(*) Ý chỉ người cùng kiếm đều đẹp, câu nói ý toát lên vẻ đẹp của người quân tử.
Sau khi hạ triều, Ninh Tử Hàn mới phát hiện ra là đã có tuyết rơi. Đi Kiến Ninh cung thỉnh an Thái Hậu, Thái Hậu vẫn thực ôn hòa cười nói với Ninh Tử Hàn,“Năm nay tuyết đến muộn a.”
Ninh Tử Hàn nghe xong cười nói,“Đúng là đến muộn thật, có điều cũng không ngạc nhiên cho lắm, mấy năm trước, đến tháng ba mà vẫn còn tuyết rơi đấy thôi.”
“Nói đến tuyết, ta lại nghĩ đến Tiên đế, Tiên đế thích tuyết nhất. Trước giờ luôn nói là muốn đi phương bắc xem tuyết, nghe nói tuyết ở phương Bắc nhiều lắm, tuyết trắng xóa mờ ảo, cũng coi như một kì cảnh. Chỉ là quốc sự bận rộn, Tiên đế cũng không đi được.”
Ninh Tử Hàn biết mẫu hậu và phụ hoàng thật tâm yêu nhau, phụ hoàng mất, từ đó mẫu hậu luôn tức cảnh sinh tình. Khẽ thở dài một cái, Ninh Tử Hàn nhân tiện nói luôn,“Mẫu hậu cùng phụ hoàng phu thê tình thâm, phụ hoàng dưới suối vàng có biết, chắc chắn cũng không muốn mẫu hậu thương tâm nhiều như vậy, mẫu hậu vẫn nên chú ý đến sức khỏe một chút thì hơn.”
Thái Hậu khe khẽ thở dài nói,“Ai, mẫu hậu già rồi, sau khi phụ hoàng của ngươi mất, mẫu hậu bắt đầu có cảm giác thân thể không được như trước nữa. Mẫu hậu không có nguyện vọng nào khác, chỉ hi vọng ngươi cùng hoàng hậu có thể mau chóng có hài tử, để mẫu hậu có thể được hưởng niềm vui gia đình, để mẫu hậu có làm sao thì cũng không cảm thấy tiếc nuối.”
Ninh Tử Hàn nghe vậy liền vôi vàng đáp,“Mẫu hậu thân thể khoẻ mạnh, sau này nhất định có thể thấy con của ta và Vân Sương lớn lên. Mẫu hậu yên tâm đi.”
“Sức khỏe của mẫu hậu ra sao mẫu hậu tự biết, hoàng hậu là một đứa trẻ ngoan, ngươi hãy cố gắng đối xử với y cho thât tốt.”
Ninh Tử Hàn biết, mẫu hậu sợ mình sẽ lại xa lánh Cố Vân Sương “Mẫu hậu yên tâm, hoàng hậu là người trong lòng của nhi thần, nhi thần sẽ luôn đối xử tốt với y.”
“Vậy là tốt rồi, trong hậu cung, có thể có một người như Hoàng Hậu thật không dễ dàng gì đâu. Trò chuyện nãy giờ, mẫu hậu có chút mệt mỏi, ngươi chính sự bận rộn, liền về đi thôi.”
Ninh Tử Hàn xin phép cáo lui rồi quay trở lại Ngự thư phòng. Phê vài tấu chương, trong lòng thật sự nhớ đến Cố Vân Sương. Vừa vặn An Hỉ tiến vào nói cho Ninh Tử Hàn biết rằng bốn vj nương nương vừa đến thỉnh an Hoàng Hậu Nương Nương, Ninh Tử Hàn nghe xong nhíu nhíu mày, nói với An Hỉ,“Bãi giá Vị Ương cung.”
Thời điểm đến ngoài điện Vị Ương cung, Ninh Tử Hàn bảo ngươi hầu đứng ở ngoài điện, chỉ dẫn theo An Hỉ đi vào. Vốn định cho Cố Vân Sương một kinh hỉ, cho nên Ninh Tử Hàn nói An Hỉ không cần thông báo. Nhưng ngoài ý muốn chính là, trong nội điện không có Cố Vân Sương. Chỉ có một tiểu thái giám đang trực ngủ gà ngủ gật trong cung, An Hỉ tiến lên gọi hắn tỉnh dậy, quát lớn nói:“Không có mắt à, không phát hiện Hoàng Thượng tới hay sao?”
Thái giám vừa nhìn thấy Ninh Tử Hàn, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Ninh Tử Hàn ngược lại lại không nói gì cả, chỉ hỏi Hoàng Hậu đi đâu?
Tiểu thái giám vội đáp,“Hoàng Hậu nương nương đi luyện kiếm ở phía sau rồi ạ.”
Ninh Tử Hàn tâm vừa động, lập tức đi về phía sau điện, lại nói với An Hỉ,“Đem người hầu vừa mới nói kia đổi người khác đi, trực ở nội điện của Hoàng Hậu mà cũng có thể ngủ, quả nhiên là không đem trẫm cùng Hoàng Hậu để vào mắt.”
An Hỉ nghe xong, biết Hoàng Thượng tức giận rồi, vội đáp,“Hoàng Thượng bớt giận, nô tài lập tức đuổi hắn đi.”
“Ừ, làm nhanh lên, còn có, về sau người hầu hạ của Vị Ương cung đều phải là người do ngươi chọn, nếu lại có gì sai sót, trẫm sẽ chỉ hỏi tội của ngươi.”
Xuyên qua hành lang sau điện, Ninh Tử Hàn liền thấy ngay Cố Vân Sương, lúc này Cố Vân Sương một thân bạch y, đường kiếm trong tay Vân Sương nhẹ nhàng vun vút. Bóng kiếm cùng bạch y tung bay, trong một khung cảnh đầy tuyết rơi như vậy, thật làm cho người khác nhìn đến hoa mắt không ngừng. An Hỉ vừa muốn thông báo, liền bị Ninh Tử Hàn ngăn cản,“Đừng thông báo vội, sai người đi lấy tiêu Hàn Ngọc, đúng rồi, lấy thêm một bình Trúc Diệp Thanh nữa.”
Trúc Diệp Thanh là rượu mà Cố Vân Sương yêu nhất, không nồng đậm giống các loại rượu khác, mà là có một hương vị rượu buốt giá, rất hợp với tính cách của Cố Vân Sương.
Mỗi lần luyện kiếm không vướng tạp niệm như vậy, Cố Vân Sương luôn có một loại cảm giác trời đất chỉ còn mình ta, thêm vào đó tuyết còn rơi nhiều như vậy, lại càng không giống chốn nhân gian hồng trần.
Đúng lúc này, một tiếng tiêu du dương vang lên, Cố Vân Sương nhìn chăm chú, Ninh Tử Hàn từ sau cây cột ở hành lang đi tới, Cố Vân Sương thấy An Hỉ vẫn chưa thông báo gì, liền biết là Ninh Tử Hàn không muốn gián đoạn mình, nên cũng không hành lễ, tiếp tục cùng tiếng nhạc du dương mà múa kiếm.
Thời điểm Tiểu Đông Tử đi lấy áo khoác lông cừu cho Cố Vân Sương về, liền nhìn thấy khung cảnh như một bức họa. Cẩm y phiêu diêu, bạch y tung bay, một tiêu một kiếm, tiêu kiếm cùng kết hợp. Tiểu Đông Tử không khỏi chậc lưỡi, rất xứng, thật sự là rất xứng. Người như vậy, cũng chỉ có bọn họ mới xứng đôi với nhau.
Sau khi khúc nhạc này chấm dứt, Cố Vân Sương thu kiếm, vừa muốn hành lễ, liền bị Ninh Tử Hàn kéo đứng lên:“Về sau nếu không có người ngoài thì cũng đừng hành lễ nữa.”
“Vi thần tuân chỉ.”
“Còn có, giữa ngươi với ta cũng đừng dùng mấy xưng hô như trẫm, vi thần này nọ nữa, như thế cảm thấy rất xa cách.”
Sau khi nói xong, Ninh Tử Hàn lấy kiếm trong tay Cố Vân Sương, sử dụng lực cổ tay, trên mặt đất đầy tuyết liền hiện ra nét chữ mạnh mẽ hữu lực của Ninh Tử Hàn.
“Tuyết thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.” (*), Cố Vân Sương thì thào đọc, trên mặt hiện ra đỏ ửng.
(*) Tuyết thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: Nguyên tác là 雪上人如玉,公子世无双. Nghĩa là: Người trên nền tuyết đẹp như hoa như ngọc, thế gian này không có người thứ hai.
Sau khi trùng sinh, Ninh Tử Hàn phát hiện Cố Vân Sương cũng không phải lãnh tính lạnh lùng như kiếp trước, mà ngược lại, người này kỳ thật rất hay xấu hổ. Cho nên Ninh Tử Hàn rất thích trêu trọc y, nhưng mười chữ này, thật sự xuất phát từ đáy lòng Ninh Tử Hàn, không có người thứ hai như vậy, kiếm cũng không có cái thứ hai.
Ninh Tử Hàn phủi phủi tuyết rơi trên vai Cố Vân Sương, tiếp nhận áo khoác trong tay Tiểu Đông Tử rồi khoác lên cho Vân Sương, lại lôi kéo y ngồi cạnh lò sưởi mà An Hỉ chuẩn bị từ trước, trên bếp lò còn đang hâm nóng Trúc Diệp Thanh.
Cố Vân Sương lấy bầu rượu qua, rót cho mình cùng Ninh Tử Hàn mỗi người một ly, tinh tế cười nói với Ninh Tử Hàn,“Lục nghị tân phôi tửu, hồng nê tiểu hoả lô. Vãn lai thiên dục tuyết, năng ẩm nhất bôi vô?” (*)
(*)Lục nghị tân phôi tửu, hồng nê tiểu hoả lô. Vãn lai thiên dục tuyết, năng ẩm nhất bôi vô?: Nguyên tác là 绿蚁新醅酒,红泥小火炉. 晚来天欲雪,能饮一杯无 là bài thơ Vấn Lưu Thập Cửu của nhà thơ Bạch Cư Dị, tạm dịch là:
Rượu lục nghị mới chế cất
Cái lò nhỏ làm bằng gạch đỏ
Tối tới nơi trời muốn xuống tuyết
Uống một ly rượu chăng?
Thấy Cố Vân Sương mỉm cười như vậy, Ninh Tử Hàn có cảm giác trong lòng vừa động, mỗi lần y cười như vậy, chính mình thật sự không chống đỡ được. Ninh Tử Hàn không rõ, người này kiếp trước và kiếp này như thế nào lại thay đổi lớn như vậy. Nghĩ nghĩ, cũng bình thường đi, tóm lại là tại kiếp trước mình quan tâm đến y quá ít mà thôi.
Thấy Ninh Tử Hàn sững sờ, Cố Vân Sương vươn tay chuẩn bị khua khua trước mặt hắn, tay vừa đưa ra một nửa, Cố Vân Sương liền ý thức được cử chỉ này hình như có chút thất lễ. Vừa muốn rút tay về thì Ninh Tử Hàn lại cầm lấy tay y, cũng nhẹ nhàng đặt ở hai má của hắn, nhẹ giọng nói:“Vân Sương, ta thật sự thích loại cảm giác này, thật giống như chúng ta chỉ là một đôi phu thê của một gia đình bình thường, mỗi ngày đều bình lặng trôi qua như vậy, cho đến khi chúng ta bạc đầu.”
Nghe được lời này, Cố Vân Sương cười càng thêm rạng rỡ, kéo tay Ninh Tử Hàn, Cố Vân Sương cầm lấy kiếm ở bên cạnh mình lên, tại chỗ Ninh Tử Hàn vừa viết mà hạ xuống một câu. Chữ của Cố Vân Sương cũng vô cùng đẹp, bất đồng với Ninh Tử Hàn cứng cáp, chữ của y ẩn chứa một loại khí chất thanh tú, giống như chính con người y vậy.
Ninh Tử Hàn nghiêm túc nhìn Cố Vân Sương viết mà nói:“Bạch y giai nhân cẩm y hữu, triều tắc đồng ca mộ đồng rượu.” (*)
(*) Bạch y giai nhân cẩm y hữu, triều tắc đồng ca mộ đồng rượu: Nôm na là giai nhân áo trắng có áo gấm bầu bạn, cùng nhau trải qua một đời, đến chết cũng cùng nhau.
Nếu nghĩ sâu xa, đây nhất định chính là hy vọng về cuộc sống của Cố Vân Sương. Kỳ thật chính mình lúc đó chẳng phải cũng nghĩ như vậy sao. Công danh lợi lộc gì đó là của kiếp trước theo đuổi, còn kiếp này, hắn chỉ thầm nghĩ cùng người trước mắt nương tựa lẫn nhau cho đến cuối đời.
Ninh Tử Hàn quay đầu hôn hôn trán Cố Vân Sương, nói “Tin tưởng ta, chúng ta nhất định sẽ trải qua cuộc sống như vậy.”
Cố Vân Sương lại cười,“Ta tin tưởng Hoàng Thượng.”
Ninh Tử Hàn ghé lại gần sát lỗ tai Cố Vân Sương, nhẹ nhàng nói “Có biết hay không, mỗi lần ngươi cười như vậy, ta đều muốn đem ngươi làm ngay tại chỗ.”
Không ngoài dự đoán, Ninh Tử Hàn lại thấy lỗ tai Cố Vân Sương đỏ lên.