Người vây quanh ngày càng nhiều, nhất là mấy cô nương đi dạo gần đó. Ai mà không muốn một lần nhìn thấy Tuyệt Tình cung chủ trong truyền thuyết chứ. Tuy cách một lớp mặt nạ nhưng khí chất đó, dáng người đó, giọng nói đó cũng đủ làm mấy cô nương mặt đỏ, tai hồng, xuân tâm nở rộ. Hình như mọi người đều quên bén mất một màng nguy hiểm vừa rồi.
“ Xin lỗi...xin lỗi...mọi người có sao không, do tiểu nhị bất cẩn nên làm rơi chậu hoa xuống, hi vọng tiểu thư và phu nhân không trách tội” Lão bản của căn tiệm vừa làm rơi chậu hoa cuống quýt nhận lỗi, nhìn cách ăn mặt là biết không thể đụng vào rồi, ông còn muốn làm ăn a nếu bị bắt tội mười cửa tiệm cũng không đền nổi.
“Không sao” Lãnh Băng Châu lên tiếng
cô biết họ không cố ý nên cũng không làm khó, với lại mọi người cũng không có việc gì. Lãnh Băng Châu cau nhẹ mày nhìn xung quanh, cho dù cô không để ý ánh mắt người đời nhưng bị vây quanh thế này cũng không dễ chịu, hơn nữa hình như nhân vật chính không phải cô.
Tiếng nói nhàn nhạc của Lãnh Băng Châu vang lên làm mọi người đưa mắt nhìn sang cô nương được Tuyệt Tình cung chủ cứu, một thân bạch y mái tóc đen tuyền được cột nhẹ bằng một dãy lụa mỏng, phía trên chỉ cài một cây trâm ngọc đơn giản, phần lớn tóc thả xuống chảy dài, gương mặt mang mạng che, đôi mắt đen tĩnh lặng hững hờ.
Mọi người khẽ cảm thán đúng là mỹ nhân a, hèn gì Tuyệt Tình cung chủ lại ra mặt giúp. Hai người đứng cạnh nhau như một đôi bích nhân, một đen một trắng đối lập nhưng cũng rất hài hòa, đặc biệt là cái khí chất hờ hững không nhiễm bụi trần.
Mấy cô nương xung quanh lập tức chuyển ánh mắt qua Lãnh Băng Châu. Lãnh Băng Châu đau đầu nhìn mấy ánh mắt ghen tị đang bắn lên người mình, trong lòng thầm than cô không có hứng thú với cung chủ gì đó của bọn họ được không.
“Tuyệt Tình huynh ta đã giúp huynh rồi nên huynh để Vân Hàn ở lại được không” Thẩm Tuệ đứng bên cạnh mẹ con Yên Yên lên tiếng.
Nói ra việc này, lúc y đang thê thảm khóc lóc, à không đúng lúc y đang đàm phán với Long Quân Thương thì cả hai nghe tiếng hét, vốn dĩ tính của Long Quân Thương sẽ không quan tâm, nhưng lần này y lại lao ra, vì vậy Thẩm Tuệ y cũng giúp luôn. Nhưng cái tên bằng hữu của y thì hay rồi chỉ biết ôm mỹ nhân, xem ra y thật sự động lòng trần rồi.
“Đi thôi” Long Quân Thương nhìn y rồi buông ra hai chữ, sau đó không nói không rằng ôm eo Lãnh Băng Châu bay đi, bỏ lại mọi người như hóa đá. Tuyệt Tình cung chủ đây là bắt cóc dân nữ giữa ban ngày à.
“Tỷ tỷ” Tiểu Tâm hoảng hốt nhìn tỷ nhà mình bị người bắt đi mà hét lên.
“Ta đưa cô đi” Thẩm Tuệ nắm lấy tiểu Tâm vận công đuổi theo, Long Quân Thương hôm nay không biết trúng bùa gì mà làm nhiều việc kì quái như thế.
“Thả ta xuống, Tuyệt Tình cung chủ muốn mang ta đi đâu” Lãnh Băng Châu giương đôi mắt đầy khó hiểu nhìn người đang ôm eo mình mà lướt đi, giọng nói của cô vô cùng bình tĩnh không giống một người bị người lạ bắt đi mà hoảng loạng.
“Đi thưởng trà” Long Quân Thương cực kì ung dung trả lời, dường như việc này là đương nhiên.
Lãnh Băng Châu cũng không thèm phản bác mà im lặng, trong lòng thì thầm khó chịu vì cái tư thế này cũng thân mật quá rồi. Hình như họ mới vừa gặp lần đầu thì phải.
“Đến rồi” Giọng nói từ tính vang bên tai, Lãnh Băng Châu nhìn quanh, đây chẳng phải là Hiên Mãn lâu sao, cô đánh giá xung quanh đây vừa nhìn là biết phòng thượng cấp rồi.
“Ta đã đặt phòng trước, cáo từ công tử” Lãnh Băng Châu nhanh chóng kéo dãn khoảng cách của hai người. Long Quân Thương có chút tiếc nuối nhìn người đứng cách mình mấy bước chân, hương thơm nhàn nhạc của nàng ấy vẫn còn vương vấn, biết thế y sẽ đi thêm một vòng. ( Tử Nhi: anh Thương sau này còn rớt liêm sĩ dài dài).
“Đây là phòng tiểu nhị chuẩn bị cho nàng” Long Quân Thương nói
“Nếu vậy...” Lãnh Băng Châu chưa kịp trả lời liền có tiếng người vang lên
“Tỷ tỷ...tỷ không sao chứ” Tiểu Tâm được Thẩm Tuệ đưa đến, khi vừa nhìn thấy Lãnh Băng Châu cô lập tức lo lắng hỏi, còn kéo tỷ tỷ mình ra sau lưng nhìn hai người đối diện đầy cảnh giác “Rốt cuộc các người muốn gì sao lại bắt tỷ của ta đến đây”
“Tiểu Tâm không được vô lễ” Lãnh Băng Châu lên tiếng nhắc đồng thời bước lên một bước, cho dù không biết Tuyệt Tình cung chủ này có mục đích gì nhưng cô cũng biết khả năng của bản thân bây giờ, hai người trước mắt tuyệt không thể trêu vào.
“Đa tạ cung chủ và vị công tử đây đã giúp đỡ, nhưng nam nữ khác biệt hi vọng hai người có thể rời khỏi đây kẻo ở lâu lại có lời đàm tiếu” Lãnh Băng Châu mượn cớ này để đuổi khéo họ, cô đến từ hiện đại mấy vấn đề này không có ý nghĩa với cô, nhưng phiền phức nếu tránh được cứ tránh. Bây giờ cô chưa đủ khả năng để hành sự theo ý mình.
“Đàm tiếu?” Long Quân Thương hứng thú nhìn người phía trước, đôi mắt vẫn tĩnh lặng, lời nói không chút hoang mang. Y thừa biết cô gái này không để ý đến người khác nói, thật không ngờ y còn có một ngày bị người tìm cách đuổi khéo thế này.
“Ta nhớ không lầm lúc nãy ta ôm nàng trước mặt rất nhiều người đấy” Long Quân Thương nói một cách thản nhiên.
“Nhưng đó là tình huống bắc đắc dĩ“. Lãnh Băng Châu thật không muốn nói nhiều.
“Ta nói cho nàng biết, lúc nãy có rất nhiều người nhìn thấy ta ôm nàng rồi nên ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng. Còn nữa, nàng bị ta mang đi như vậy cũng đủ để cho họ đàm tiếu rồi” Long Quân Thương thản nhiên nói ra câu nói kinh người đồng thời tiến đến gần Lãnh Băng Châu
“Tuyệt Tình cung chủ” Lãnh Băng Châu lùi xuống cách xa ra nam nhân trước mặt, rốt cuộc cô trêu gì y chứ.
“Sao! nàng không đồng ý” Long Quân Thương lại tiếp tục tiến tới.
“Cung chủ thỉnh tự trọng, tỷ tỷ của ta là tiểu thư của phủ thừa tướng sao có thể tùy tiện như vậy. Chuyện hôm nay chỉ là việc ngoài ý muốn mọi người đều biết cung chủ không cần nghĩ quá nhiều” Tiểu Tâm nhanh chóng di chuyển chắn trước Lãnh Băng Châu.
“Khụ....cái đó mọi người có thể nghe bổn công tử nói không” Thẩm Tuệ nãy giờ im lặng chứng kiến độ vô sĩ của bằng hữu mà há hóc mồm. Y nghĩ nên nhân cơ hội này đặc điều kiện về Vân Hàn của y mới được, nghĩ là làm y nhanh chóng lên tiếng.
“Bổn công tử nói này đại tiểu thư, Tuyệt Tình cung chủ đây là bằng hữu của ta nên ta biết, huynh ấy a từ trước đến giờ không động lòng trần. Khụ....là chưa từng động lòng với ai, mà quan trọng là chắc tiểu thư cũng biết Tuyệt Tình cung chủ nổi tiếng lạnh lùng, tuyệt không gần người lạ, đặc biệt là nữ giới” Thẩm Tuệ nói xong còn cố ý chậm lại
“Nhưng hôm nay vì cứu cô mà trước mặt nhiều người như vậy thân cận cô, ta nói không chỉ cô bị đàm tiếu mà cả huynh ấy cũng bị” Thẩm Tuệ một bộ vô cùng đứng đắng mà phân tích, cái quạt gấp lại gõ nhẹ lên bàn.
Long Quân Thương nhìn y nhưng lần này lại ngoại lệ không nói gì. Giống như được ngầm đồng ý Thẩm Tuệ đánh bàn tính dùm huynh đệ mà nói tiếp
“Cho nên nói việc này tiểu thư cũng phải chịu trách nhiệm” Thẩm Tuệ đưa ra một câu kết đồng thời truyền âm cho bằng hữu mình' chuyện của Vân Hàn'. Long Quân Thương liếc nhìn y' thành công thì ở lại '. Thật sự bàn điều kiện được kìa, Thẩm Tuệ cảm thán.
“Ý công tử là gì, ta là nữ nhân ta không để ý sao Tuyệt Tình cung chủ là một nam nhân lại để ý. Hơn nữa ta cũng không bắt cung chủ phải ra tay giúp đỡ” Lãnh Băng Châu bề ngoài vẫn bình thản tĩnh lặng, trong lòng lại âm thầm phun tào đúng là vô sĩ.
“Ta để ý“. Long Quân Thương nhìn Lãnh Băng Châu mà nói ra ba chữ.
“Tuyệt Tình cung chủ” Lãnh Băng Châu ra hiệu Tiểu Tâm lên đừng lên tiếng để mình nói tiếp.
“Ta thật sự không cần ngày chịu trách nhiệm. Với lại chúng ta mới gặp lần đầu ngài hiểu ta được bao nhiêu, cũng như ta chưa biết gì về ngài. Chuyện lúc nãy ta xin đa tạ, nhưng hi vọng ngài không nên vô lí.” Lãnh Băng Châu thật sự đau đầu, sao chỉ đi dạo một vòng lại rắc rối thế này.
“Nàng phải phụ trách, bổn cung chủ không ép nàng đồng ý ngay bây giờ. Nhưng bắt đầu từ bây giờ ta sẽ theo đuổi nàng, chúng ta từ từ hiểu nhau. Còn nữa việc hôm nay chúng ta gặp lần đầu coi như là duyên phận đi nên nàng không cần suy nghĩ vấn đề này” Long Quân Thương vô cùng tự tin mà nói.
“Ta thật sự không.....” Lãnh Băng Châu lại bị cắt ngang
“Nàng trước sau gì cũng phải đồng ý, không cần ý kiến nữa” Long Quân Thương bá đạo cắt ngang lời nói của Lãnh Băng Châu.
“Tiểu nhị mang trà lên cho ta” Lãnh Băng Châu cũng lười tranh cãi, cô cần ngồi xuống ghế mặc kệ ba người họ.
“Tiểu thư trà và trà cụ của người” Tiểu nhị nhanh chóng mang lên, đồng thời cũng cho người bày thức ăn và điểm tâm đã được dặn trước.
“Tiểu Tâm thưởng bạc” Lãnh Băng Châu vô cùng hài lòng với bộ trà cụ trước mắt nên thưởng một ít bạc.
“Đa tạ tiểu thư nếu có cần gì cứ gọi” tiểu nhị nhận thưởng rồi trả lời
“Lui xuống đi” Lãnh Băng Châu cất lời
sau đó cầm hộp trà lên ngửi một cái, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng sau đó bắt đầu pha trà. Một loạt động tác mây trôi nước chảy, cử chỉ vô cùng đẹp mắt. Ba người trong phòng ngẩn ngơ nhìn, xem ra có thể pha trà mà đẹp như tranh vẽ cũng chỉ có người trước mắt thôi. Long Quân Thương không chỉ tán thưởng mà còn kinh ngạc vì Lãnh Băng Châu là người đầu tiên có thể pha được Ngân Sương của y, xem ra hôm nay y quyết định đến đây là vô cùng chính xác.
- --------------*******************************-----------------
Tử Nhi: Xin hỏi Thương ca có cảm nghĩ thế nào với Châu tỷ.
Long Quân Thương: vương phi của ta chắc rồi
Tử Nhi: Còn Châu tỷ có cảm nghĩ thế nào
Lãnh Băng Châu: Vô sĩ