Lãnh Tuyệt Nữ Phụ Tái Khởi

Chương 3: Chương 3: Đi Học [ I ] Sóng Gió Trước Cổng Trường.




-” Tuyết nhi,thân thể con thế nào rồi?” Mẹ Hắc ân cần hỏi.

-” Vâng,không sao!” Cô mỉm cười.

Ông Hắc trầm giọng nói-” Thế thì tốt,ngày mai con hãy đến trường!”

Mẹ Hắc cau mày-” Cái ông này! Con nó...”

-” Vâng!” Hắc Liên Tuyết nhỏ nhẹ giải thích-” Con muốn tiếp thu nhiều kiến thức hơn về tài chính,hôm qua bố đã nói con sẽ nhậm chức tổng giám đốc Hắc thị !”

Mẹ Hắc trầm tư...Song ,cô cười trừ-” Mẹ yên tâm,chỉ thử sức mình một chút,nếu doanh thu trong ba tháng không đạt mức cao nhất,con tự biết đưa đơn xin nghỉ!”

-” Được rồi,con lên phòng trước đi!” Ba Hắc nói-” Nhớ chú ý đến sức khoẻ!”

Cô cảm thấy có một cỗ ấm áp dân lên trong lòng...Vì sao ư...Vương Linh...đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ được bảo dưỡng dưới cái mái hiên chẳng mấy lành mạnh.

Bị người ta chà đạp,sỉ nhục ,một con cờ ngu ngốc bị lợi dụng đến đáng thương. Cậu mợ chẳng khác gì những con ác quỷ,đánh đập đứa trẻ đó đến thoi thóp. Rồi một ngày, họ cũng phải đi tù,đứa bé kia lại tiếp tục số phận cô đơn giữa dòng người lạc lõng.

Sau đó cô được nhận nuôi năm 16 tuổi. Họ đối xử với cô rất tốt,cứ nghĩ thế sống hết ngày tháng êm đềm còn lại của cuộc đời.

Nhưng cái kết chưa dừng tại đó,cô bé vô tình nghe được cuộc hội thoại giữa hai người đàn ông,khi ấy cô mới biết,họ là những người giết cha mẹ mình ,và...con mồi tiếp theo ,không ai khác là cô ..trước hết là lợi dụng,sau cùng là giết!

Cô bé ngồi bệt trên đất,chờ đợi tử thần đến với mình...nhưng khi cây súng chứa nòng đọc kia chỉa ngang đầu,vô thức cô lấy con dao gâm trên bàn đâm thẳng vào bả vai trái người nọ,tiếp tục cắt xuyên huyệt thái dương. Khi người còn lại chưa kịp định hình,lưỡi sắt bén nhọn đã cắm xuyên tim.

Cô ngồi trên đất,vẫn thế, đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn đăm đăm vào vô thức.

Năm tròn 17 tuổi,bàn tay cô đã dính quá nhiều máu....

Cô không từ thủ đoạn,tàn nhẫn giẫm đạp lên đối phương mà hướng tới mục đích,từ cô bé 17 tuổi trở thành trùm hacker nổi tiếng.

Từ con người hèn nhát chỉ xứng với hai từ dân đen bỗng chốc vươn lên thành tứ đại tài phiệt của Anh quốc chi phối toàn bộ nền kinh tế.

Nhưng để có ngày hôm nay,cô bỏ đi tất cả 399 mạng người để đứng trên đỉnh vinh quang mà mặt trời luôn hướng tới!

Nhưng lại kinh tởm chính mình!!

Có phải số phận đưa cô đến nơi đây,là để cứu rỗi thế giới ảm đạm của cô ư??

Vô thức,Hắc Liên Tuyết mỉm cười,nụ cười chứa đầy sự ấm áp như anh ban mai,không phải nụ cười tuyệt vọng,không phải nụ cười khát máu,chỉ đơn giản là đang cười....với chính lương tâm!.....

®•®•®•®•®•®•®•®•®•®•®•®•®•®•®•®•®•®

Ngày....tháng....năm.....

8h20 sáng...

-” Con bé kia!!! Dậy mau!!!!” Tiếng bà Hắc vang vọng cả khu biệt thự.

-” Á!” Hình như hôm nay đi học thì phải.

-” I'm here!!!!” Cô nói.

-” Mẹ gọi con 28 lần rồi đấy!” Bà Hắc mỉm cười ' ngọt ngào'.

Hắc Liên Tuyết lạnh cả sống lưng,ủy khuất -” Nói quản gia lên gọi con là được,mẹ đâu cần phải hảo tâm tổn sức...” Thật không ngờ,sát thủ nhạy cảm như cô mà 28 tiếng kêu gọi vẫn không dậy được? Cô lười biếng thế àk?

Bà Hắc hừ lạnh-” Mẹ chỉ sợ ông ấy bất lực với con..!”

-” Ặc...!” ( Hắc tiểu thư •• )

¶¶∆¶¶∆¶¶∆¶¶∆¶¶∆¶¶∆¶¶∆¶¶∆¶¶∆¶¶∆¶¶

Trường học quý tộc Royal Ciaells High School.

Tính ra năm nay Hắc Liên Tuyết vũng vừa vặn 18 tuổi nhỉ? Đó là điều chứng minh mình sẽ sống được lâu hơn nữa!!

Cô bước xuống xe giữa ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.

-” Cái gì? Kia là Hắc Liên Tuyết sao?!” HS 1 ngẩn ngơ nói.

-” Trời ơi,cô ta kìa,nhưng sao hôm nay lại nhìn đẹp hơn hẳn mọi ngày thế???” HS 2 trố mắt.

-” Hừ! Hồ Ly tinh chuyển thế!!” HS 3 chen vào.

-”Tưởng gì! Vẫn cái vẻ hám trai như thường ngày thôi” HS 4....

Hắc Liên Tuyết nghe lời bàn tán xôn xao chỉ trỏ này nọ của bọn họ mà rơi vào trạng thái trầm mặc. Hắc tiểu thư kính mến,tôi trân trọng hỏi cô là cô đã tạo ra nghiệt gì thế????? Cô có đi đến miền cực lạc suy thái nào thì cũng phải để lại chút danh dự cho tôi chứ???

Cô nghiến răng,hàn khí xung quanh làm chấm dức tất cả cuộc bàn luận,họ chỉ trố mắt nhìn Hắc Liên Tuyết rồi âm thầm đánh giá.

Trên người cô ta tràn đầy mị lực,ánh mắt vương giả cao ngạo nhưng lạnh lẽo như sứ giả của bóng đêm,không hề có vẻ lẳng lơ như thường ngày,thay vào đó là khuôn mặt lạnh ngắt nhưng đầy ma mị.

Cô ta chập mạch chăng? Ai nấy đều cùng chúng suy nghĩ...!

-” Chị hai!!” Một giọng nữ vang lên.

Theo quán tính Hắc Liên Tuyết xoay đầu nhìn lại.

Gương mặt kia tuy không đẹp nhưng cũng xếp hàng thanh tú,tóc vàng được cắt ngắn,trắng phục điềm đạm nhưng sang trọng,đúng chất một tiểu bạch thỏ vô dụng.

Cô nhíu mày-” Cô là...”

-” Là em! Bạch Vỹ Nhi!”

Bạch Vỹ Nhi?

Bạch Vý Nhi?

Bạch Vỹ Nhi?

Ba từ này cứ ong ông trong đầu cô...

Moá ơi! Nữ chủ đại nhân tới rồi!

-” Lâu rồi không gặp!” Hắc Liên Tuyết cười nhạt,hàn khí âm lãnh nhưng cao quý,dáng vẻ xinh đẹp thoát tục càng toát lên khí chất bức người làm Bạch Vỹ Nhi có đôi phần then tị.

-” Chị hai,em ..Em xin lỗi về chuyện ..của Phong ca ca....” Bạch Vỹ Nhi ủy khuất nói,đôi mắt hơi đỏ đọng nước khiến người ta thương cảm.

-” Quả là độc ác! Ngay cả em gái cũng không tha..!” HS 1 phỉ nhổ.

-” Đúng đúng! Như cũ thôi!” HS 2 đổ thêm dầu.

Hắc Liên Tuyết ngán ngẩm,cái FK gì đây....cô chỉ muốn vào học rồi xài ké wifi trường để cày game online thôi mà??????

Cô đảo mắt,sát khí toả ra làm người ta sợ hãi.

-” Thưa tiểu thư Bạch của chúng ta ơi,tôi từ khi nào phàn nàn cô về chuyện Phong ca ca gì đó của cô thế?” Cô trào phúng nói,rõ ràng Bạch Vỹ Nhi muốn cô xấu mặt

Cô ta bặm môi-” Nhưng....hôm đó em biết chị chỉ lỡ tay đánh em mà thôi..........” Tiếp tục cho sự giả dối.

Hắc Liên Tuyết chưa để những người xung quanh sắp lại mạch suy nghĩ thì đã đưa hàn khí thân ái gửi tặng từng người!

-” Xin lỗi! Cô Bạch kính mến,tôi đánh cô khi nào?”

Bạch Vỹ Nhi trả lời,đúng hơn là tố cáo..-” Trong .....Em. trong nhà..chị!”

Hắc Liên Tuyết nhết môi,cười lạnh

-” Cô Bạch ? Cô cũng hay quá đi! Cô biết cả khu biệt thự họ Hắc đều có gắn camera quan sát mà,một con ngốc cũng hiểu phải làm sao đi! Nên nhớ! Nếu tôi chán ghét ai đó,với quyền lực họ Hắc,có lẽ hôm nay cô cũng không thể lết nổi xác mà đi học! Cô có cần đi bác sĩ tâm lý mà khám lại,tôi cũng chưa quên hôm qua dì Bạch nói cô đi hết nguyên đêm không về nhà,xin hỏi,Bạch tiểu thư đã ở đâu thế?”

Một tràn dài đủ làm người ta rõ bộ mặt giả tạo của Bạch Vỹ Nhi.

Cô ta bắt đầu màn tuông nước mắt-” Chị..Em chỉ....hức...”

-” Đủ rồi đó! Hắc Liên Tuyết!!” Từ đằng xa ,một giọng nam phát ra đủ để cô chán ghét.

-” Là Diêu Thần Hy đó...” HS 1

-” wow! Sắp có phim xem đấy!” HS 2.

Cô nhìn,hắn ta là một trong số nam chủ,cũng là những kẻ muốn cô chết đi ít nhiều.....

Gương mặt hoàn mĩ đến từng khía cạnh,tóc nâu bạc thể hiện vẻ nam tính,mắt phượng hẹp dài,sóng mũi cao,bạc môi mỏng.

Không hổ là nam chủ,bà tác giả cũng quá ưu ái họ đi!

Hắc Liên Tuyết âm thầm quan sát rồi trầm mặt.

Diêu Thần Hy,là người mà nguyên chủ luôn theo đuổi...nhưng anh ta chỉ hướng đến nữ chủ Bạch Vỹ Nhi,xem nguyên chủ là trò đùa để lợi dụng.

Thật nực cười,cảm giác bị người khác tính toán,tư vị này cô đã trải qua.

-” Hắc Liên Tuyết! Cô cũng quá vô sỉ rồi,nữ nhân dâm đãng như cô,làm ơn tránh xa tôi và Vỹ Nhi một chút!” Diêu Thần Hy khinh thường nói,ánh mắt chứa đầy kinh tởm.

Cô xoa xoa mi tâm,người trước giờ mắng chửi cô không ít, nhưng để cô biết được thì họ lo mà dọn hành lý xong để đi đánh bài với diêm vương là vừa.

-” Ăn nói cẩn thận!” Cô trừng mắt,bên kia Bạch Vỹ Nhi thấy được chỗ dựa liền nép sát vào,đắc ý nhìn cô.

-” Tôi nói sai sao?” Diêu Thần Hy cầu mày,tâm tư có chút không ổn định.

Có cái gì đó rất khác cho là.

Thường ngày hắn tới là Hy ca ca này Hy ca ca nọ,bộ dạng Hắc Liên Tuyết sao anh không nhớ? 2 năm theo đuổi anh,tính là lâu đi!

Diêu Thần Hy nhìn cô,có vài tia phức tạp. Trong đáy mắt anh cô ta cả loại gái bán hoa cũng không bằng,đừng nói là người nhà họ Hắc,cả một chút anh cũng không nể mặt cô.

Nhưng trước mắt anh,giờ cô lạnh lùng,cao ngạo,cả một chút si mê cũng không có. Trang phục bình thường nhưng khi che đậy được hơi thở cao quý. Loại khí chất kia,thật chưa từng anh nhìn thấy ở Hắc Liên Tuyết.

Cô mang vẻ dung hoà giữa đen và trắng,như thiên sứ mang chiếc cánh đầy tội lỗi,như nữ hoàng ngự trị bóng đêm đội lên chiếc mặt nạ của công chúa ánh sáng. Như ngôi sao bị che lấp bởi ánh mặt trời mà lại rực rỡ trong bóng đêm mù mịt tối tăm.

Hắc Liên Tuyết nhíu mi mắt, không phải anh ta đang tính kế cô chứ? Chưa gì đã muốn chém giết rồi sao?

Bạch Vỹ Nhi níu áo Diêu Thần Hy làm anh ta như sực tỉnh từ trong mộng.

Cô thoái lui-” Tôi Đi trước!” Nhưng chưa đầy 2 khắc thì quay lại

-” À! Vị tiêủ thư họ Bạch kia! Tôi nghĩ nếu cô muốn đổ oan ai đó,thì đi mà xem lại cái bộ não của mình logic thế nào! Lỡ như xung thần kinh người ta đi xuống còn cô đi lên thì mệt xác,tôi góp ý,muốn dàn chuyện thì OK,trường đây có hội kịch còn không thì lên mạng mà tự biên tự diễn,tôi đâu có rãnh mà đi cứu rỗi thế giới quan của cô?? Với lại,sau này mà muốn làm tôi xấu mặt trước đám đông thì cô lo mà về sau soi lại cái bộ mặt của mình gian dối tới cỡ nào! Mà thôi,diễn như cô thì tiềm năng cũng cao lắm ,gần đây có thông báo tuyển diễn viên đóng thế,không chừng tương lai cũng sáng lạng! Ông bà ta ngày xưa hay nói' có công mài sắt có ngày nên kim' đúng chứ? “

Hắc Liên Tuyết phát tiết công thì thở phào lấy thêm hơi nhìn về phía Diêu Thần Hy.

-” À! Tên họ Diêu kia! Sau này anh nên coi lại lời nói của mình!”

Ôi moá ơi hết hơi rồi,cô muốn chửi tên kia lắm cơ đấy,nhưng khổ nổi đang mệt não! Với lại còn nhiều dịp khác,thả hồ mà cười phỉ báng.

Cả trường rơi vào lắng đọng chỉ vì vài câu nói của Hắc Liên Tuyết,không ai ngờ rằng cô ta chửi đến tận tâm càng mà lời nói lại lịch sự vô cùng,quả là khẩu phật tâm xà!!!

Bái phục,bái phục!

Diêu Thần Hy nhắm mắt...

Hy! Em có làm bánh cho anh này!

Hừ,ăn thứ cô làm thì tôi có mà đi bệnh viện,thử kinh khủng đó cho người ăn à!

Sinh nhật vui vẻ,em tặng anh,em lựa cả đêm đấy!

Tủm!

Đem làm đẹp cho hồ cá thì hợp lí hơn.

Em thích anh!!!

Được

Hy! Anh..vì sao phản bội em....

Phản bội,cô nhầm rồi ,tôi yêu Vỹ Nhi từ trước,loại gái như cô cũng không đáng để tôi bố thí cho một đồng.

Giờ trước mặt anh,cô lại lạnh lùng như vậy,anh lại cảm thấy trống vắng cùng hối hận,tổn thương đã gây ra như giấc mộng mà giờ anh phải tỉnh,nhưng tỉnh rồi không có nghĩa là không còn đau đớn nữa.

Hắc Liên Tuyết,cô ấy buông tay rồi sao? Điều mà quá khứ anh luôn mong muốn,hiện tại,nhưng cảm giác lại cực kỳ trống trải,là nên vui hay nên phát hoạ nỗi buồn đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.