hắn cơ hội này. Ninh Tử Hàn đành phải nằm xuống, hướng về phía Cố Vân Sương vẫy vẫy tay,“Ta cái gì cũng không làm, ngươi dù sao cũng phải ngủ đi, ngươi xem dưới mắt ngươi kìa, đều có chút tái xanh.”
Lần này Cố Vân Sương ngược lại không có cự tuyệt, ngoan ngoãn nằm ở cạnh giường, Ninh Tử Hàn nhìn khoảng cách giữa hắn và Vân Sương cỡ chừng cả thước, lại một lần nữa nhíu nhíu mày,“Ngươi không thể lại gần đây thêm một chút sao?”
Cố Vân Sương nâng nâng mí mắt,“Ta rất khó cam đoan ngươi sẽ không hóa thân sài lang hổ báo.”
Cố Vân Sương vừa dứt lời, Ninh Tử Hàn đột nhiên khẽ than một tiếng, Cố Vân Sương vội vàng hỏi,“Miệng vết thương đau không”
Ninh Tử Hàn cắn môi, cúi đầu không lên tiếng, Cố Vân Sương lập tức đứng dậy xem xét thương thế cho hắn, không nghĩ tới ngay sau đó liền ngã vào một cái ôm ấm áp.
“Ngươi tính kế ta”
“Không tính kế ngươi thì sao có thể ôm được mỹ nhân về?”
Cố Vân Sương bất đắc dĩ nhìn nhìn người trước mắt cười đến xuân phong đắc ý, lẳng lặng nằm ở trong lòng hắn,“Thế này là ngươi có thể yên lặng ngủ được rồi chứ”
Ninh Tử Hàn khoái trá cười cười,“Đương nhiên.”
Đối với Ninh Tử Hàn mà nói, có ái nhân trong ngực, tất nhiên là một đêm an ngủ. Đối với Cố Vân Sương mà nói, tuy rằng trong lòng vẫn còn suy nghĩ về việc của Dĩnh Tần, nhưng chung quy cũng đã hai ngày chưa được ngủ ngon giấc, lại là đang có thai, cho nên y cũng không lâu liền thiếp đi.
Đợi đến khi hai người tỉnh lại, thì đã là ngày hôm sau khi mặt trời đã lên cao.
Ninh Tử Hàn thân thể không có tốt, Cố Vân Sương tự nhiên sẽ không cho hắn xuống giường. Ninh Tử Hàn cũng không lay chuyển được y, đành phải nghe lời y ở trên giường nghỉ ngơi, thế nhưng việc triều chính thay đổi trong nháy mắt, một ngày không xử lý sẽ xuất hiện sơ hở, nên Ninh Tử Hàn liền đem tấu chương chuyển đến trên giường để phê.
Cố Vân Sương không quấy rầy hắn, hậu cung không được tham gia vào chính sự, nguyên tắc cơ bản này y đương nhiên biết, vừa lúc hai người đều đói bụng, Cố Vân Sương liền đứng dậy chuẩn bị nấu cơm.
Mới ra khỏi Dưỡng Tâm điện, Tiểu Đông Tử liền đến báo nói Tô Hoàn đã chờ tại Vị Ương cung được một lúc lâu rồi.
Cố Vân Sương vừa nghe, liền biết là chuyện gì, vốn định chờ khi Tô Hoàn thí nghiệm có kết quả, nếu cành hoa “Ức vãng tích” cũng có tác dụng, như vậy thì vết thương của Ninh Tử Hàn hẳn là cũng sẽ khỏi hẳn, nghĩ đến đây, Cố Vân Sương bước nhanh hơn về Vị Ương Cung.
Quả nhiên, Tô Hoàn mang đến một tin tốt, hôm qua sau khi trở về Thái Y viện, hắn lại cẩn thận đọc lại miêu tả về “Ức vãng tích”, trong sách ghi lại, rằng cành hoa của ức vãng tích cũng có thể trị liệu ngoại thương, chỉ cần đem cành hoa mài thành bột, sau đó đem đắp vào vết thương, miệng vết thương liền rất nhanh sẽ khép lại.
Để cho chắc ăn hơn, Tô Hoàn đã tự rạch một đường trên cánh tay của chính mình, sau đó lại đem bột cành hoa ức vãn tích này rắc lên, rất nhanh miệng vết thương cũng đã biến mất không thấy.
Cố Vân Sương bảo Tô Hoàn đem tay áo xắn lên, đúng như lời Tô Hoàn nói, trên cánh tay của Tô Hoàn chỉ còn lại một vết mờ mờ, không nhìn kỹ thật sự là nhìn không ra.
Tô Hoàn nói cho Cố Vân Sương, hắn đã đem số cành còn lại mài thành bột, hiện tại đã có thể trị liệu cho Hoàng Thượng
Cố Vân Sương gật gật đầu, chữa bệnh đương nhiên là càng nhanh càng tốt.
Không đi chuẩn bị đồ ăn nữa, Cố Vân Sương trực tiếp sai Tiểu Đông Tử đi Ngự Thiện phòng nói cho ngự trù biết hôm nay phải làm món gì, sau đó chính mình cùng với Tô Hoàn tới Dưỡng Tâm điện.
Ninh Tử Hàn đang phê tấu chương, nghe động tĩnh liền biết Cố Vân Sương đã trở lại, hắn liền buông tấu chương trong tay ra, xoa xoa đôi mắt có chút mỏi, Ninh Tử Hàn ngẩng đầu nhìn Cố Vân Sương cười cười. Cố Vân Sương thì bước nhanh hướng về phía trước, “Tô Hoàn tìm thấy một biện pháp chữa vết thương rất tốt, ta hiện tại liền kêu hắn vào trị thương cho ngươi.”
Ninh Tử Hàn vui vẻ đồng ý, hắn càng nhanh chóng hồi phục, cảm giác tội lỗi trong lòng Cố Vân Sương sẽ càng ít, như vậy đối với y và hài tử đều tốt.
Miếng băng vải thưa này, đương nhiên là do Cố Vân Sương tự tay băng cho, từng chút từng chút một mở ra, miệng vết thương của Ninh Tử Hàn vẫn khiến người ta run rẩy, Cố Vân Sương lại một lần nữa nhíu mi.
“Tô Hoàn, đem dược cho ta.”
Tô Hoàn từ trong tay áo lấy dược ra giao cho Cố Vân Sương, Cố Vân Sương liền cẩn thận đem dược rắc lên miệng vết thương của Ninh Tử Hàn.
Miệng vết thương vốn đã thối rữa, cành hoa “Ức vãng tích” lại bị xay thành bột, rắc lên miệng vết thương có chút xót, khiến người ta chịu không nổi.
Loại cảm giác này thậm chí còn khó chịu hơn khi bị thương, Ninh Tử Hàn đau tới nhíu mày, Cố Vân Sương nhìn thấy vậy cũng rất đau lòng, thế nhưng vì miệng vết thương có thể sớm ngày khôi phục, y đành phải quyết tâm tiếp tục rắc dược.
Đợi cho đến khi đã đem dược tán đều ra thì đã qua thời gian một nén hương, sau khi băng kĩ lại miệng vết thương, ba người liền hồi hộp đợi hiệu dụng thần kì của loài hoa này.