Đoàn người ngựa được sắp xếp ổn thỏa. Vì người quá đông nên năm nay phải dựng thêm lều trại xung quanh hành cung. Lãnh Băng Châu vừa vén rèm xe liền thấy Long Quân Thương đang đứng chờ nàng. Trên y phục còn có một dấu vết như là dấu chân. Cô đỡ thái hậu xuống xe sau đó hỏi nam nhân nhà mình
“y phục làm sao vậy?” chỉ mới có một lúc mà lại bị bẩn, ở đây người có khả năng để Long Quân Thương chịu một vết chắc chỉ có hoàng đế và cữu cữu cô. Y như cô nghĩ Long Quân Thương u oán
“là hoàng huynh đạp ta! ta đã nói đây là y phục của nàng làm mà huynh ấy vẫn đạp ta” Long Quân Thương vì đắc ý muốn khoe bình nước liền sơ hở bị đạp một cái
“hai cái đứa này! đều là người đứng đầu thiên hạ! cũng không sợ mất mặt” thái hậu đi cạnh nghe vậy liền bật cười
“về phòng thay đi” Lãnh Băng Châu nói xong liền vẫy tay với hoàng hậu ý muốn cùng đến chỗ thái hậu
“nàng đi cùng ta” Long Quân Thương thấy hoàng tẩu nhà mình mắt lấp lánh đi sang liền đưa tay kéo người
“cũng không phải tiểu hài tử? còn muốn nương tử thay y phục cho con?” thái hậu cười mắng
“mau đi! lúc nữa bắt đầu chàng định mặt y phục dơ à?” Lãnh Băng Châu nhìn gương mặt y có chút nhịn không được muốn xoa vài cái. Thấy mọi người đều tập trung ánh mắt qua vẫn là nhịn xuống, sau đó nhẹ giọng nói.
“Hai người đó lại đánh nhau à?” Tần Vô Sương tiến đến hỏi, nhìn Long Quân Thương rời đi cả ba người vào phòng thái hậu.
“Luôn là vậy mà” Lãnh Băng Châu cũng có chút dở khóc dở cười. Cách thể hiện tình cảm của hai người cũng thật lạ.
“Tiểu thư! đây là cơ hội tốt” tì nữ của Lãnh Băng Ngọc thấy Long Quân Thương rời đi một mình khẽ nói
“không gấp! cứ theo kế hoạch đi” Lãnh Băng Ngọc nhìn mọi người đang tập hợp ở sân đấu liền nhịn lại. Dù sao hiện tại cũng không phải thời cơ tốt nhất.
“đi thôi” nghe báo hiệu mọi người đều đi đến sân đấu.
Sân đấu này được dựng ở bãi đất trống cạnh trường đua ngựa. Cuộc thi tài đầu tiên là đua ngựa và bắn cung. Cả hai đều bắt đầu cùng lúc nên có rất nhiều nam nhân rời đi tham gia. Cuộc đua ngựa của nữ diễn ra ngay sau cuộc đua của nam.
Lãnh Băng Châu đối với mấy cuộc thi này cái gì cũng không biết nên liền an tĩnh bên trong cạnh thái hậu. Cữu mẫu cô và hoàng hậu đều tham gia đua ngựa, cả hai đều thay bộ trang phục gọn nhẹ thanh thoát. Ở trong đám người liền nổi bật.
“chàng không đi sao?” Lãnh Băng Châu kéo kéo tay áo cái người ngồi cạnh mình nhàn nhã uống trà
“nàng biết tại sao hoàng huynh và cữu cữu cũng không đi không?” Long Quân Thương nắm lấy cái tay đang kéo áo mình hỏi
“Bởi vì bọn họ quá yếu! không có kích thích” y nói xong theo thói quen định cầm tay Lãnh Băng Châu định hôn một cái, nụ hôn còn chưa kịp hạ xuống liền nghe tiếng ho khan của mẫu hậu mình
“con ý tứ một chút” thái hậu cũng không nhìn nổi nữa, hai cái đứa này quên luôn sự tồn tại của bà
“chàng đi qua với cữu cữu và hoàng huynh đi” Lãnh Băng Châu rút tay lại sao đó đẩy đẩy y
“không cần! họ đánh cờ ta qua cũng chẳng làm gì” Nói xong kéo thêm một cái ghế qua ngồi xuống cạnh Lãnh Băng Châu
Thái hậu nhìn Lãnh Băng Châu ngồi cạnh mình sau đó là Long Quân Thương cũng ngồi cạnh. Bên bàn đối diện lại trống không liền bật cười
“cố lên”
“Thái tử cố lên”
“Đại hoàng tử cố lên”
“ mau một chút”
lúc này đợt đua ngựa của nam sắp về đến đích. Mọi người đều đứng lên cổ vũ, các hoàng tử và một số người của các nước cũng tham gia. Vì vậy hiện tại ai ai cũng reo hò cổ vũ, không khí vô cùng sôi động.
Cuối cùng đại hoàng tử của bộ lạc Đa Nhĩ Cổn chiến thắng. Dù sao thì nam nhân của bộ lạc này đều lớn lên từ lưng ngựa nên cũng không quá ngạc nhiên. Đại hoàng tử Đa Nhĩ Cổn giơ cao cờ lệnh trong tiếng reo hò của mọi người.
Thái tử Long Khuyết về thứ hai. Tuy nhiên đây không phải sở trường của Long Khuyết, thái tử Long Khuyết thiên về bắn cung và đi săn hơn. Lúc nãy trước khi đến trường đua y đã bắn liên tiếp mười mũi tên trúng hồng tâm sao đó chạy qua trường đua ngựa.
“chúc mừng bộ lạc Đa Nhĩ Cổn giành chiến thắng phần thi đua ngựa nam” người chủ trì lên tiếng sau đó lật một thẻ tên cho bộ lạc Đa Nhĩ Cổn. Bên trên bảng kết quả Long Thịnh Hoàng Triều cũng đã được một thẻ.
“Bắt đầu” tiếng lệnh vang lên lần đua này là của các nữ nhân.
Vì là cuộc đua của các nữ nhân nên người tham gia ít hơn của nam nhân. Chỉ khoảng mười lăm người. Tần Linh cũng cỡi một con ngựa trắng đang trong nhóm sáu người đi đầu.
“hoàng hậu cố lên”
“công chúa cố lên”
“mau! nhanh lên”
lần này Lãnh Băng Châu cũng tiến lên nhìn một chút. Thấy Tần Vô Sương và cữu mẫu của mình đang tranh hai vị trí đầu liền có chút hâm mộ. Công chúa của Mạc Kì và Hiên Viên quốc cũng đang muốn vượt qua.
Thấy không khí như vậy Lãnh Băng Châu lần đầu tiên cảm thấy thú vị vui vẻ. Cô bị mọi người ảnh hưởng nên cũng không nhịn được cỗ vũ theo mọi người
“hoàng tẩu! cữu mẫu cố lên” đây là lần đầu tiên Lãnh Băng Châu cảm thấy không khí đông vui tốt như vậy
Tần Vô Sương và An phu nhân đang cưỡi đến vòng cuối cùng. Bất chợt nghe một giọng nói thanh lãnh từ đài của thái hậu đều nhìn qua. Nhìn nữ tử tóc trắng xinh đẹp tuyệt trần đang đứng đó hô lớn, đôi mắt cũng lấp lánh nhìn về hai người bọn họ liền có chút kinh ngạc. Cả hai nhìn nhau rồi dùng hết sức tiến về phía cờ lệnh
“thắng rồi”
“hoàng hậu thắng rồi”
thấy Tần Vô Sương đoạt được cờ lệnh trên vòng cuối mọi người đều hô vang. Lãnh Băng Châu cũng nhịn không được mà hô theo mấy tiếng. Tần Vô Sương xuống ngựa chạy đến chỗ Lãnh Băng Châu, bỏ qua luôn vị hoàng thượng đang mong ngóng mình
“hoàng tẩu tặng muội” Tần Vô Sương đưa cây cờ cho Lãnh Băng Châu. Cô là người hiện đại nên cô biết một năm qua Lãnh Băng Châu đã đấu tranh tâm lý với bệnh trầm cảm như thế nào. Bây giờ nhìn cô như vậy liền cảm thấy vui vẻ.
“nàng thích như vậy à” Long Quân Thương thấy Lãnh Băng Châu vui vẻ nhìn Tần Vô Sương rời đi trên tay còn cầm cờ lệnh liền hỏi
“rất vui” Lãnh Băng Châu mỉm cười gật đầu. Mọi người xung quanh từ lúc Tần Vô Sương tiến về phía cô đều nhìn qua. Thấy nụ cười kinh diễm như vậy liền mê mẩn.
“cưỡi ngựa liền khó chịu mà vẫn thích như vậy” Long Quân Thương thấy ánh mắt của mọi người liền có chút bất mãn vì vậy ôm người vào lòng mình để che khuất mặt nàng lại.
“thiếp chỉ thích không khí tự do này thôi! rất thoải mái” Lãnh Băng Châu nhìn ra khu vực đồng cỏ lớn trả lời
“ngoan! đừng cười nữa” Long Quân Thương thấy chẳng những mấy ánh mắt đó không thu bớt mà còn nóng hơn liền nhỏ giọng với Lãnh Băng Châu
“Được” Lãnh Băng Châu cũng biết người này đang nghĩ gì liền trả lời. Ý cười trên mặt vẫn chưa hề giảm xuống.
Sau đó là các cuộc thi như tỷ võ, đấu vật, và cuối cùng là buổi chiều đi săn. Long Quân Thương ngay từ đầu đã có ý định không tham gia nên kéo Lãnh Băng Châu qua chỗ của hoàng huynh hoàng tẩu mình ngồi. Thái hậu buổi chiều muốn nghỉ một chút nên không ra đây.
“đoán xem một lúc nữa Khuyết nhi sẽ dâng lên con gì?” Long Quân Thiên bưng tách trà của đệ đệ mình pha nhấp một ngụm hỏi
“cho dù dâng một con hồ ly hoàng huynh cũng cao hứng” Long Quân Thương lấy lại cái ấm trà không cho hoàng đế rót thêm
“Ai bảo con của ta ưu tú như vậy” Long Quân Thiên trả lời
“chàng nói cũng không sợ hoàng nhi nghe thấy! nó nghe thấy lại kiêu ngạo” Tần Vô Sương nghe vậy nhắc nhở. Lúc này cô đã thay lại y phục đang cùng Lãnh Băng Châu nói chuyện.
“Thằng bé có chừng mực! Khuyết nhi rất thông minh tẩu đừng lo” Lãnh Băng Châu cũng gặp Long Khuyết vài lần cô có ấn tượng rất tốt
“Đúng vậy nó rất hiểu chuyện! chờ vài năm nữa chúng ta liền có thể thoải mái rồi” Long Quân Thiên trả lời. Chờ thái tử lớn một chút thì y liền an tâm cùng hoàng hậu nhà mình đi ngao du tứ hải rồi.
“vậy thì huynh nhanh một chút” Long Quân Thương cũng nói, tới lúc đó y cũng sẽ không cần bận tâm rồi.
“đệ rót cho ta thêm một ly” Long Quân Thiên nhìn đệ đệ mình cứ giữ khư khư ấm trà lên tiếng
“Ngân Sương cũng không còn nhiều nữa! không cho” Long Quân Thương trả lời
“ở trong phòng có đem theo! cho người về lấy đi” Lãnh Băng Châu cầm lấy ấm trà trên tay Long Quân Thương sau đó châm cho mọi người
“Đều sắp hết rồi! ta để cho nàng mà” Long Quân Thương bất lực nhìn ấm trà bị châm đi hết. Nghĩ đến gói trà có khả năng bị hoàng huynh mình lấy mất y liền đứng dậy
“ta tự đi về lấy” Nếu để người hầu không biết mang hết cả gói ra, hoàng huynh của y thấy còn không lải nhải xin cả ngày
“vậy được! thiếp thấy nó trong cái hộp nhỏ trên bàn gương” Lãnh Băng Châu nhắc nhở rồi lắc đầu nhìn y rời đi
“vương gia đi đâu vậy?” An nguyên soái thấy Long Quân Thương từ bên đó đi ngang liền hỏi
“Về phòng lấy một ít đồ! cữu cữu cũng đi cùng đi ta đúng lúc có chút chuyện muốn nói” Long Quân Thương nhớ đến mấy vò rượu y hứa mang tặng An nguyên soái liền lên tiếng
“Được” An Lăng đại khái đoán được y muốn đưa rượu cho mình liền đứng dậy. Phu nhân của ông không muốn ông uống rượu quá nhiều, nếu để bà biết Long Quân Thương lén đưa rượu thì liền phải ngủ thư phòng. Ông nói một tiếng với An phu nhân sau đó rời đi
Hai người vừa đi khỏi thì tì nữ của Lãnh Băng Ngọc tiến đến thì thầm vài câu vào tai cô. Lãnh Băng Ngọc nói với Lãnh thừa tướng là mình không khỏe liền rời đi.
Long Quân Thương và An nguyên soái vừa đi một đoạn liền có ám vệ đến nói với Long Quân Thương mấy câu. Y đứng lại sao đó cười nhẹ, đáy mắt có chút lạnh
“nếu vương gia có việc vậy một lúc ta lại quay lại” An Lăng thấy y như vậy liền lên tiếng
“chỉ là có mấy kẻ muốn dùng dược để leo lên giường của ta thôi! để ta nói ám vệ vào lấy rượu ra cho cữu cữu” Long Quân Thương nói với ông
“vương gia đúng là giữ thân trong sạch” An nguyên soái nghe vậy liền hài lòng, nhị vương gia này từ trước đến giờ luôn trong sạch chứ không có hoa hoa cỏ cỏ như những người khác
“chúng ta đứng đây chờ một lát! trong phòng đang có hương thuốc” Long Quân Thương nói rồi đứng lại, sau đó cho ám vệ mang hết đồ trong phòng đến Tuyệt Tình cung trước.
Y vừa phân phó xong liền thấy An nguyên soái đi thẳng vào phòng còn hít mạnh mấy cái. Y có chút kinh ngạc hỏi
“cữu cữu đang làm gì?” ám vệ nói đây là tình hương của Miêu Cương ảnh hưởng khá mạnh, vậy mà còn hít mấy cái.
An Lăng nghe y hỏi liền lộ ra đôi mắt giảo hoạt. Ông vỗ vỗ vai Long Quân Thương ghé vào nói mấy câu rồi cầm lấy rượu từ ám vệ đưa rời đi.
“cung chủ” ám vệ lại lần nữa kinh hãi khi thấy cung chủ nhà mình lại học theo An nguyên soái hít tình dược vào.
“nếu cô ta muốn liền tìm người thỏa mãn cô ta đi” Long Quân Thương nói xong liền dùng tốc độ nhanh nhất quay về chỗ Lãnh Băng Châu.
Trong đầu y giờ chỉ còn là câu nói của An nguyên soái
“hương tình này ta thấy rất tốt! vương gia cùng Châu nhi hẳng là chưa viên phòng đi?”
Đúng là rất tốt, y chỉ mới hít mấy hơi mà đã thấy cơ thể có chút nóng lên rồi. Long Quân Thương đi thẳng đến chỗ đài của Long Quân Thiên sau đó kéo Lãnh Băng Châu lên.
“Chúng ta đi ngắm hoa sớm một chút” nói rồi cũng không chờ mọi người phản ứng mang người đi. Lúc đi ngang qua chỗ của An nguyên soái thì thấy đài đã trống. Có lẽ là An nguyên soái và An phu nhân cũng đã về phòng trước.
“Làm sau vậy? chẳng phải chàng nói khoảng một canh giờ nữa mới đi sao?” Lãnh Băng Châu có chút ngạc nhiên nhìn y
“Ta bị bỏ thuốc!” Long Quân Thương vừa nói vừa ôm người vận kinh công bay về hướng Tuyệt Tình cung
- ---------------------*********************-------------------------
Tử Nhi: ta nói phúc hắc của thể lây truyền từ người này qua người khác.
Tiểu kịch trường
Lãnh Băng Châu: chàng sao vậy?
Long Quân Thương: có người bỏ thuốc muốn leo lên giường ta!
An phu nhân: chàng cũng làm sao vậy?
An Lăng: có người bỏ thuốc ta muốn leo lên giường Long Quân Thương!
Lãnh Băng Châu:???
An phu nhân:???
Long Quân Thương:......